Chỉ sau mấy câu nói, cả ba người đã biết rõ danh tính của nhau, cũng biết vì sao lại lưu lạc đến Hà thần miếu này. Đương nhiên, Dương Hạo có thể nhận ra việc nữ tử nói mình giận dỗi với gia mẫu rồi rời khỏi nhà kỳ thực có rất nhiều sơ hở, nhưng y căn bản sẽ không nói ra, mà Vương Viễn Danh thì thực sự không phân biệt được gì cả.
Kế Duyên không thể không bội phục nữ yêu này. Vừa vào miếu, còn chưa nói chuyện được hai câu, nàng ta đã bắt đầu đùa bỡn, làm cho người khác phải say mê ngắm nghía. Bàn tay cố ý khoe khoang phong tình, gương mặt lại ra vẻ đáng thương, quả không hổ là cao thủ. Vương Viễn Danh trong sách có thể một mình nói chuyện với nữ tử này lúc nửa đêm, theo ý nghĩa nào đó thì định lực cũng thuộc dạng ghê gớm rồi đấy.
Tán gẫu với Dương Hạo và Vương Viễn Danh được một lúc, sau mấy lần "lơ đãng" bày ra dáng người mềm mại của mình, nữ tử lại đột ngột quay đầu nhìn về phía Kế Duyên và Lý Tĩnh Xuân, nghi hoặc hỏi.
"Hai người đang ngủ kia có phải đi chung với hai vị công tử không? Sao không thấy hai vị công tử giới thiệu nhỉ?"
Dương Hạo vỗ đầu một cái, liên tục xin lỗi.
"Ai, đều tại ta, đều tại ta. Ta chỉ lo nói chuyện phiếm, quên giới thiệu với Nguyệt cô nương. Vị bên này tên là Lý Tĩnh Xuân, là tùy tùng trong nhà ta. Vị này là Kế tiên sinh. Cả hai đã đi ngủ rồi, chúng ta không nên đánh thức bọn họ."
"Là họ Kế, tên tiên sinh này?"
Nữ tử tên là Nguyệt Từ. Nghe Dương Hạo giới thiệu về Kế Duyên ngắn gọn như vậy, nàng ta lại hỏi thêm một câu.
"À, là như vậy, chúng ta với Kế tiên sinh thực ra cũng không quen lắm, chỉ mới gặp nhau trên đường. Tiên sinh chỉ nhắc tới họ của mình, cũng không có nói rõ tên. Chúng ta cũng không tiện hỏi nhiều."
"Là như vậy nè Nguyệt cô nương. Tuy Dương huynh và Kế tiên sinh cùng đi tới đây, nhưng bọn họ cũng là nửa đường gặp gỡ, đều là sau khi trời tối nhất thời không tìm được chỗ ở nên mới đi tới Hà thần miếu này."
"À..."
Nữ tử đáp một tiếng, cũng không suy nghĩ quá nhiều về vấn đề này nữa. Giờ phút này, trong lòng nàng đang cấp tốc nghĩ tới chuyện quan trọng hơn. Nàng ta rất vừa ý hai thư sinh này, thoạt nhìn bọn họ cũng không khó thu thập, nhưng dù sao cũng chỉ có hai người, hơn nữa trong phòng còn có hai người khác, hoàn cảnh có chút khó thi triển rồi đây.
'Chẳng lẽ phải dùng pháp thuật? Lần đầu tiên kém cỏi tới vậy sao...'
Lúc nữ tử âm thầm phiền não, ở bên kia Vương Viễn Danh đã nướng bánh xong. Gã ân cần xé một miếng đưa tới.
"Cô nương, ăn bánh bột ngô đi."
"Ừ đa tạ công tử."
Vương Viễn Danh gãi đầu cười cười, còn chỉ vào lớp cỏ khô đã được trải ra ở phía bên kia đống lửa.
"Nếu cô nương thấy mệt, có thể qua bên kia nghỉ ngơi. Chúng ta đều là chính nhân quân tử, tuyệt đối sẽ không làm chuyện giậu đổ bìm leo. Xin cô nương cứ yên tâm."
Dương Hạo đang uống một ngụm nước, chuẩn bị đưa ống trúc cho nữ tử, chợt nghe Vương Viễn Danh nói vậy thì phun hết nước ra. Y còn bị sặc đến cổ họng.
"Phốc. . . Khục khục khục. . . Ách khục. . ."
"Dương huynh, ngươi làm sao vậy? Không sao chứ?"
"Công tử bị sặc nước à? Để ta giúp ngươi nhuận khí!"
Vương Viễn Danh và nữ tử ân cần hỏi thăm. Nàng ta còn bước tới gần Dương Hạo, thân thể kề sát vào người y, dùng tay mình vuốt trước ngực Dương Hạo từ trên xuống dưới, mà ngực của nàng còn cố ý vô tình đụng phải cánh tay Dương Hạo.
"Không, không có gì đáng ngại, khụ khụ. Đa tạ cô nương giúp ta nhuận khí, khụ khụ khụ..."
Dương Hạo trong miệng nói tạ ơn nhưng vẫn liên tục ho khan như trước. Sau khi ho một hồi lâu, nữ tử chậm rãi buông tay ra.
"Ta thấy khí tức của công tử đã thông thuận hơn rồi đấy. Bây giờ còn ho khan có lẽ là do cổ họng tích đờm. Ngươi dùng sức ho vài cái phun ra là được rồi."
Trong lúc đang nói chuyện, nữ tử đã rời khỏi bên người Dương Hạo, trở về chỗ ngồi cũ. Lấy sự nhạy bén của Dương Hạo, y lập tức phát hiện ra thái độ của nữ tử đã thay đổi, bất luận là động tác trước khi rời đi hay là trong lời nói đều mang theo một tia trêu chọc, dường như đã trở nên lãnh đạm với y hơn một chút.
"Ồ, cô nương nói vậy, quả thực cảm giác đã tốt hơn rồi, khục..."
Ho khan quán nhiều, giờ muốn ổn định lại khí tức thì y lại phải ho thêm hai tiếng. Nhưng lúc này Dương Hạo không thể ho ra đờm được.
Nữ tử cười cười, nhìn về phía Vương Viễn Danh, nhỏ giọng nói.
"Vương công tử, ngươi nói ngươi cũng viết sách, có thể để ta xem qua không?"
"Ấy, tài văn chương của Vương mỗ chỉ ở mức xoàng xĩnh. Cô nương đừng cười là được."
Vương Viễn Danh lục lọi rương sách ở bên cạnh một lúc, tìm ra một quyển sách, sau đó đưa cho nữ tử.
"Cô nương, đây nè."
"Ừ."
Nữ tử nhận lấy cuốn sách, áp sát vào Vương Viễn Danh, nói với gã.
"Công tử, bên này viết cái gì vậy, ta thấy không rõ. Còn có chuyện xưa này, có chút đáng sợ..."
Nữ tử này đến quá gần, Vương Viễn Danh vô thức dịch mông xa một chút, xấu hổ nói.
"À, chỉ là một ít chuyện xưa kỳ quái, quả thực, quả thực có hơi dọa ngời. Bên này ghi lại một loại lệ làng, chủ yếu là chuyện ở quê của ta..."
Dương Hạo có chút ngơ ngác nhìn đôi nam nữ cách đó không xa, vừa rồi còn tốt mà, sao thoáng một cái thì có cảm giác mình lạnh nhạt vậy?
Kế Duyên ngủ trên cỏ khô cách Dương Hạo không xa. Tuy không mở mắt nhưng hắn biết hết tất cả những gì phát sinh trong phòng. Tình huống lúc này làm cho hắn cũng phải hé mắt nhìn về phía nữ tử và Vương Viễn Danh ở bên kia.
Đây không phải là câu chuyện xưa "Chồn hoang xấu hổ" có năng lực tự điều chỉnh nội dung, mà do bản thân Dương Hạo đánh giá sai một chút. Theo Kế Duyên, nữ tử Nguyệt Từ này tuy đến đây vì "Sắc" nhưng vẫn ôm một loại ước nguyện và chờ mong đặc biệt, dường như cũng không phải chỉ là "Sắc".
Dù tận mắt nhìn thấy nhưng đoán chừng Kế Duyên cũng không quá tin tưởng đây là hồ mị tử quyến rũ trong Chồn hoang xấu hổ. Nguyên nhân của chuyện này không phải do Kế Duyên thi pháp hóa sinh từ quyển sách, mà có lẽ vốn dĩ trong câu chuyện đã lộ ra điểm này rồi.
Dương Hạo cũng có sự kiêu ngạo của bản thân. Giờ y nhìn ra được đối phương đã lạnh nhạt với mình, trong lòng cũng đã nếm được chút hương vị, muốn y không biết xấu hổ chạy lại ân cần hỏi thăm là không thể nào. Hơn nữa, y cũng hiểu được làm như vậy có lẽ sẽ phản tác dụng.
Dương Hạo có chút không cam lòng nghĩ ngợi. Y nhặt một cành củi lên, châm vào đống lửa, thỉnh thoảng nhìn sang một nam một nữ bên kia nói nói cười cười với nhau.
'Tiểu tử ngươi thật đúng là vận khí tuyệt hảo!'
Mặc dù hơi bực bội nhưng Dương Hạo sẽ không đi ra ngoài hít thở không khí. Y ngồi một hồi, thỉnh thoảng nói xen vào cùng tán gẫu với hai người bên kia một hai câu. Sau nhiều lần xác nhận nữ tử khá lạnh nhạt với mình, Dương Hạo rốt cục cũng cam chịu số phận.
"Ngoáp, ngoáp.... Vương huynh, Nguyệt cô nương, đêm cũng khuya, ta hơi mệt rồi. Hai vị không mệt sao?"
Vương Viễn Danh lúc này cảm thấy vừa nóng vừa khẩn trương, còn có chút hưng phấn, làm sao mà buồn ngủ được chứ.
"Dương huynh, nếu không huynh ngủ trước đi, ta vẫn chưa buồn ngủ. Đúng rồi, Nguyệt cô nương, nếu mệt cũng xin nghỉ ngơi đi. Vương mỗ vẫn chưa ngủ được..."
"Ta cũng không buồn ngủ, Dương công tử ngủ trước đi."
Nữ tử lễ phép cười với Dương Hạo, cũng không hề có tia mị hoặc nào trong đó.
"Được được, ta ngủ đây, các ngươi cứ tùy ý đi!"
Dương Hạo không nói thêm gì nữa, ném cành củi trong tay vào ngọn lửa, sau đó đi hai bước, nằm xuống trên cỏ khô rồi đi ngủ.
Sau khi Dương Hạo nằm xuống, nữ tử vẫn lưu ý tới y. Nàng phát hiện ra không bao lâu sau, hô hấp của Dương Hạo đều đều, dĩ nhiên đã thật sự ngủ thiếp đi.
'Y ngủ luôn rồi sao?'
Là một yêu vật, nàng có thể nhìn ra được một người có phải đang giả vờ ngủ hay không, chỉ có thể nói Dương công tử này thật sự mệt mỏi hay là thật sự to gan?
'Chỉ là như vậy lại hay!'
Nữ tử nghĩ vậy, nụ cười lại tươi tắn hơn một phần.
Dương Hạo nằm trên mặt đất đương nhiên vẫn chưa ngủ. Y thật sự mệt mỏi. Giờ phút này tinh thần không phấn chấn nổi, làm sao có thể ngủ được, hơn nữa là trong thời gian ngắn như vậy. Đây chẳng qua chỉ là thủ đoạn của Kế Duyên, làm cho nữ tử này nhìn không ra Dương Hạo đang thức mà thôi.
Ừm, trên thực tế ba người nằm ở đây đều không ngủ, kể cả Lý Tĩnh Xuân bị ép thả rắm.
"Tam công tử, ta thấy dừng lại ở đây là tan cuộc rồi. Đêm nay cũng sẽ không có chuyện gì với ngươi."
Thanh âm của Kế Duyên truyền vào tai Dương Hạo, làm cho người sau trong lòng nhảy dựng lên. Làm sao có thể dừng lại được, ăn không được thì không được nhìn sao?
Kế Duyên hình như biết Dương Hạo đang suy nghĩ cái gì, bổ sung một câu.
"Ngay cả khi ở lại đây, nhiều nhất ngươi cũng chỉ có thể nghe thanh âm mà thôi."
Giống như giải thích cho những lời này của Kế Duyên, nữ tử đang tán gẫu với Vương Viễn Danh, bỗng nhiên cũng ngáp.
"Công tử, ta cũng mệt rồi..."
Nhìn ánh mắt nữ tử nghiêm túc nhìn mình, Vương Viễn Danh khẩn trương né tránh.
"À, bên kia, bên kia có cỏ khô, cô, cô nương cứ nằm nghỉ đi...."
"Công tử thì sao? Chỉ còn mỗi cái giường cỏ đó thôi!"
Vương Viễn Danh không dám nhìn nữ tử, vội vàng nói.
"Ta vẫn chưa mệt, giờ đọc sách, chút nữa còn thêm củi vào lửa. Đợi tới lúc nào buồn ngủ, ta sẽ lấy chút cỏ khô trải ở bên này, có bệ đỡ này ngăn cản, cô nương cũng có thể yên tâm hơn một chút! Đúng vậy, có bệ đỡ che chắn!"
Ngọn lửa ở vị trí trước bệ đỡ nửa trượng. Kế Duyên, Lý Tĩnh Xuân và Dương Hạo ba người ngủ ở bên phải cửa đối diện, nữ tử ngủ ở bên kia, đúng lúc có bệ đỡ này che chắn.
"Được rồi, công tử cũng phải chú ý thân thể, ta ngủ trước!"
Nữ tử nghe lời đáp một câu, đi tới một bên bệ đỡ tượng, rồi trải cỏ khô. Nàng cởi giày ra, sau đó chậm rãi nằm xuống. Thấy nàng thật sự nằm xuống, Vương Viễn Danh lúc này mới hơi thở phào nhẹ nhõm, đưa tay lau mồ hôi trên trán.
Dương Hạo thấy được biểu hiện này thì cảm thấy cực kỳ quái dị. Lúc này đang dạy học ở thanh lâu sao? Mấy lần diễm ngộ ở thanh lâu hóa vô ích rồi ư?"
"Vương công tử ~~~ "
Vương Viễn nghe thấy thanh âm này thì cả người run lên, sách trong tay đều rớt xuống, cũng khiến nữ tử bên kia che miệng cười khẽ.
"Công tử... Ta ngủ một mình rất sợ hãi..."
Trong "Chồn hoang xấu hổ" đứng đắn cũng không có một đoạn như vậy. Dương Hạo thật sự là nghĩ không ra, vừa ảo não vừa muốn hung hăng vỗ vài cái trên đùi mình.