“Đại lão gia ư?”
Tề Văn lặp lại một lần, trong lòng chợt nghĩ đến bọn chữ nhỏ có thể nói chuyện trước đây. Vào cái đêm mà “Kiếm Ý Thiếp” vừa mở ra, Vân Sơn Quan đã nghênh đón một đêm náo nhiệt nhất từ trước đến nay. Giờ nghĩ lại, gã vẫn cảm thấy vô cùng thú vị.
“Đúng vậy, gọi Đại lão gia đi. Chỉ cần nói thế là được, cũng không cần nhắc thêm những chi tiết khác.”
Thanh Tùng đạo nhân hiện tại rất hài lòng với suy nghĩ của chính mình, trong khi nhìn dáng dấp của Tề Văn hẳn là cũng rất đồng ý. Chỉ là, y lại ngẩng đầu, nhìn lá phướn tinh tú trong đại điển trước khi quay sang nói chuyện với Tề Văn một cách trịnh trọng.
“Vân Sơn Quan hiện tại chính là Đạo môn tu hành. Tốt xấu gì, chúng ta cũng được tính là một thành viên trong đó. Và ở tương lai, nếu muốn phát dương quang đại đạo thống của Vân Sơn Quan, vậy chắc chắn phải mài giũa tu vi thật cứng rắn. Thế cho nên, sau này cần phải khổ luyện đấy!”
“Đó là điều đương nhiên. Nhân tiện, sư phụ, sau này ngài có còn bày quầy bói toán nữa hay không?”
“Hầy...”
Thanh Tùng đạo nhân lập tức nghẹn lời. Nghĩ đến tu vi của mình sẽ càng ngày càng cao trong tương lai, chắc chắn sẽ không sợ mấy món quyền cước phổ thông hay thậm chí là võ công của khách giang hồ.
“Ặc, tu hành là tu hành, sở thích là sở thích. Kế tiên sinh cũng có rất nhiều sở thích mà; đương nhiên, cũng không thể trì hoãn việc tu hành.”
Thấy sư phụ như vậy, Tề Văn đã biết rõ, sư phụ mình khó mà đổi tánh trong cả cuộc đời này.
Hai chú chồn nhỏ cũng đã hoàn thành buổi tu hành của bản thân trước khi nhảy khỏi bồ đoàn. Chúng nó nhìn lên lá phướn tinh tú, kêu “chít chít” với Tề Tuyên và Tề Văn rồi lao ra khỏi sảnh chính, chạy về một hướng nào đó sâu trong núi.
...
Trong khi hai sư đồ Vân Sơn Quan và hai con chồn nhỏ bận rộn chuyện tu luyện, Kế Duyên, lão Long và Tần Tử Chu đương nhiên cũng có việc làm.
Trên thực tế, ba người bọn họ cũng không đi xa bao nhiêu, chỉ là bay gần khu vực Vân Sơn mà thôi. So với Kế Duyên và Lão Long có thể cưỡi gió đạp mây mà đi, bản thân Tần Tử Chu cũng không có dạng phép thuật thần thông như vậy. Nhưng dù sao, ông ta cũng có năng lực của một vị Giới Du thần, thế nên vẫn có thể du hành ngang trời bằng sức mạnh của các vì tinh tú. Chỉ là, tốc độ không nhanh như quá trình bay lượn bình thường, thế nên Kế Duyên và lão Long đã mang ông ấy đi cùng.
Tuy nhiên, cả Lão Long và Kế Duyên đều không hề đánh giá thấp Tần Tử Chu. Thậm chí, đến lão Long còn đặt ông ta ngang hàng với mình. Trước kia, y ngưỡng mộ tính cách của ông ấy nhiều hơn, nhưng hiện tại lại có hơi hướm mong chờ về tương lai của Tần Tử Chu.
Với việc lấy Vân Sơn làm nền tảng, khí số của Tần Tử Chu vốn mang Thuần Dương chi thể đã thành. Khi mang ông ta đến đây vào năm đó, tỷ lệ thành công ở khoảng ba phần, thì hiện tại đã lên đến sáu phần.
Khi bay ngang trấn Mậu Tiền, lão Long chỉ về một nơi nào đó bên dưới rồi nói:
“Đó là vị trí Nhân Thân Thần ư?”
Kế Duyên nhìn sang lão Long một hồi trước khi đính chính lại:
“Người đó tên là Hoàng Hưng Nghiệp. Chính xác mà nói, Nhân Thân Thần vẫn là một thể với y.”
“Ha ha, tất cả đều giống nhau. Tuổi thọ của người phàm thì có bao nhiêu năm cơ chứ? Năm đó, Hoàng Hưng Nghiệp đã không còn trẻ nữa, có lẽ không thọ được bao nhiêu năm nữa đâu. Sớm muộn gì, y cũng trở thành Nhân Thân Thần. Đây đúng là một vị thần linh hiếm thấy trên đời này. Sau khi Hoàng Hưng Nghiệp qua đời, nếu Nhân Thân Thần trốn vào thiên địa để tìm kiếm cơ duyên thì khá tốt, nhưng ngộ nhỡ vị ấy tiêu tán theo chuyện sinh tử của Hoàng Hưng Nghiệp luôn thì thật là đáng tiếc!”
Lão Long đích thị là có ý riêng, nhưng cũng tin tưởng Kế Duyên hẳn là đã lập sẵn kế hoạch từ lâu. Về điểm này, Kế Duyên không phủ nhận trước mặt hai người. Dĩ nhiên, càng có nhiều “cờ” lại càng tốt.
“Đúng vậy, nếu thế thì khá đáng tiếc. Năm xưa, Kế mỗ đã để lại một đạo sắc lệnh cho Thổ Địa của trấn Mậu Tiền sau đó, mong ông ta hỗ trợ chăm nom Hoàng Hưng Nghiệp. Ngoài ra, ta cũng thi pháp để che giấu dị tượng vốn dĩ yếu ớt trên thân thể của Hoàng Hưng Nghiệp. Thanh Tùng đạo trưởng từng tính toán qua, người này sẽ sống bình yên đến khi chết già.”
Đối với khả năng bói toán của Tề Tuyên, ngay cả lão Long lúc này cũng phải khâm phục y. Tuy y là phàm nhân, có rất nhiều ràng buộc và điều kiện tiên quyết để xem bói, nhưng kết quả quẻ bói rất chính xác. Trong lần Kế Duyên muốn tìm bọn chữ nhỏ khi trước, chẳng phải hắn đã đến tìm y hỗ trợ một lần đấy thôi, quả nhiên là dễ dàng như trở bàn tay!
“Đi thôi!”
Ngay khi Kế Duyên vừa nói xong, ba người dần dần đáp xuống về hướng trấn Mậu Tiền trước khi đặt chân bên ngoài miếu Thổ Địa ở vị trí cách đó không xa.
Hiện tại, thời gian vẫn còn khá sớm. Nhưng do đa phần người dân ở trấn Mậu Tiền đều làm nghề nông nên cũng thức dậy từ rất sớm. Trên các con đường trong thị trấn đã có rất nhiều người tới lui, chỉ là chẳng mấy ai ghé sang miếu Thổ Địa.
Mỗi một người trong nhóm ba người của Kế Duyên đều là dạng nhân vật luôn luôn tỏ ra khí chất phi phàm khi đứng giữa đám đông, huống chi là tụ tập cùng nhau thế này. Một người mặc áo trắng với khí độ phong nhã, một người mặc áo choàng rộng với râu tóc bạc trắng và một người mặc trang phục thêu hoa gấm trông vô cùng quý phái.
Hình ảnh ba người này cùng nhau đi về phía miếu Thổ Địa như thế lẽ ra phải thu hút sự chú ý của mọi người xung quanh, nhưng hiện tại dường như chẳng có ai quan tâm đến họ.
Một người phụ nữ nông dân ôm một đứa trẻ ba bốn tuổi vừa đi ra khỏi ngôi miếu Thổ Địa cũng không nhìn đến ba người Kế Duyên dù gần trong gang tấc. Tuy nhiên, đứa bé trong tay nàng lại chú ý đến ba người bọn họ, đặc biệt là là Tần Tử Chu với chòm râu trắng mọc dài đến ngực.
Ba người Kế Duyên có hơi thở bình thản, tươi mát, nên đứa bé cũng không hề cảm thấy sợ hãi khi gặp mặt những người xa lạ như thế này. Nó còn vươn tay nắm lấy râu của Tần Tử Chu.
“Gia gia, cháu có thể sờ râu mép của ông được không?”
“ Ồ ồ ồ, không, không, không được đâu. Gia gia sẽ đau nếu cháu nhổ râu đấy!”
Tần Tử Chu giả vờ nắm lấy bộ râu của mình rồi né ra, nhưng vẫn “tình cờ” để bàn tay nhỏ bụ bẫm của đứa bé cọ nhẹ râu mình, lúc đi ngang thì để tay nó vuốt lấy cả chòm râu.
“Hả? Con đang nói chuyện với ai vậy?”
Người phụ nữ nông dân dừng chân lại, ôm lấy đứa con của mình rồi quay đầu nhìn xem, vẫn là không chú ý đến lão “gia gia” kia.
Đứa bé chỉ tay về một phía, nói ngọng nghịu:
“Đằng kia đằng kia, râu dài, râu dài, gia gia râu dài kìa!”
“Gia gia râu dài ư?”
Người phụ nữ nông dân nhìn về phía sau, thầm tự hỏi đó chẳng lẽ là Thổ Địa Công ư?
Nông dân tại trấn Mậu Tiền nhìn chung cũng mê tín như những nơi khác ở Đại Trinh. Người ta hay bảo, trẻ con có thể nhìn thấy một số thứ mà người thường khó có thể trông đến được, có lẽ là đúng nhỉ? Nghĩ thế, nàng bèn tranh thủ ôm con mình xá nhẹ về hướng miếu Thổ Địa.
Trong miếu Thổ Địa, khách hành hương cũng không nhiều. Hiện tại, cũng chỉ có ông từ ngồi trên ghế tre nghỉ ngơi. Nói là ông từ, trên thực tế thì một ngôi miếu nhỏ như này chỉ cần vài ông lão hiểu biết nhiều về nơi đây ở khu vực xung quanh vào quản lý là được.
Lúc Kế Duyên, lão Long và Tần Tử Chu bước ngang qua tường viện của miếu Thổ Miếu, ông từ đang ngủ gật, sau đó ngủ gục luôn trên ghế trong vài nhịp thở.
Khi bước đến trước tượng Thổ Địa Công, cả ba nhận ra bàn thờ cũng có rất nhiều đồ lễ, bên cạnh còn có một chiếc đèn chong theo kiểu thông khí và hai vò dầu vừng.
“Mời Thổ Địa trấn Mậu Tiền hiện thân gặp mặt.”
Không áp dụng bất cứ hiệu ứng hiện thân đặc biệt nào, và không cần phải sử dụng mấy phương pháp thô bạo như câu thần, giọng nói điềm tĩnh của Kế Duyên hóa thành Đạo âm xuyên vào tượng thần, truyền đến tai Thổ Địa Công.
Chờ đợi trong thời gian hơn mười nhịp thở, Thổ Địa Công trồi lên từ mặt đất trong dạng một làn khói mù. Vừa ngẩng đầu đã gặp ba người Kế Duyên đứng trước mặt, Thổ Địa Công giật thót trong bụng, vội vàng cúi đầu:
“Thổ Địa trấn Mậu Tiền, bái kiến ba vị thượng tiên!”
Thổ Địa Công vẫn nhận ra Kế Duyên. Bên cạnh đó, dựa vào luồng Long khí mà lão Long không cố tình che giấu, cộng thêm chuyện xảy ra ở khu vực này năm đó, phỏng đoán đây có thể chính là Long Quân của Thông Thiên giang. Đồng thời, vị lão nhân có mày râu bạc trắng này lại có thể sóng vai cùng hai vị kia chắc chắn cũng không đơn giản, e rằng cũng là cao nhân ở hàng chữ “Chân.”
“Thổ Địa Công không cần đa lễ. Ngươi trông nom Hoàng Hưng Nghiệp bao năm nay, tuy không phải việc khổ sai gì nhưng cũng là mấy chục năm miệt mài cẩn thận. Thế nên, chuyện này không phải là đơn giản. Do đó, hôm nay chúng ta đến để gửi ngươi một phần tạo hóa đây!”
Kế Duyên đi trực tiếp vào vấn đề, cũng khiến Thổ Địa trấn Mậu Tiền vốn dĩ chưa kịp bình tĩnh lại càng phấn khích hơn.
“Ngươi làm Thổ Địa tại trấn Mậu Tiền cũng chưa được bao lâu, nguyên thân cũng là một con tinh quái dưới đất. Ngươi hẳn là chưa được Thành Hoàng nơi đây thừa nhận, đúng không?”
Thổ Địa Công cũng không dám nói dối, đành khai thẳng:
“Do sự việc ở Hoàng phủ lần trước, Thành Hoàng đại nhân của huyện này và phủ Trường Xuyên đều đã sớm thừa nhận thần vị Thổ Địa của ta, cũng đã ghi nhận tại Âm Ti rồi!”
“Ha ha, hóa ra cũng khá nhanh đấy!”
Lão Long cười nhẹ, cũng không nhìn về phía Kế Duyên hay Thổ Địa Công, mà liếc sang Tần Tử Chu. Ông ta cũng vuốt râu cười, sau đó khoan thai mở lời:
“Vậy xin hỏi Thổ Địa Công, nếu được lựa chọn giữa việc tiếp tục ở lại trông nom cùng tu hành trong phủ Thành Hoàng tại Trường Xuyên hoặc về địa phương mà ta quản hạt trong tương lai, chẳng biết ngươi chọn phương án nào?”
Cơ hồ không cần suy nghĩ, Thổ Địa Công lập tức đáp ngay mà chẳng phải cân nhắc.
“Tiểu thần cam nguyện về nơi tiên trưởng quản hạt!”
Đùa gì chứ, tiên trưởng đã nói đến đây là để đưa mình một phần tạo hóa, rõ ràng đó chính là câu ám chỉ để mình tự hiểu nên chọn phương án nào rồi.
Nói xong, y nhìn Tần Tử Chu một cách cẩn thận.
“Xin lỗi, vị tiên trưởng này chính là...?”
“Lão phu là Tần Tử Chu, không có danh tiếng lớn cả, cũng không có địa vị cao quý gì. Hiện tại, ngươi tạm thời có thể gọi ta là Tần công.”
“À à, chào Tần công!”
Thổ Địa vội vàng lặp lại lần nữa.
Sau khi suy nghĩ một hồi, Kế Duyên lấy một xấp Pháp tiền nho nhỏ vàng óng ánh từ trong tay áo ra, thẳng thừng đưa sang Thổ Địa Công.
“Cầm lấy đi, luôn hữu dụng đấy. Bằng vào pháp thuật của ngươi, nếu thi triển đạo sắc lệnh kia thì có lẽ cũng không trôi chảy cho lắm. Dùng pháp tiền này, khả năng vận dụng sẽ cao hơn.”
Thổ Địa Công trợn trừng cả mắt khi vừa nhìn thấy Pháp tiền, còn nâng hai tay lên nhận lấy rồi luôn miệng nói tạ ơn. Ông ta có biết về loại Pháp tiền này, nhưng đây quả thật là báu vật. Khi cầm vào trong tay, Thổ Địa Công có thể cảm nhận được linh uẩn hàm chứa bên trong, thế là một loại cảm giác kích thích dần dà bành trướng trong lòng.
“Ồ! Kế tiên sinh lại tô vẽ ra thứ này vào lúc nào thế? Cho ta một đồng để đùa tí xem sao?”
Thấy tính khí trẻ con của lão Long lại bộc phát, Kế Duyên bèn ném sang năm đồng rồi mặc kệ ông ta thưởng thức.
“À phải rồi, thượng tiên. Nếu ta về dưới trướng của ngài, vậy cần phải thực hiện những nghi thức gì?”
Tần Tử Chu mỉm cười.
“Chỉ cần nhớ kỹ là được, hiện tại thì không cần. Về phần Âm Ti, ngươi cũng không cần báo lại. Đến lúc đó, tự nhiên ngươi sẽ biết cần làm những gì.”
“Vâng! Tiểu thần tuân pháp chỉ!”
Trên thực tế, thay vì bảo rằng đây là quá trình chiêu mộ Thổ Địa về khu vực mà Tần Tử Chu quản hạt, chẳng bằng nói rõ đó là sự hoạch định để mượn nhờ Thổ Địa Công trông chừng sơn môn của Vân Sơn Quan trong tương lai. Và cũng vì thế, mới có thể khiến tiền đồ của Thổ Địa Công trấn Mậu Tiền đảm bảo sáng sủa hơn hiện tại.
Sau khi tạm biệt Thổ Địa rồi rời khỏi ngôi miếu, ba người lại rảo bước đến Hoàng phủ để nhìn qua Hoàng Hưng Nghiệp một lần. Tiếp theo, họ bay một vòng quanh Vân Sơn, cuối cùng hạ xuống một nơi thích hợp. Lão Long bèn tụ tập Thủy linh, Kế Duyên nâng bút định pháp trong khi Tần Tử Chu dẫn dắt lực lượng của những vì tinh tú hạ xuống đây.
Ba người cùng nhau hợp sức, bố trí đầy đủ nền tảng ở khắp nơi để đệm bước cho Vân Sơn.