Lạn Kha Kì Duyên

Chương 320: Dĩ du vô cùng



Nói về buồn phiền, lão Ngưu tự cảm thấy gã là người buồn khổ nhất ở nơi này. Nhìn chủ tớ Vệ thị, đôi mắt gã gần như bốc hỏa, hai con mắt tràn đầy tơ máu, trông vô cùng doạ người.

Nếu không phải Kế tiên sinh cưỡi mây bay đi, đổi thành Ngưu Phách Thiên trước kia, quản con mẹ nó cái gì mà Vệ gia “luận về tình có thể lý giải được”. Lúc này đây tức giận đại khai sát giới, lão Ngưu hẳn là cũng “có thể lý giải được”.

Nhưng cũng chỉ mấy hơi thở sau, gã mạnh mẽ đè cơn giận xuống, tốt xấu gì đoạn đường này đi cùng Kế Duyên cũng không phải uổng công, mấu chốt là gã rất sợ Kế Duyên. Nhưng ngoài miệng lão Ngưu vẫn nhịn không được thấp giọng chửi một câu.

"Thật con mẹ nó xui xẻo! Tiên Nhân Chỉ Lộ của lão Ngưu ta... Ai! Không còn..."

Yến Phi cũng có chút thất vọng mất mát, nhưng so với Ngưu Phách Thiên thì đỡ hơn một chút. Đấy là vì y đã được Kế tiên sinh truyền thụ cho < Kiếm Ý Thiếp > vô cùng quý giá. Đồng thời, y còn lấy lại được một phần tín niệm võ đạo và tín niệm đột phá.

Người nhà họ Vệ vẫn chưa hoàn toàn bình tâm lại. Vốn dĩ bọn họ còn đang ngây ngốc nhìn lên bầu trời, nhưng đã bị khí thế của Ngưu Phách Thiên đánh một kích, hiện tại rất nhiều người đều đang nhìn chằm chằm vào Ngưu Phách Thiên với đôi mắt đỏ rực.

Chỉ trong nháy mắt, vị hán tử thật thà chất phác bạo phát khí thế hung ác kinh người, khiến cho tất cả đám người Vệ thị cảm thấy áp lực gấp bội, cũng âm thầm đề phòng, chỉ cảm thấy đây cũng là một vị cao thủ đáng sợ.

Nhưng suy cho cùng, Kế Duyên cưỡi mây bay đi mới là trùng kích lớn nhất đối với người của Vệ thị.

Tim của Vệ Hiên đập rộn lên, thần tình cũng có chút phấn khởi. Lão dời mắt khỏi Ngưu Phách Thiên, nhìn về phía Yến Phi cẩn thận dò hỏi.

"Yến đại hiệp, vị trưởng bối kia của ngài, ngài ấy vừa... vừa đạp mây rời đi, ngài ấy là thần tiên sao?"

Yến Phi dùng hai tay ôm ngực, kẹp trường kiếm ở trước ngực, cười khẩy nhìn Vệ Hiên và Vệ Minh.

"Các ngươi cũng có mắt, còn phải hỏi Yến mỗ sao? Hôm nay Yến mỗ tới bái phỏng, chủ yếu là dẫn Kế tiên sinh đến xem Vô Tự Thiên Thư của Vệ gia. Nếu việc đã xong, Yến mỗ cũng cáo từ."

Yến Phi nói xong, vỗ vỗ bả vai của Ngưu Phách Thiên.

"Ngưu huynh, chúng ta đi chứ?"

Yến Phi không muốn ở lại nơi này một khắc nào. Lão Ngưu càng không muốn, đỡ phải ở chỗ này thêm bực mình.

"Ha hả, cũng tốt, Kế tiên sinh đã đi rồi, đứng ở đây cũng không còn ý nghĩa gì nữa."

Vệ Hiên nhanh chóng nháy mắt với con trai mình. Vệ Minh gật đầu rồi bước nhanh về phía trước.

"Yến đại hiệp, Ngưu đại hiệp, còn xin dừng bước. Vừa rồi là Vệ gia ta không hiểu chuyện, mạo phạm tiên nhân, không biết tiên nhân kia có còn trở về không? Hai vị làm ơn lưu lại để cho ta Vệ gia làm trọn đạo của gia chủ, tiên sinh kia là trưởng bối của Yến đại hiệp, khẳng định..."

"Không cần!"

Yến Phi giơ tay lên ngăn lại lời khách sáo của Vệ Minh, nghe có chút phiền.

Y quay đầu lại nhìn về phía chánh đường, lúc này đang có con cháu của Vệ thị đặt quyển Vô Tự Thiên Thư lại vào trong hộp gỗ.

"Tuy trong tâm của Yến mỗ luôn xem Kế tiên sinh là sư trưởng, nhưng tiên phàm khác biệt. Từ lần từ biệt trước, ngày hôm nay gặp lại tiên sinh cũng đã là mười mấy năm sau. Lúc còn sống có duyên nhìn thấy nữa hay không cũng còn chưa biết... Yến mỗ không làm phiền nữa, huống hồ tính khí của Ngưu huynh không tốt lắm, võ công càng vượt xa ta không chỉ gấp mười lần. Chúng ta ở lại nơi này, Vệ thị an tâm sao?"

Lời này của Yến Phi khiến Vệ Hiên và Vệ Minh sững sờ. Không đợi Vệ Minh nói thêm gì, Yến Phi và Ngưu Phách Thiên cười cười, cùng nhau bước ra khỏi trang viên.

"Yến đại hiệp! Sao Yến đại hiệp ngài lại nói như vậy!"

Vệ Minh đuổi sát theo, còn phụ thân Vệ Hiên thì chỉ nhấc chân lên, nhưng cuối cùng cũng không đuổi theo.

Đợi hai người ngoài kia rời đi, bên cạnh có con cháu của Vệ thị đang siết chặt tay, vô cùng bức xúc.

"Ai nha! Vừa rồi nếu cho mượn sách, có phải sẽ được tiên nhân tự mình chỉ điểm hay không?"

"Không phải vậy sao!" "Không nghĩ tới thiên thư của Vệ gia ta thật sự là thiên thư..."

Vệ Hiên hừ lạnh một tiếng, tiếng xì xào bên cạnh lập tức im bặt. Đương nhiên lão cũng hối hận, nhưng lão thân là gia chủ của Vệ thị, chẳng lẽ phải gánh tội này?

"Việc đã đến nước này, còn nói những thứ này làm gì? Nếu như tiên nhân trở về mượn sách, ta đương nhiên dâng thiên thư lên bằng hai tay. Hiện tại chí ít chúng ta đã có bản dịch thiên thư do tiên nhân tự viết!"

Câu này của Vệ Hiên thành công dời đi sự chú ý của mọi người, làm cho mọi người rất nhanh thoát khỏi trạng thái uể oải và tiếc hận. Bọn họ bắt đầu trở nên có chút hưng phấn, không ít người thậm chí đã chạy về phòng khách trước.

Trên mặt bàn trong phòng, có hơn mười trang giấy Tuyên Thành xếp thành chồng, mỗi một trang đều viết đầy chữ nhỏ.

Theo cách nhìn của người Vệ thị, đây tuyệt đối đã vượt ra khỏi phạm trù bí tịch võ công bình thường, là diệu pháp thần dị do tiên nhân lưu lại. Nếu nói có thể nhận được phương pháp, việc thành Tiên cũng chưa chắc không thể.

Lúc này Vệ Minh vẫn đuổi theo Yến Phi và Ngưu Phách Thiên, muốn khuyên hai người lưu lại, việc hôm nay không nên kết thúc như thế. Nhưng Yến Phi và Ngưu Phách Thiên cũng không để ý đến cậu ta, chỉ ngẩng đầu đi về phía trước.

Chẳng qua, sau khi ra khỏi trang viên Vệ thị một đoạn, Yến Phi vẫn ngừng lại một chút, nhìn về phòng khách xa xa, nói với Vệ Minh vẫn luôn bám theo đưa tiễn.

"Vệ Minh, Yến mỗ tặng ngươi mấy câu cuối cùng, chuyện hôm nay nếu như truyền ra bên ngoài, đối với Vệ gia cũng không hay. Vô Tự Thiên Thư trước đây trong chốn giang hồ cũng chỉ là một giai thoại, nhưng hôm nay tiên nhân lật xem lưu lại bản dịch, thì nó không còn là tin đồn thất thiệt nữa."

"Yến đại hiệp người..."

Vệ Minh có chút khẩn trương.

"Yên tâm, Yến mỗ mặc dù không coi hiệp nghĩa là nhiệm vụ của mình, cũng khinh thường làm như thế, cũng không hứng thú với quyển thiên thư trong nhà ngươi, nên sẽ không truyền ra bên ngoài."

Lão Ngưu ở bên cạnh đã không còn kiên nhẫn, trực tiếp lôi kéo Yến Phi đi ra ngoài.

"Đi thôi Yến huynh đệ, quản bọn chúng làm gì. Dù sau này ngươi không gặp được Kế tiên sinh, nhưng Lão Ngưu ta sống rất lâu, tương lai nếu như ngươi qua đời, ta sẽ mời tiên sinh đi mộ phần của ngươi thăm ngươi, dâng nén hương gì gì đấy."

Nghe được lời này, khóe miệng của Yến Phi giật giật một cái, có chút dở khóc dở cười.

"Hắc hắc hắc, Yến huynh đệ, đi nào, theo ta đi Nhuyễn Ngọc Lâu ở Lộc Bình Thành. Ngày hôm qua, lão Ngưu ta đã quen biết rất nhiều hồng nhan tri kỷ, giới thiệu cho ngươi làm quen vài em!"

Lão Ngưu cười vô cùng thô bỉ, lôi kéo Yến Phi vào trong thành, rất nhanh thì biến mất khỏi tầm mắt của Vệ Minh.

Vệ Minh nhìn một hồi, thở dài, dẫn theo người hầu cùng nhau xoay người trở về. Nhưng gã cũng không thất vọng, dẫu sao ngày hôm nay Vệ thị cũng coi như rất may mắn, sau khi đi mấy bước, trên mặt cũng nở nụ cười.

Tại chánh đường trong trang viên, Vệ Hiên dẫn đầu một đám con cháu Vệ thị vây quanh bàn. Quyển Vô Tự Thiên Thư lại lần nữa được Vệ Hiên cầm trong tay. Lão vừa lật xem, vừa nhìn về phía văn tự do Kế Duyên lưu lại trên bàn, cứ như lão có thể nhìn thấy chữ viết trên Thiên Lục Thư vậy.

Vệ Minh trở về, người vây quanh bèn nhường cho cậu ta một vị trí.

"Minh nhi đã trở về? Yến Phi và người họ Ngưu đâu?"

Vệ Hiên nhìn thoáng qua Vệ Minh, lại lần nữa chuyển lực chú ý lên mặt bàn.

"Yến đại hiệp và Ngưu đại hiệp đã đi rồi. Chỉ là trước khi Yến đại hiệp rời đi, có nhắc nhở chúng ta, nói chuyện tiên nhân giúp chúng ta dịch thiên thư, nếu như truyền ra ngoài, chỉ đưa tới họa sát thân."

“Đương nhiên."

Vệ Hiên gật đầu tán thành, ngẩng đầu lên nhìn đệ tử Vệ thị và người hầu tôi tớ chung quanh.

"Chuyện hôm nay không được nhắc một chữ với bên ngoài. Nếu để kẻ khác biết được, người thân, vợ con của chúng ta đều sẽ gặp nguy hiểm. Chẳng qua, chúng ta đã có < Vân Trung Du Mộng > do tiên nhân viết, lo gì Vệ thị không hưng thịnh!"

Những lời này Vệ Hiên nói cực kỳ chắc chắn, con cháu của Vệ thị, kể cả Vệ Minh đều vô cùng tự hào và hưng phấn.

Vệ Hiên nhìn mãi cũng nhìn không ra chữ trên Thiên Thư, chỉ có thể lại đặt Thiên Lục Thư vào trong hộp, cùng người bên cạnh nhìn kỹ bản thảo sách vừa mới ráo mực trên bàn.

"Chỉ riêng thư pháp này... đã có giá trị không nhỏ rồi..."

Một lão già của Vệ thị lẩm bẩm, đám người Vệ gia cũng gật đầu tán thành. Dù sao người nhà họ Vệ vốn thích học vấn, văn chương, nhìn những chữ này cũng cực kỳ thư thái.

...

Trên con đường rời khỏi trang viên Vệ thị, Ngưu Phách Thiên và Yến Phi đang đi về phía Lộc Bình Thành.

"Ngưu huynh, huynh nói Kế tiên sinh vì Vệ gia viết một bản < Vân Trung Du Mộng >, có thể giúp Vệ gia chuyển vận hay không?"

Về phần Vệ thị có thể bảo vệ bí mật của hôm nay hay không, Yến Phi nghĩ chắc là có thể. Dù sao Vệ thị sống một mình ngoài thành, nội bộ phong bế ổn định, tất nhiên có năng lực khống chế.

"Yến huynh đệ, lần này Kế tiên sinh không lưu lại chân ý trong sách. Dẫu sao Vệ gia cũng là phàm nhân, muốn dựa vào quyển sách này một bước lên trời tuyệt đối là không thể. Nhưng sách này dù sao cũng do Kế tiên sinh viết, cộng thêm mới vừa nãy lúc tiên sinh đọc sách vô cùng tập trung, thậm chí hiển hóa ra thiên địa dị tượng, bản thảo này tất nhiên ít nhiều cũng có chút bất phàm. Lão Ngưu ta đi lên vận pháp nhìn kỹ văn thư kia, lưu quang biến mất, song đạo hạnh của của Lão Ngưu ta không đủ để nhìn ra sâu cạn."

Điểm này Lão Ngưu không nhìn lầm, ban đầu Kế Duyên quả thực chỉ muốn lưu một phần thư văn không có chân ý. Nhưng trong quá trình đọc, hắn kìm không được, ít nhiều có chút thần vận lưu lại trong bản chép tay này. Điểm này ngay cả bản thân Kế Duyên cũng không ý thức được, lúc đó đọc xong sách thì nảy sinh cảm ngộ, mượn sách không thành bèn cưỡi mây rời đi.

"Nếu như thế, lần này Vệ gia tuy chọc giận Kế tiên sinh, chặt đứt một phần tiên duyên của bản thân, nhưng tính ra thì vẫn coi như được lợi?"

Nghe Yến Phi nói như vậy, Lão Ngưu thật thà cười.

"Ngươi nói như vậy cũng không sai. Nếu như Vệ thị đủ cẩn thận, đọc sách trong thời gian dài thì ít nhiều cũng sẽ có lợi ích."

Ngưu Phách Thiên thực ra còn một câu không nói, thế đạo hiện giờ, Vệ thị phải đề phòng cũng không chỉ là phàm nhân.

Người trong Vệ thị có thể giữ mồm giữ miệng với bên ngoài, nhưng còn bên trong thì sao, lúc người ở trong nhà đọc sách do tiên nhân lưu lại, nói không chừng còn sẽ tế tự dâng hương.

Nếu bị tiên tu hoặc quỷ tà, yêu ma biết được việc này thì sao? Tiên tu thì còn đỡ, nhưng nếu là yêu ma thì chính là đứa trẻ cầm thỏi vàng đứng trước mặt người lớn.

...

Vào thời khắc Lão Ngưu cùng với Yến Phi trở về Lộc Bình Thành, Kế Duyên đang cưỡi mây bay nhanh trên không trung.

Hắn không có dự định tìm một nơi ở gần đây để tĩnh tu. Thứ nhất là mảnh đất Tổ Việt này khá hỗn loạn, đủ loại quỷ tà liên tục xuất hiện, cũng không phải là địa phương tĩnh tu tốt; thứ hai là lúc này không phù hợp để ngộ đạo.

Nhưng Kế Duyên cũng không có ý định trở về Đại Trinh, mà đi về hướng đông, địa phương thích hợp tĩnh tu nhất vào lúc này chính là biển lớn bao la. Đó mới là nơi phù hợp nhất trong chân ý của < Vân Trung Du Mộng >, mà Tổ Việt Quốc có một bộ phận lãnh thổ ở sát Đông Hải.

Sau nửa ngày, Kế Duyên đã có thể ngửi thấy mùi gió thổi trên biển. Đôi mắt xám bạc nhìn ra xa, trong mơ hồ đã có thể thấy được biển xanh cuộn sóng.

Ý cảnh là cảnh trong < Vân Trung Du Mộng >, còn điều mà Kế Duyên lẩm bẩm là lấy từ < Tiêu Dao Du >, hắn tự cho đó là lời giải thích với tiên nhân chi diệu.

"Thừa thiên địa chi chính, nhi ngự lục khí chi biện, dĩ du vô cùng. . ."(*)

(*):"Ngồi giữa thiên địa, mà luận ngự lục khí, phiêu bạt trong cõi vô tận...”

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv