Lý Mục Thư đứng lên, thoáng kích động và lo lắng. Giọng nói cũng có chút run rẩy.
"Điện hạ... Nếu người đoán sai, chuyện kia..."
Nghe nói vậy, gia chủ Sở gia và một người khác ở bên cạnh nổi hết da gà. Ngay cả Tấn vương trên lưng cũng đổ đầy mồ hôi, da đầu run lên. Gã nghiến răng nghiến lợi, xiết chặt nắm đấm.
"Ta biết rõ! Đây là một lần đánh bạc. Nhưng vận thế của lần đánh bạc này thuộc về Dương Hạo ta đây!"
"Ầm đùng đùng..."
Tiếng sấm vang lên, chiếu sáng vẻ mặt hơi tái nhợt của Tấn vương.
"Rầm rầm..."
Ở bên ngoài, cơn mưa nặng hạt đổ xuống. Từ đợt sấm sét đêm qua, dường như bầu trời đã tích đủ nước, rốt cuộc mưa to như trút cũng đã tới. Vườn hoa cỏ trong vườn vốn là điềm lành, giờ đây đã bị mưa gió dồn dập đánh tới làm cho cành lá tả tơi.
Tục ngữ có nói một cơn mưa thu là một đợt lạnh. Không bao lâu sau trận mưa đó, người người ở Kinh Kỳ phủ đều cảm nhận được nhiệt độ hạ thấp rõ rệt.
Hiểu rõ ngươi nhất vĩnh viễn là đối thủ của ngươi. Câu nói này đặt ở cuộc tranh đoạt hoàng trữ (*) cực kỳ thích hợp. Ngô vương chưa bao giờ xem nhẹ Tấn vương. Dù thân thể lão Hoàng đế ngày càng xấu đi, biểu hiện của Tấn vương cũng biết điều, yên tĩnh hơn trước nhưng Ngô vương vẫn luôn kiêng kị Tam đệ của mình. (*)hoàng trữ: người sẽ lên ngôi vua
Tấn vương cũng vậy. Y càng đánh giá cao đại ca của mình. Vả lại, không giống như Ngô vương muốn dẫn dắt toàn diện bố cục trên triều, từ sau khi tình hình của lão Hoàng đế tệ hơn, Tấn vương hầu như dùng hết toàn lực đặt vào xung quanh đại ca mình. Bởi vì, y biết rõ bản thân không có ưu thế để tranh đoạt triều thần với huynh trưởng.
Từ đó đến nay, Tấn vương cũng không có động tác gì lớn, hoặc nói rằng y không hề làm gì cũng không sai. Nhưng như vậy không có nghĩa là Tấn vương thực sự buông tay.
Dù sao cơ hội cũng chỉ dành cho người có chuẩn bị. Tuy không có chứng cứ xác thực có thể chứng minh những vấn đề mà Ngô vương gặp phải nhưng chỉ dựa vào phân tích trong Tấn vương phủ, Tấn vương quả quyết kết luận rằng trạng thái của đối thủ đã giảm xuống.
Vừa đưa ra quyết định, Tấn vương bí mật phát ra một loạt mệnh lệnh. Một vài người thân thủ nhanh nhẹn, nhờ cơn mưa lớn che chở, vội vàng cải trang xuất phát.
Mấu chốt của bước này nằm ở chỗ chẳng những thật thật giả giả muốn xúi giục người bên cạnh Ngô vương ra tay, mà còn nghĩ mọi cách để không ảnh hưởng đến mình. Nói trắng ra là muốn tạo ra một sự thật rằng Ngô vương bị chèn ép đến mức thật sự muốn động thủ.
Nếu như Ngô vương thật sự có ý nghĩ ra tay tự nhiên là tốt nhất, nhưng nếu đối phương có thể duy trì bình tĩnh, liền cần Tấn vương đẩy một cái.
...
Sắc trời dần tối, mưa vẫn chưa ngớt. Ở cửa Tấn vương phủ, Tấn vương Dương Hạo,Thiếu Sư Lý Mục Thư đang được hạ nhân che dù. Bọn họ cùng đi ra cửa, trèo lên xe ngựa.
"Đi, vào hoàng cung."
Tấn vương đỡ Lý Mục Thư lên xe, nói với xa phu một tiếng. Trước sau đều có hộ vệ hộ tống. Xe ngựa chậm rãi chuyển bánh.
Một khắc mấy chung sau, trong Ngự thư phòng ở hoàng cung, Nguyên Đức Đế đang đọc một cuốn tạp thư, nội dung vẫn là những chuyện thần tiên.
Mặc dù đọc chuyện xưa về thần tiên nhưng trong lòng lão Hoàng đế lại đang suy nghĩ về triều đình. Động tác lúc trước của Ngô vương khiến lão rất thất vọng. Ban đầu, lão muốn đợi đến Tết Trùng Dương sẽ tuyên bố truyền ngôi, nhưng giờ tạm thời đợi thêm đã.
Lúc này, một lão thái giám đi vào Ngự thư phòng, thấp giọng thông báo.
"Bệ hạ, Tấn vương điện hạ vào cung cầu kiến."
"Hả? Trễ như vậy rồi, nó tới làm gì?"
"Ách, nói là tới thỉnh an bệ hạ.
Lão Hoàng đế nhíu mày, buông sách. Lý công công nhanh chóng tiến lên vài bước, đỡ lão đứng dậy. Cung nữ ở bên cạnh cũng ngay lập tức nhét thêm một cái đệm vào nhuyễn tháp ở sau lưng.
"Cho vào đi."
"Vâng."
Lão thái giám lui ra. Chỉ chốc lát sau, Tấn vương Dương Hạo tiến vào Ngự thư phòng.
"Nhi thần thỉnh an phụ hoàng!"
Tấn vương vừa bước vào phòng liền cung kính làm đại lễ.
"Đứng lên đi."
Trên mặt đất, Tấn vương ngẩng đầu cười, sau đó mới đứng dậy.
"Hôm nay lạ thế, sao lại có hứng vào cung thỉnh an vậy? Ngồi đi."
Lão Hoàng đế trêu chọc một câu. Sau khi các hoàng tử xuất cung lập phủ, dường như chẳng còn ai vào thỉnh an vào buổi tối. Đương nhiên, cũng có nguyên nhân do tính tình lão Hoàng đế khó chịu, cũng ngại phiền phức nữa.
"Đa tạ phụ hoàng!"
Tấn vương đứng dậy. Thái giám bên cạnh đưa một cái ghế tới. Gã liền ngồi xuống.
"Trước kia, nhi thần rất sợ phụ hoàng, vì vậy không dám tới. Bây giờ nhớ lại, hay là nên đến thỉnh an nhiều hơn."
Thanh âm của Tấn vương có chút xúc động, nhỏ giọng nói.
"Lý Mục Thư đâu rồi. Không phải lão và con luôn như hình với bóng sao, không đi cùng à?"
"Không thể gạt được phụ hoàng mà. Lão sư đang ngồi đợi trên xe ngựa. Người nói một Thiếu Sư nho nhỏ không dám vào Ngự thư phòng diện thánh."
"À..."
Lão Hoàng đế cười, cầm một miếng mứt hoa cả trên bàn thấp trước nhuyễn tháp, sau đó khoát tay áo đưa cho Tấn vương. Cung nữ bên cạnh lập tức bưng chén đi đến trước mặt y.
Y cũng không khách khí, lấy thật nhiều mứt, cắn một miếng, còn phần còn lại thì cầm trong tay.
"Sao thế? Ở Tấn vương phủ không cho ăn à?"
Lão Hoàng đế có chút buồn cười, lại trêu chọc một câu.
"Phụ hoàng nói đùa rồi. Nhưng đây là Ngự thư phòng, phụ hoàng ban tặng nên phải khác chứ ạ. Tiện thể, con cũng cầm một ít để lão sư nếm thử."
Lão Hoàng đế nhìn kỹ Tấn vương.
"Con nói đến thỉnh an nhiều hơn, chẳng lẽ con cho rằng ngày giờ của Cô không còn nhiều, sợ về sau không có cơ hội đúng không?"
Nếu những thần tử bình thường nghe vậy thì lúc này đã sợ đến xanh mặt, mở miệng giải thích rồi. Nhưng Tấn vương không trả lời ngay. Gã trầm mặc một chút, sau đó mới nói, trên gương mặt thoáng lộ vẻ bi thương.
"Lời của phụ hoàng cũng là suy nghĩ trong lòng nhi thần. Mọi người đều nói gia đình đế vương không có tình thân nhưng nhi thần còn nhớ rõ khi còn bé, phụ hoàng đã từng nâng cho nhi thần "bay"..."
Bò già còn thè lưỡi liếm bê con, nói gì là một ông lão sắp chết. Giờ đây, Nguyên Đức Đế nghe được lời nói tình cảm của Tấn vương, trong lòng xúc động không thôi. Thật hiếm khi lão không cắt ngang những lời nói lải nhải về hồi ức của Tấn vương như lúc này.
"Trưởng thành lại sợ nhiều thứ hơn. Rất lâu rồi nhi thần không nói nhiều với phụ hoàng như vậy..."
Khi Tấn vương nói lời này, y đã xuất cung lập phủ khá lâu rồi.
Trong cả quá trình, lão Hoàng đế luôn im lặng. Giờ phút này, nhìn lại nhi tử, lão cảm thấy bùi ngùi thật lâu. Lão dứt khoát vỗ một bên nhuyễn tháp.
"Tới đây ngồi."
Tấn vương há hốc miệng, đứng lên nửa người nhưng không di chuyển.
"Như thế nào? Sợ à? Không phải lúc con còn nhỏ thường ngồi đây sao?"
Lão Hoàng đế nói như vậy, Tấn vương cũng không do dự nữa. Y cất kỹ mứt hoa quả trong tay, chậm rãi đứng lên rồi ngồi xuống nhuyễn tháp. Cảm giác mềm mại dưới mông vẫn quen thuộc như trong trí nhớ, đó là ký ức cũng là một loại khao khát.
Y cũng không nói với phụ hoàng quá nhiều về chuyện người ta, chỉ tâm sự việc nhà, kể về những chuyện khi còn bé. Hơn nữa, lúc đang nói chuyện, lão Hoàng đế còn gọi Nhâm quý phi đến.
Thấm thoắt thời gian trôi qua rất nhanh, thực đúng là từ đầu đến cuối không nói bất cứ từ nào về việc tranh đoạt ngôi vị hoàng đế, thậm chí cũng không liên quan đến chuyện trên triều đình.
"Phụ hoàng, thời gian không còn sớm, người nghỉ ngơi đi. Ngày mai nhi thần lại đến thỉnh an!"
Tấn vương đứng dậy cáo từ.
"Hạo nhi~ Mỗi ngày con đều đến trò chuyện lâu như vậy, phụ hoàng của con sẽ mệt mỏi đấy!"
Nhâm quý phi nhíu mày nhìn con trai, nói một câu như vậy.
"Ha ha, không có gì đáng ngại, nó muốn tới cứ tới!"
Tấn vương cười, chắp tay thi lễ với mẫu hậu và phụ hoàng của mình.
"Mẫu hậu an tâm. Nhi thần chủ yếu đến thỉnh an, nhân dịp còn có cơ hội..."
"Hạo nhi! Con nói cái gì!?"
Nhâm quý phi biến sắc, tức giận mắng một tiếng, sau đó lập tức tạ lỗi với Hoàng đế.
"Hoàng thượng, Hạo nhi vô tâm, nó..."
"Được rồi, được rồi, không có việc gì."
Lão Hoàng đế vẫy tay. Tối nay, tâm tình của lão không tệ lắm. Điểm ấy vốn là sự thật, lão cũng không để ý nữa.
Lúc này, Nhâm quý phi mới buông lỏng một chút, cau mày nhìn con trai nói.
"Hạo nhi, còn không tạ ơn phụ hoàng?"
Tấn vương giống như giật mình, kịp phản ứng, lần nữa chắp tay tạ ơn.
"Đa tạ phụ hoàng thứ cho nhi thần vô tội, thật ra nhi thần muốn nói..."
Tấn vương nhìn Nhâm quý phi, thở dài rồi không nói tiếp. Y lại cúi người, bái lạy lần nữa.
"Nhi thần cáo lui!"
Đợi Tấn vương rời đi, sắc mặt Nhâm quý phi có chút lo lắng. Tiếng thở dài trước khi rời đi của con trai mình mang theo vẻ đau thương khiến bà không yên tâm.
"Bệ hạ, Hạo nhi nó. . ."
Lão Hoàng đế chậm rãi thở ra một hơi, vỗ về ái phi của mình.
"Không có việc gì, Cô sẽ không để cho nó xảy ra chuyện..."
Hiện tại, lão Hoàng đế cũng hiểu ra. Từ trước đến nay, Tấn vương rất thông minh, mọi việc cũng chẳng thuận lợi được như Ngô vương. Trong khoảng thời gian này, nó rất trầm mặc, có lẽ đã sớm đoán được mình không có hi vọng rồi.
Nhưng khi Ngô vương lên ngôi, sẽ bỏ qua cho một người đệ đệ có năng lực như vậy sao?
...
Ban đêm, có mấy tin tức đặc thù được truyền đến Ngô vương phủ. Vốn dĩ nửa đêm rồi mà Ngô vương vẫn chưa ngủ được, lúc này lập tức khoác thêm áo ngoài rồi đi tới sảnh trước.
"Lão Tam đêm khuya vào cung sao?"
Một nam tử mặc y phục dạ hành màu xanh đậm chắp tay trả lời.
"Bẩm điện hạ, xác thực như thế. Xe ngựa xuất phát giờ Tuất, đến gần giờ Tý mới trở về!"
Ngô Vương nhíu mày lại như hình chữ Xuyên (川).
"Trong nội cung có tin tức gì đáng giá không?"
Cho dù ban ngày đã thảo luận với các quần thần nhưng trong lúc nhất thời, Ngô vương vẫn vô thức hỏi như vậy.
"Chuyện này... Theo như điện hạ phân phó, người bên cạnh Thánh thượng không báo tin nào hết.."
Ngô vương vỗ tay một cái, vội vàng đi tới đi lui trong sảnh.
"Vậy, được rồi!"
"Vâng!"
Người tới lĩnh mệnh lui ra. Ngô vương ngồi trong sảnh rất lâu, không trở về phòng nghỉ ngơi.
Ngày thứ hai, ngày thứ ba,... liên tục mấy ngày, Tấn vương đều vào cung. Sau đó, lại có một ngày, y ngồi xe ngựa quang minh chính đại đi tới bên ngoài dịch quán Kinh Kỳ phủ.
Doãn Triệu Tiên không nghĩ lúc này Tấn vương dám trực tiếp đi tìm mình. Nhưng hoàng tử đến gặp thì y không thể không tiếp. Y chỉ có thể mời Tấn vương vào dịch quán, nhưng vẫn mở rộng cửa ra vào. Đồng thời, y còn mời binh tốt của dịch trạm, dịch quán đến hầu hạ trà nước.
Hai chuyện này không thể gạt được lão Hoàng đế và Ngô vương nhưng phản ứng của hai người không giống nhau.
Cùng ngày, lão Hoàng đế biết được nội dung chính xác, cũng biết Tấn vương hy vọng trong tương lai, Doãn Triệu Tiên có thể bảo vệ cho mấy thần tử của Tấn vương, nhất là Thiếu Sư Lý Mục Thư.
Chuyện này đương nhiên không thể khiến cho lão Hoàng đế tin tưởng như vậy, nhưng không thể nói là không có khả năng này. Trong lòng lão khó tránh khỏi có chút thổn thức. Đối với con trai mình, khắp mọi mặt đều giống như "Đại nạn buông xuống".
Chỉ là sau khi Tấn vương gặp Doãn Triệu Tiên, Ngô vương cũng không nhịn được nữa. Y lại bí mật triệu tập tất cả tâm phúc của mình đến Ngô vương phủ thương nghị.
Việc làm của Tấn vương khiến cho Ngô vương cực kỳ nôn nóng. Hơn nữa, sau khi tiếp xúc với cơ sở ngầm ở trong nội cung, y biết được Nhâm quý phi cũng mấy lần vào Ngự thư phòng. Chuyện này làm cho tất cả đám quần thần trong Ngô vương phủ đều kiêng kị, bất an.
Không có người nào hiểu rõ năng lực của Tấn vương hơn bọn họ. Thậm chí, vài vị võ thần còn tự mình tới cầu kiến Ngô vương mấy lần.
Sáng sớm ngày mười bảy tháng chín, ở một nơi hẻo lánh ngoài thành Kinh Kỳ phủ, Thiếu Sư Lý Mục Thư và gia quyến được an bài với rất nhiều xe ngựa. Đa số bọn họ đã nhiều lần lặng lẽ đến chỗ này. Chung quanh là một ít cao thủ tâm phúc của Tấn vương.
Lý Mục Thư già nua chắp tay với Tấn vương, vẻ mặt bi thương không nỡ.
"Điện hạ, lão hủ lưu lại nhé!"
Tấn vương lắc đầu.
"Lão sư, người nên quay về Yến Châu đi. Nếu tương lai đại ca ta thật sự kế vị, người đã già đi, lại ở Yến Châu xa xôi, hơn nữa còn có Doãn Triệu Tiên ở đây, chắc là sẽ không có việc gì đâu."
"Còn điện hạ thì sao?"
"Ta? Tất nhiên là chờ kết quả thắng bại rồi. Chẳng lẽ ta còn có nơi nào để chạy trốn sao?"
Tấn vương khẽ cười, chắp tay với Lý Mục Thư.
"Lão sư bảo trọng!"
Ánh mắt Lý Mục Thư đục ngầu, run rẩy chắp tay.
"Điện hạ bảo trọng!"
Tấn vương tự mình bước lên, nâng Lý Mục Thư lên xe, đồng thời đưa mắt nhìn đội xe ngựa chậm rãi rời đi. Sau đó, y mới quay người ly khai, lặng lẽ vào thành giống như lúc đến đây vậy.