Ở trong điện, hai gã tâm phúc của Ngô Vương xem tờ giấy xong cũng sắc mặt đại biến.
"Đúng là như thế..."
"Quả là không thể tưởng tượng được. Ta còn tưởng Doãn Triệu Tiên là người không có khả năng bị lôi kéo vào tranh đấu trong hoàng thất nhất, không nghĩ tới..."
"Ha ha, tình huống bình thường xác thực như vậy, nhưng lúc Doãn Triệu Tiên còn tay trắng thì Tấn vương đã lôi kéo y rồi. Đây mới là điểm mấu chốt."
Ngô vương nhìn bầu trời âm u bên ngoài. Tâm tình càng khó nói nên lời, ngoại trừ phẫn nộ và bất an, lại còn có một cảm giác nhục nhã khó hiểu.
Trước đây, gã vô cùng thành tâm đi nịnh nọt, lôi kéo Doãn Triệu Tiên. Bây giờ nghĩ lại, hết thảy chuyện này có lẽ đều bị Doãn Triệu Tiên chê cười, nhất định Tam đệ của gã cũng cười nhạo, ngay cả phụ hoàng cũng vậy.
'Hừ hừ... Xem ra bổn vương sớm đã trở thành trò cười rồi.'
Ngô vương có thể tưởng tượng được Tam đệ đang trào phúng sau lưng mình như thế nào. Thậm chí, gã còn có thể nhìn thấy phụ hoàng của mình đang ngồi trước bàn trong Ngự thư phòng, ánh mắt lạnh lùng nhìn gã khi thấy hành vi đáng chê cười đó.
Ngô vương Dương Khánh hiểu rất rõ con người của phụ hoàng, tính cách của người, bởi vì gã cũng vậy. Loại chuyện bị người khác nhạo báng, coi thường này chắc chắn là điểm trừ ở trên long án.
'Cũng khó trách gần đây lão Tam an tĩnh như vậy... Chỉ e là đang chờ Doãn Triệu Tiên vào kinh rồi!'
"Doãn Triệu Tiên quả thực giấu rất kỹ, điểm này bổn vương cũng không ngờ tới..."
Khi nói lời này, Ngô vương xiết chặt nắm đấm, hít sâu một hơi rồi mới nói tiếp.
"Nhưng hươu chết về tay ai còn chưa biết được đâu. Bổn vương thừa nhận lão Tam có thủ đoạn, nhưng nếu chỉ dựa vào một mình Doãn Triệu Tiên thì cũng chẳng ảnh hưởng đến phụ hoàng được bao nhiêu. Bổn vương hiểu tính cách của phụ hoàng như thế nào..."
"Điện hạ nói rất đúng! Một Tri châu nho nhỏ, ngay cả khi được Hoàng đế sủng ái, liệu có thể thao túng được thánh thượng hay sao?"
"Đúng vậy, lúc này chúng ta không thể tự loạn trận cước!"
Ngô Vương xoay người lại, cười gật đầu.
"Số đại thần trong triều ủng hộ bổn vương nhiều hơn lão Tam rất nhiều. Ta tin tưởng theo số đông, ủng hộ bản vương mới là phần thắng lớn nhất. Mấy vị phụ tể (*) cũng ủng hộ đích trưởng kế vị. Bất luận thế nào thì phần thắng của bổn vương cũng lớn hơn." (*)phụ tể: chức quan
Nói đến đây, Ngô vương thu liễm nụ cười, nhìn hai người tâm phúc của mình.
"Chỉ là, rất nhiều vị đại thần trong triều ủng hộ bổn vương, tuy là một loại khẳng định với bổn vương nhưng cũng là một sự mạo hiểm. Với sự âm hiểm của lão Tam, nếu y dùng thủ đoạn nào đó mê hoặc tâm trí phụ hoàng khiến người thật sự ban chiếu truyền ngôi cho nó, ta có thân phận hoàng tử bảo vệ có thể không gặp việc gì, thế nhưng những người ủng hộ ta ngày sau chắc chắn sẽ bị xử lý."
Ánh mắt Ngô vương hơi nheo lại, nhìn về một thanh bảo kiếm đang giắt trong sảnh.
"Để phòng ngừa vạn nhất, vẫn nên chuẩn bị một chút... Các ngươi nghĩ sao?"
Thanh âm của Ngô vương được đè thấp xuống, ánh mắt quét qua các vị đại thần Bộ Binh và quan viên Thượng Thư Tỉnh. Sau lưng bọn họ nóng lên, liếc mắt nhìn nhau, không ai dám nói chuyện.
...
Cho dù thân thể Nguyên Đức Đế càng ngày càng tệ nhưng bảy, tám ngày sau đó, lão vẫn có thể lên triều ba lần.
Tuy Doãn Triệu Tiên chỉ là Tri châu của Uyển Châu nhưng vẫn có thể cùng vào triều.
Rất nhiều văn võ bá quan lớn nhỏ đều cảm giác được Hoàng đế đang an bài hậu sự rồi. Ví dụ như trước kia, lão Hoàng đế không giao quyền mấy công việc liên quan nhưng giờ đây đã bắt đầu để cho tất cả đại thần ở các bộ tiếp nhận những chuyện mà bọn họ nên quản lý.
Lại ví dụ như, những tên trọng phạm trong thiên lao, địa lao được Hoàng đế nhớ tên, hoặc là bị chém, hoặc là giữ lại rồi trở lại triều đình, nếu sau này tỉnh ngộ có thể sẽ đại xá thiên hạ, cắt giảm hoặc loại bỏ một vài người làm lão Hoàng đế khó chịu.
Lại ví dụ như lão cố ý nhắc nhở Thượng Thư Tỉnh và Lại Bộ đánh giá công tích của Doãn Triệu Tiên, chuẩn bị đưa y vào kinh thành, hơn nữa còn lên chức.
Nhưng trong lúc này, lão Hoàng đế không đề cập một chữ nào đến việc lập Thái tử, thậm chí cũng không nhắc tới tên của hoàng tử nào. Trong buổi triều sớm, lão càng phớt lờ các hoàng tử, trừ phi có người dâng tấu chương lên thì mới để ý một chút.
Tình huống này chính là một loại giày vò đối với Tấn vương và Ngô vương.
Kế Duyên cũng không nhìn trộm chuyện này. Tuy vốn dĩ hắn muốn đến xem một màn này nhưng trong lúc tự mình đi qua phủ của Ngô vương và Tấn vương thì hắn cũng đã đánh giá sơ lược được tình hình. Vì vậy, hắn cũng chẳng nhìn kỹ, cũng không vào hoàng cung.
Có chút ý tứ đó là từ sau khi Doãn Triệu Tiên vào kinh thành, hai hoàng tử đều ôm thái độ bi quan với việc lão Hoàng đế lập Thái tử. Thậm chí, ở một mức độ còn cao hơn, bọn họ còn tự mình chuẩn bị một vài thứ, chỉ là có quá trớn, cũng có hợp lực. Không thể không nói, tuy bọn họ không phải cùng một mẹ sinh ra nhưng thật sự là huynh đệ.
Vì muốn tránh hiềm nghi, lúc này ngoại trừ vào triều hoặc đi đến các Bộ để sắp xếp công vụ thì cơ bản là Doãn Triệu Tiên không bước một bước ra khỏi dịch quán. Ngô vương và Tấn vương cũng từng phái người đến đón y nhưng đều đóng cửa không tiếp.
Ngày chín tháng chín, đêm tết Trùng Dương.
Ở bên trong dịch quán lớn nhất của Kinh Kỳ phủ, Doãn Triệu Tiên chiếm riêng một viện. Bên ngoài có binh tốt thị vệ thủ hộ, bên trong có tôi tớ quản sự hầu hạ. Vào lúc này, y đang múa bút viết chữ trong phòng.
"Cốc cốc cốc.."
"Ai vậy."
Một thanh âm công chính, bình tĩnh vang lên ngoài cửa.
"Là ta."
Doãn Triệu Tiên trong phòng nghe thấy liền dừng tay, vội vàng đặt bút xuống, đi vòng qua án thư, tự mình bước ra mở cửa lớn. Quả nhiên thấy Kế Duyên đang đứng bên ngoài, còn đang vui vẻ chắp tay.
"Doãn phu tử, dạo này vẫn khỏe chứ?"
"Kế tiên sinh? Người ở Kinh Kỳ phủ sao? Mời vào, mời vào!"
Doãn Triệu Tiên đáp lễ, sau đó nghiêng người tránh sang một bên mời khách vào. Y còn nhìn quanh một lượt. Nhưng nghĩ lại Kế Duyên cũng không phải người thường, thị vệ và hạ nhân không biết cũng là điều bình thường thôi. Vì thế, y cũng chẳng nghĩ nhiều nữa.
Đợi Kế Duyên đã vào phòng, Doãn Triệu Tiên vốn tài năng mưu lược, giờ đây lộ ra vẻ kinh hỉ nói chuyện một mình với Kế Duyên.
"Kế tiên sinh, lúc trước tạm biệt nhau ở Uyển Châu, mới chớp mắt đó mà đã hơn ba năm rồi! Lần này, người đến kinh thành là đặc biệt đến tìm ta sao? Hay là tìm Thanh nhi? Tuy thành tích khoa cử của nó chỉ là Nhị giáp nhưng chắc chắn đang giấu nghề đấy. Mà như vậy cũng tốt. Danh tiếng của ta quá lớn rốt cuộc cũng không phải chuyện tốt gì..."
Trên triều, vốn y cũng không nói nhiều như thế đâu, bây giờ lại lại nhải, nói mãi không ngừng, khiến cho Kế Duyên cũng chẳng xen vào được.
'Rồi rồi, ngươi nói cái gì chính là cái đó.'
Trong lòng hắn bất đắc dĩ cảm thán một câu. Thực ra hắn rất hiểu loại kích động này của hảo hữu. Kế Duyên vừa nghe Doãn Triệu Tiên nói chuyện vừa đi đến thư án, nhìn thấy thứ mà nãy giờ Doãn Triệu Tiên đang viết.
Không phải tấu chương trên triều, không phải văn kiện công vụ khẩn cấp, cũng chẳng phải nội dung thơ phú phong hoa tuyết nguyệt, mà là một cuốn sách dạy học.
"A, đây là cuốn "Vụ Học" gần đây Doãn mỗ đang soạn thảo, nếu tương lai có thể được phổ biến thì mới có lợi cho học trò trong thiên hạ."
Kế Duyên nhìn Doãn Triệu Tiên nói.
"Kế mỗ đọc qua có tiện không?"
"Kế tiên sinh xin cứ tự nhiên!"
Kế Duyên gật đầu, đi đến án thư rồi cầm lấy mấy trang sách lên đọc.
Doãn Triệu Tiên có Hạo nhiên chính khí, giữa những hàng chữ có khí tượng, thoạt nhìn giống như người tu tiên lưu tinh thần lại trên trang sách. Kế Duyên có thể nhìn thấy rõ ràng.
Nội dung này còn chưa được đóng thành sách, chỉ là một bản sơ thảo. Đối với Kế Duyên mà nói, nội dung trên đó cũng có thể hiểu được. Tuy bên trong có đủ thể loại nhưng cơ bản đều hi vọng có thể nâng cao tỷ lệ biết chữ, hơn nữa còn nhắc tới "Quân tử lục nghệ", nhìn đơn giản nhưng lại chứa hàm ý sâu sắc.
Nói theo cách nói kiếp trước của hắn, Doãn Triệu Tiên đang muốn chậm rãi xác lập "tinh thần" cho người đọc sách, đưa sự "khí khái" đến gần với người dân hơn một chút.
"Dựa bàn cầm bút viết văn chương, cầm kiếm ra trận giết cường đạo, hay!"
Kế Duyên vừa nói, hai mắt Doãn Triệu Tiên sáng lên. Một lần nữa, y trịnh trọng chắp tay thi lễ.
"Rốt cuộc vẫn là Kế tiên sinh văn hay thơ tốt, chỉ một câu đã nói ra suy nghĩ của Doãn mỗ!"
Kế Duyên lại lật vài trang rồi trả về chỗ cũ, tâm tình cũng tốt hơn rất nhiều.
Nói cho cùng, người bạn này của hắn ra làm quan nhưng lại coi trọng giáo hóa hơn. Ước nguyện ban đầu khi y lựa chọn bước vào con đường làm quan vẫn giống như lúc trước. Nhiều năm qua chưa từng thay đổi. Cho nên, dù đã qua lâu như vậy, cách xưng hô của hắn với Doãn Triệu Tiên vẫn trước sau như một.
"Doãn phu tử, bất kỳ con đường nào cũng rất xa xôi!"
"Ha ha, vạn con kiến tha lâu cũng đầy tổ mà."
Kế Duyên ngồi xuống một bên rất tự nhiên. Doãn Triệu Tiên cũng tự nhiên châm trà cho hắn rồi ngồi xuống một cái ghế khác.
"Doãn phu tử, ngươi cảm thấy tranh đấu hoàng quyền ở Đại Trinh, ai trong Tấn vương hay Ngô vương sẽ chiến thắng?"
Doãn Triệu Tiên sững sờ, nhịn không được cười lên.
"Kế tiên sinh cũng hỏi mấy chuyện này sao. Chẳng qua, tuy ngài không phải phàm tục nhưng lần này Doãn mỗ có thể biết rõ hơn người một chút. Từ lúc vào kinh, ta đã biết ai là Thái tử rồi."
"A... Kế mỗ nhất thời ngứa ngáy, không bằng đánh cuộc với Doãn phu tử nhé?"
Kế Duyên cười nói.
...
Đại nội hoàng cung, trong Ngự thư phòng, Nguyên Đức Đế đang nằm nghiêng trên giường.
Cây đèn chiếu sáng khắp Ngự thư phòng. Lúc này, hiếm khi nhìn thấy lão Hoàng đế đang lật xem một cuốn tạp thư. Mặc dù sắc mặt không tốt, nhưng tinh thần của lão vẫn ổn.
Chỉ chốc lát, lão thái giám đã đi theo Nguyên Đức Đế lâu năm bước vào phòng, trên tay cầm theo một phong thư.
"Bệ hạ, Tiền thống lĩnh đưa tới ạ."
Lão Hoàng đế liếc nhìn lão thái giám. Người sau hiểu ý bước lên, chậm rãi kéo trang giấy ra, đưa cho Hoàng đế đọc nội dung.
Lão Hoàng đế đọc hết, mặt không biểu tình. Sau đó lão mới vuốt huyệt Thái dương.
"A. . . Ha ha. . . Ha ha ha ha. . ."
Nguyên Đức Đế nở nụ cười thành tiếng.
...
Một khắc vài chung sau đó, lão thái giám đưa mật thư lúc nãy dẫn theo mấy tiểu thái giám và vài tên thị vệ trong cung vội vàng xuất phát.
Ở một căn phòng trong hoàng cung, một lão thái giám khác đang nằm trên giường vừa ăn mứt quả vừa uống trà, vừa đọc "Xuân cung phù hội".
Lúc này, bên ngoài vang lên tiếng đập cửa "Cốc cốc cốc...
"Người nào đấy."
"Là ta."
Lão thái giám ở bên ngoài lên tiếng, đưa mắt ra hiệu cho mấy người khác, ngay lập tức có tiểu thái giám mở cửa.
"Ơ, Lý công công! Sao ngài lại tới đây..."
Lão thái giám bên trong phòng thấy người tới, vội vàng bước xuống nhuyễn tháp tiếp đón. Bọn họ đều là những lão hoạn quan đã đi theo Nguyên Đức Đế từ lâu. Nhưng vị Lý công công kia vẫn được sủng ái hơn một chút.
"Hàn công công, bệ hạ cảm thấy công công đã hầu hạ nhiều năm nên đặc biệt phái ta đến đây ban thưởng cho ngươi. Ngươi cũng biết, tính bệ hạ hay tùy hứng, ta cũng không dám trì hoãn, chỉ là một chân chạy việc mà thôi."
"Ấy ấy, bệ hạ còn nhớ kỹ lão nô là được rồi. Mời Lý công công vào, không biết bệ hạ ban thưởng gì?"
Lão thái giám tươi cười rạng rỡ, thấy một gã tiểu thái giám bên cạnh Lý công công kéo ra một mâm gỗ. Trên đó còn được phủ một lớp vải đỏ, bên trong phình lên, không biết là cái gì.
Lý công công cười, nói tránh.
"Bệ hạ ưu ái, Hàn công công tự nhìn xem là được."
Lão thái giám họ Hàn nhìn lão, hơi nhíu mày, nhưng vẫn vui vẻ tiến lên hai bước.
Vào khoảnh khắc lão vén tấm vải đỏ lên, tay phải run rẩy. Dưới lớp vải là lụa trắng và bầu rượu...