Lạn Kha Kì Duyên

Chương 19: Chân thực hoảng hốt



Dịch: Minh Nguyệt Châu Sa

Biên: Cún Con

***

Lúc này, Kế Duyên đã nghĩ tới, trong trường hợp có thể an toàn xuống núi, thì hắn có thể làm gì để đảm bảo cho cuộc sống của mình. Sau đó xem có thể chữa khỏi đôi mắt hoặc có thể bái nhập một nơi tu tiên nào đó hay không.

Dĩ nhiên, hắn cũng rất muốn biết vào lúc Lục Sơn Quân vừa đi thì trên người mình đã phát sinh biến hóa gì, cùng với chuyện gì sẽ xảy ra khi hình ảnh quân cờ hiện lên rồi biến mất.

Kế Duyên đoán chuyện này có tám chín phần liên quan tới ván cờ Lạn Kha kia. Thậm chí nói không chừng đó là điểm mấu chốt mà hắn có thể dựa vào để sinh tồn ở thế giới này.

Gió núi thổi qua, cả người thoáng buông lỏng, khiến Kế Duyên có chút buồn ngủ.

Kế Duyên đột nhiên cảm thấy bản thân có khả năng thừa nhận áp lực rất mạnh. Hắn không biết là do trước kia không nhận ra, hay đến thế giới này mới phát sinh biến hóa.

….

Đám người ngồi nghỉ ngơi bên dòng suối khoảng mười lăm phút. Sau khi khôi phục một ít thể lực, cũng có người giúp mấy kẻ bị thương điều tức xử lý một lần nữa, thì bọn họ lại lên đường.

Lần này, bọn họ xuống núi một mạch.

Trên thị trấn Thủy Tiên, một gã tuần đêm điểm canh và hai tên mặc y phục binh lính đi xuyên qua những con phố yên tĩnh và ngõ nhỏ.

Bọn họ có một người cầm mõ, một người xách chiêng đồng, còn một người khác cầm đèn lồng.

"Đông... Đông đông đông ~ "

Cái mõ bằng trúc đánh một tiếng chậm, ba tiếng nhanh.

"Canh bốn rồi ~~~ "

"Đông... Đông đông đông ~ "

"Canh bốn rồi ~~~ "



Sau một hồi đi loanh quanh mấy vòng, nhìn đường phố âm u tĩnh mịch, ba người nắm áo quần thật chặt. Bọn họ định trở về, thuận tiện cũng hàn huyên đôi chút.

“Ngày hôm qua, ta nghe nói có mấy người giang hồ đi lên núi.”

“Đi làm gì?”

“Hình như đi nhận cáo thị của huyện nha, lên núi Ngưu Khuê giết cọp!”

“A?”

Gã tuần đêm điểm canh đang cầm mõ có chút khẩn trương.

“Bọn họ dám lên núi lúc này sao? Ta nghe lão thợ săn bán hàng nói, trong núi không phải một con mãnh cọp đơn giản, mà có tám phần là cọp thành tinh đó. Chính những lão thợ săn kia còn không dám ở lại trên núi buổi tối.”

“Ai, có phải khuếch trương quá rồi không?”

“Thà tin rằng có còn hơn không!”

Đám người nói tới đề tài này, chợt cảm thấy không khí trở nên lạnh lẽo hơn, bước chân cũng không khỏi đi nhanh hơn một chút.

Vào lúc bọn họ đi đến cuối phố, chuẩn bị qua đường thì một người trong đó chợt nhìn thấy ở nơi xa có một nhóm người đang tiến lại gần. Đó chính là đám người Lục Thừa Phong trở về.

"Bên kia có người!"

Lúc lại gần, nhìn thấy một khối da cọp trắng cực lớn, mấy người này đều thấy khí lạnh chạy thẳng lên gáy.



Bình minh ngày hôm sau, tin tức con cọp hung ác trên núi Ngưu Khuê đã đền tội từ trấn Thủy Tiên truyền ra ngoài. Trước tiên, huyện nha Ninh An cũng phái bộ khoái, quan sai đến trấn Thủy Tiên xem xét.

Đầu năm nay cũng không phải thời đại tin tức mà Kế Duyên từng sống, kẻ có tiền nào đó nạp tiểu thiếp cũng không được quan tâm. Bây giờ lại có hiệp sĩ lên núi giết cọp ăn thịt người, mà trước kia còn có tin đồn nó đã thành tinh sống ở trên núi Ngưu Khuê. Chuyện này còn chưa đủ độ hot hay sao?

Trong lúc nhất thời, người dân chất phác ở huyện Ninh An, dưới một huyện thành kia có 22 thôn nhỏ và một thị trấn ở chân núi, tất cả đều nhanh chóng biết chuyện có mấy hiệp khách lên núi giết cọp thành công. Thậm chí, không ít người vội vàng đến trấn Thủy Tiên xem náo nhiệt. Đáng tiếc, đa số đều đi vô ích, bởi vì những người này đều đã đi đến huyện Ninh An.

Một khối da cọp trắng còn dính máu cuối cùng cũng được chín vị hiệp khách trẻ tuổi tặng cho huyện nha Ninh An. Huyện lệnh Ninh An cũng được xem là một vị quan tốt không thẹn với dân, làm việc công chính vô tư. Gã giao tiền thưởng tám mươi lượng bạc ghi trên cáo thị cho mấy vị hiệp sĩ, lại lấy bảy mươi lượng bạc mua lại miếng da cọp trắng trân quý này.



Một ngày sau khi chín vị hiệp sĩ nổi tiếng trở về, đó cũng là ngày đầu tiên miếng da cọp đến huyện Ninh An.

Ở chỗ công đường xử án của nha môn, một khối da cọp dính máu, dù máu đã khô nhưng vẫn có mùi khác thường, được đặt trên bàn bát tiên.

Miếng da cọp này tróc ra từng mảng rất có tài nghệ, móng vuốt và đuôi cọp đều không bị rơi xuống.

"Ai ôi!!! A... Răng đều có ở đây!!"

“A a a, ngươi nhìn cái miệng này một chút, còn to hơn đầu ta!!”

“Con này đã ăn bao nhiêu người đây!”

“Má ơi, sợ quá. Ta còn nghe nói con cọp này sắp thành tinh!!”

“Thật là, cũng may bây giờ nó đã bị giết. Nếu không thì... nói nói không chừng...”

"Chậc chậc chậc... Mấy vị hiệp khách này chẳng những võ công cao cường, mà còn rất gan dạ!"

“Đúng vậy, bốn người cũng kia bị thương, thương thế người này còn nặng hơn người kia, trông rất đáng sợ! Đồng đại phu có y thuật tốt nhất huyện cũng nói, may mà bọn họ là cao thủ giang hồ, còn không đã chết từ lâu rồi!”

Một ít bộ khoái, nha dịch và quan văn chuyên viết văn kiện đều vây quanh miếng da hổ, tấm tắc kêu kỳ lạ.

Huyện lệnh Trần Thăng và huyện úy Chu Ngôn Húc cũng đứng một bên nói cười vui sướng.

“Ha ha ha ha ha, đại nhân, ác cọp đã được trừ bỏ, coi như huyện Ninh An chúng ta bớt được một nỗi lo.”

“Không sai! Làm phiền Chu huyện úy tìm một vài thợ săn tốt, biến miếng da cọp này thành một miếng thuộc da thật tốt. Ta dự định trưng bày nó ở cửa vào huyện Ninh An một tuần, ổn định lòng dân!”

“Đại nhân cao kiến!”

Huyện Ninh An chủ yếu lên núi kiếm ăn, ngoại trừ những kẻ làm ruộng, thì sản vật phong phú trên núi Ngưu Khuê cũng là bảo vật của huyện Ninh An. Việc trừ ác cọp cũng không phải chuyện nhỏ, hương thân bản địa dứt khoát mượn cơ hội này để lên miếu thắp hương.



Thương thế của bốn người bị thương đã ổn định lại.

Miệng vết thương của Yên Phi và Lạc Ngưng Sương đã được khâu lại, rồi đắp Kim Sang Dược. Kết hợp việc uống thuốc điều trị khí huyết và điều tức chân khí, bọn họ rốt cuộc cũng không có vấn đề gì lớn.

Triệu Long bị đuôi cọp đánh trúng một cái, chủ yếu bị nội thương. Nhưng bản thân gã có nội lực rất tốt nên cũng không có trở ngại.

Nhưng cánh tay của Đỗ Hành tuy đã được nắn xương, nhưng kỳ thật gân cốt bên trong đã vỡ vụn. Đồng đại phu nói vận khí tốt thì có thể cầm đũa ăn cơm được nhưng không thể nào cầm đao được nữa.

Trong lúc này Kế Duyên đang làm gì?

Ngoại trừ việc thử hết lần này đến lần khác xem mình có thể dẫn động năng lực đặc thù nào không, thì chuyện đại sự tiếp theo chính là tắm rửa.

Cũng không biết chủ nhân trước của thân thể tên ăn mày này đã không tắm bao lâu rồi, dù sao cũng khiến cho tiểu nhị trong nhà trọ đổi ba vạc nước tắm, chà xát bùn trên người mấy lần.

Sau khi tắm rửa xong, chẳng những cảm thấy người nhẹ hơn không ít, màu da cũng trắng lên một chút. Quả nhiên rất ghê tởm!



Ngày thứ ba ở nhà trọ Vân Lai, Kế Duyên sửa sang toàn thân một lần, đổi một bộ quần áo, rốt cuộc hắn cũng cảm thấy mình có thể đi lại gặp người khác được rồi.

Buổi sáng ngày hôm sau, Lục Thừa Phong đang đi dạo với Kế Duyên ở huyện Ninh An, chuẩn bị đi tìm một tòa nhà yên tĩnh để có thể thu xếp ổn thỏa cho Kế Duyên.

Thuê hay mua thì nói sau.

Lúc này, Kế Duyên tự thấy hiểu biết về thế giới này còn chưa đủ, nên mới đầu đừng xông loạn thì vẫn tốt hơn.

Về phần tiền này lấy ở đâu, huyện Ninh An không phải cho một trăm năm mươi lượng bạc sao, chín vị thiếu hiệp nói số bạc này phải đưa cho người đáng được nhận, cũng chính là Kế Duyên.

Chuyện như vậy, Kế Duyên tùy tiện từ chối hai lần liền nhận.

Quả thật ta rất xứng đáng nha!

Khi biết được chi tiêu của một gia đình bình thường một năm cũng chỉ tốn mấy lượng bạc, mua một tòa nhà cũng chỉ hơn mười hai lượng. Kế Duyên nghe nói ở đây người dân chất phác, quan phụ mẫu danh tiếng cực tốt, nên hắn muốn mua ngay một căn nhà ở huyện Ninh An này.

Hắn chỉ có một mình, yêu cầu cũng không cao, không cần phải có mấy cửa ra vào, một nơi yên tĩnh, có một sân nhỏ độc lập, có phòng bếp có phòng ngủ có nhà xí là được rồi.

Đổi bộ áo quần ăn mày đi, sửa sang lại sạch sẽ, Kế Duyên trở thành một bộ dạng hào hoa phong nhã. Hắn hơi gầy, cũng hơi cao, trên đỉnh đầu đội một cái khăn vấn đầu. Tuy Kế Duyên nhìn không rõ, nhưng hắn cảm thấy bề ngoài của mình cũng không có vấn đề gì.

Lục Thừa Phong cũng không phải người địa phương, bồi Kế tiên sinh cho thuận tiện. Nhưng việc tìm nhà còn cần dân bản địa, nên bên cạnh hai người còn có một nam tử trung niên thương nhân.

Mấy ngày gần đây, trong huyện thành đặc biệt náo nhiệt. Bởi vì có rất nhiều người đến đây nhìn miếng da cọp đang được trưng bày, mà miếng da cọp này cũng cực hiếm thấy càng khiến cho người ta đổ xô đến. Hơn nữa người lên miếu thắp hương cũng nhiều hơn, thậm chí những người nhàn rỗi từ huyện Lâm gần đó cũng đến đây.

Kế Duyên cũng không đơn giản chỉ tìm chỗ ở, hắn cũng có ý nghĩ muốn mượn dịp này mở mang kiến thức nơi đây một chút.

Hiện tại trên đường phố, người đi qua đi lại hối hả khiến huyện thành nhộn nhịp giống như ngày lễ mừng năm mới vậy.

Lúc này, Kế Duyên cảm thấy vô cùng mới lạ. Mặc dù mắt không tốt nhưng tai hắn có thể nghe ra rất nhiều âm thanh. Hắn ở trên đường cái có thể nghe thấy âm thanh từ mọi nơi, tiếng người thảo luận, vui đùa, cò kè mặc cả, thậm chí còn có vài tiếng cãi nhau.

“Hồ lô bọc đường ~~~ Hồ lô bọc đường~~”

“Vải bông thượng đẳng, tơ lụa thượng đẳng đây!!”

“Son phấn bột nước, bán son phấn bột nước đây!!”

“Ống đựng bút điêu khắc, gỗ Đàn Hương, gỗ Trầm Hương, gỗ Lê Hoa đều có, văn phòng tứ bảo (*), đến xem nào!!”



Ở đây bất kể cửa hàng mặt tiền hay quầy hàng ven đường, đều có tiểu nhị thỉnh thoảng gào to một câu, dù sao thì hai ngày nay, nội thành cũng rất náo nhiệt.

Cứ tưởng rằng lỗ tai sẽ chịu không nổi, không nghĩ tới Kế Duyên phát hiện ra mình không những không khó chịu chút nào mà ngược lại tâm tư càng thêm nhạy bén.

Mắt Kế Duyên vẫn chỉ có thể mở ra một chút, mở quá lâu sẽ khiến đôi mắt đau nhức khó chịu. Mặc dù thị lực như vậy nhưng thần kỳ ở chỗ, hắn đi trên đường cũng không khác gì người thường.

Đi thêm một đoạn, bọn họ đứng trước một cửa hàng mặt tiền bán văn phòng tứ bảo. Bên ngoài cửa hàng còn đặt hai cái bàn chia đều hai bên. Phía trên cũng bày biện các loại đồ dùng sách vở, cũng có một tiểu nhị chuyên đứng ở bên ngoài cửa hàng gọi mời.

“Vị khách quan này, ngài xem ống đồng này đi, là dụng cụ đặt bên ngoài thư phòng nổi danh của huyện Ninh An. Gỗ Hoàng Hoa thượng đẳng, thợ có tay nghề cao, điêu khắc tinh tế, quan lại quyền quý đều yêu thích!”

Trang phục của Lục Thừa Phong khá cầu kỳ, quần áo của Kế Duyên tuy mộc mạc nhưng thoạt nhìn rất có khí độ, nhìn không giống những kẻ thiếu tiền. Về phần tên thương nhân, thì y bị xem là người hầu.

Ánh mắt Kế Duyên nhìn ống đựng bút, chỉ có thể thấy một mảnh màu vàng mơ hồ. Mắt trợn lớn một chút cũng không thấy rõ. Hắn đành phải ngồi xuống, đưa tay cẩn thận mò mẫm. Hắn tìm được ống đựng bút, sau đó mới cầm lên, nghiêng mặt tiếp xúc kỹ càng, thông qua bàn tay cảm thụ đường vân nhấp nhô, cũng cố gắng nghe tiếng bàn tay chạm vào ống đựng bút.

Việc này khiến cho ống đựng bút hiện lên rõ ràng rành mạch trong đầu hắn.

“Con mụ nó, tay nghề tinh xảo quá!”

Cái ống đựng bút này có núi có sông có người, bức tranh vẽ người đông đúc, trông rất sống động. Thậm chí hắn còn nghĩ tới một bài văn ghi chép cảnh tượng này.

Kế Duyên chỉ là nhất thời hiếu kỳ, muốn nhìn tay nghề ở nơi này một chút, lại khiến hắn sợ hãi thán phục.

Thương nhân bày bán la liệt, người đi đường quyến luyến, xung quanh tiếng động ầm ĩ, cùng với những mặt hàng mỹ nghệ tinh tế, khiến cho Kế Duyên cảm thấy phong phú mà chân thực. Hắn có thể ngửi thấy một loại mùi của cuộc sống nhân sinh. Thính lực xuất chúng giúp hắn thoáng nghe thấy hỉ nộ ái ố của con người mọi ngành nghề.

Kế Duyên chậm rãi mở to đôi mắt đang hơi đau nhức, trạng thái có chút hoảng hốt. Cho đến bây giờ, hắn mới chính thức chấp nhận thực tế rằng bản thân không còn ở thế giới trước đây nữa.

Văn phòng tứ bảo (*): bút, mực, giấy, nghiên

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv