Dịch: Minh Nguyệt Châu Sa
Biên: Old_man
Tiếu diện hổ: người bên ngoài vui vẻ, nhưng bên trong không phải như vậy
Đỗ Hành nhíu mày, nhìn xung quanh một chút. Hành lang cách chỗ bàn tiệc một đoạn, cũng chính là hoa viên. Lúc nãy, Lục Thừa Phong có thể tìm đến đây cũng nhờ hỏi thăm hai người Đỗ gia đi cùng Đỗ Hành..
Hôm nay, Ngụy gia chủ hẳn sẽ rất bận rộn. Nếu gã có đi ngang qua cũng không đến mức chờ lâu như vậy chứ. Đỗ Hành nhớ rõ sau khi Lục Thừa Phong nhắc tới Kế tiên sinh còn nói chuyện khá lâu nữa mới rời đi.
Chẳng qua nghe được Ngụy Vô Úy nói mình quen biết Kế tiên sinh, Đỗ Hành cũng hơi giật mình.
Trên thực tế, lúc mới rời khỏi huyện Ninh An, chín người bọn họ vẫn giữ liên lạc với nhau. Đương nhiên, ai cũng biết Kế tiên sinh sống ở nơi nào trong huyện Ninh An, cả chuyện cây táo trong sân chỗ Kế tiên sinh ở nữa. Vì vậy, có lẽ Ngụy Vô Úy nói thật.
“Ngụy gia chủ, người gặp Kế tiên sinh lúc nào? Sau khi chúng ta rời đi, đến gần cuối năm, Lục Thừa Phong có quay trở lại tìm tiên sinh. Nhưng người ta nói rằng tiên sinh đã đi rồi.”
“Hắc hắc. Lục Thừa Phong này cũng biết cách làm người đấy chứ, bản thân mình đi tìm tiên sinh trước sau đó mới nói cho các ngươi biết!”
Ngụy Vô Úy cười hắc hắc, nhìn về phía bên kia hành lang. Sau đó, gã ngồi xuống cạnh Đỗ Hành.
“Tất nhiên là ta quen biết tiên sinh ở huyện Ninh An rồi. Ban đầu, ta tới đó mua da cọp. Sau đó lại bắt được một vài tên cướp. Thời gian trì hoãn ở huyện Ninh An cũng là lúc ta gặp tiên sinh. Ta còn nhờ ngài chỉ bảo một phen đấy!”
Đỗ Hành không phải là người của Đức Thắng phủ, nếu không y nhất định sẽ nghĩ đến sự kiện Yến Địa Thập Tam Đạo và tên đứng sau màn bị bắt đã từng chấn động một thời. Lúc ấy thanh danh của Ngụy Vô Úy lan truyền khắp nơi, làm cho mọi người đều biết rằng chuyện gia chủ mới của Ngụy gia không biết võ chỉ là giả bộ. Gã chẳng những biết võ công, mà võ nghệ của gã cực kì cao cường.
Sau đó, danh xưng giang hồ “Tiếu Diện Hổ” của Ngụy Vô Úy cũng được lan truyền ra bên ngoài.
Ngụy Vô Úy cười hì hì. Lúc ngồi xuống, gã cũng đánh giá tổng thể Đỗ Hành một chút.
“Lúc trước, có thật là Kế tiên sinh từng nói nếu ngươi vượt qua được kiếp nạn này, tiền đồ không thể đo đếm được đúng không?”
“Ách… Lúc chúng ta nghỉ ngơi trên đường xuống núi, tiên sinh đã nói một câu như vậy. Nhưng cũng chỉ là trấn an ta mà thôi, hiện tại Đỗ mỗ cũng xem như là nửa phế nhân rồi…”
“Đối với mấy người khác, Kế tiên sinh có từng nói như vậy không, thí dụ như Lục Thừa Phong phong quang vô lượng ấy?”
Gã hỏi thêm một câu. Đỗ Hành do dự suy nghĩ một chút rồi nói:
“Hình như… không có.”
"Chậc chậc chậc chậc chậc..."
Ngụy Vô Úy vẫn cười hì hì. Dù gã không biết chín vị thiếu hiệp gặp gỡ Kế tiên sinh như thế nào, trước hay sau khi đánh cọp, hay việc họ dẫn Kế tiên sinh đến huyện Ninh An ra sao.
Nhưng chỉ cần dựa vào vài ba câu trao đổi vừa rồi, gã dám khẳng định chín vị thiếu hiệp này quen biết Kế tiên sinh khá lâu rồi, nhưng bọn họ vẫn không biết rõ đến tột cùng thì Kế tiên sinh là nhân vật tầm cỡ nào.
Hình tượng lão Quy than thở bên bờ Xuân Mộc Giang ngoài Xuân Huệ phủ, cả đời này Ngụy Vô Úy không thể nào quên được.
“Ta cảm thấy tên Lục Thừa Phong kia chưa chắc tiền đồ sẽ khó lường, nhưng Đỗ thiếu hiệp, hắc hắc hắc… Nếu như tiên sinh đã nói về ngươi như vậy, ngươi cũng đừng tự coi nhẹ bản thân mình!”
Đỗ Hành bất đắc dĩ cười cười.
“Đa tạ Ngụy gia chủ an ủi. Mấy năm qua ta cũng nghĩ thoáng một chút. Lúc vừa mới vượt qua nỗi đau cụt tay, ta cũng hùng tâm tráng chí vẫn bừng bừng, nhưng bây giờ thì… Ngay cả người trong tộc cũng không còn ôm hy vọng gì với ta nữa…”
“Nghĩ thoáng rồi sao? Hắc hắc, ta thấy chưa hẳn đâu!”
Ngụy Vô Úy hiểu rất rõ ràng Đỗ Hành vẫn không cam lòng, vì nãy giờ gã nghe lén ở bênh cạnh cũng khá lâu.
“Hơn nữa, cái gọi là “kiếp nạn” mà Kế tiên sinh nhắc tới, ngươi đã vượt qua chưa?”
Trong lòng Đỗ Hành khẽ chấn động, nhìn về khuôn mặt luôn tươi cười của Ngụy Vô Úy. Theo bản năng, y sờ vào ống tay áo trống rỗng bên tay phải.
Ngụy Vô Úy nhẹ nhàng ghé sát lại, nói nhỏ vào tai Đỗ Hành:
“Ta đã xem qua một ít truyền thuyết thần tiên trong cổ tịch, đối với Kế tiên sinh - người giống như thần tiên, cái gọi là “kiếp nạn” đâu đơn giản chỉ là đau đớn về nhục thể được? Ngươi thực sự nghĩ rằng chỉ cần vết thương cụt tay này lành lại là ngươi đã vượt qua sao? Hắc hắc, kiếp số kiếp số, lúc này chẳng phải càng giống sao?”
Đối diện với Ngụy Vô Úy thao thao bất tuyệt, trong lúc nhất thời Đỗ Hành nổi hết cả da gà.
Thấy sắc mặt tang thương của người trẻ tuổi đang ngây ra, Ngụy Vô Úy tạm thời không quấy rầy, chờ y bừng tỉnh lại mới tiếp tục nói chuyện.
“Tốt rồi. Lúc này ngươi có thể nói cho ta biết các ngươi quen biết Kế tiên sinh như thế nào không. Kế tiên sinh có ân với ta, ta cũng muốn hiểu rõ hơn về ân nhân một chút.”
Ngụy Vô Úy thu hai tay vào trong tay áo, kết hợp với bộ dáng mập mạp, gương mặt lúc nào cũng cười, nhìn gã giống một ông chủ giàu có ở nông thôn hơn là một người giang hồ. Nhưng hình tượng này lại làm cho Đỗ Hành nhớ tới một danh xưng giang hồ rất ít khi được người ta nhắc tới, Tiếu Diện Hổ.
“Trên thực tế, cái danh anh hùng giết cọp của chúng ta ở huyện Ninh An thật có chút xấu hổ….Lần đó nếu không phải Kế tiên sinh…”
Đỗ Hành cũng không lưỡng lự nữa, chậm rãi nói ra chuyện trước kia.
Chín vị thiếu hiệp nông nổi, lên núi giết cọp, gặp được kỳ nhân nhắc nhở nhưng lại lơ đễnh không quan tâm. Kết quả bọn họ gặp Cọp Yêu, suýt nữa mất mạng…
So với tưởng tượng của Ngụy Vô Úy, chuyện này còn phức tạp hơn. Gã không nghĩ tới miếng da cọp trắng kia lại do Cọp Yêu phun ra đưa cho chín vị thiếu hiệp. Gã cũng không nghĩ tới người tao nhã như Kế tiên sinh sẽ có lúc lôi thôi như vậy, chẳng qua nghĩ lại thì cao nhân chọn cách này để xuất hiện cũng không kỳ quái.
Đừng nói là giết được cọp dữ ăn thịt người, chín người này có thể giữ được mạng đã là cực kỳ may mắn rồi.
Nghe xong toàn bộ câu chuyện tới lúc chín vị thiếu hiệp rời khỏi huyện Ninh An, rốt cuộc Ngụy Vô Úy cũng xác định được chín người này không hiểu rõ về Kế Duyên lắm, hoặc nói đúng hơn là rất ít. So với bọn họ, gã còn hiểu về tiên sinh nhiều hơn.
Thậm chí còn có ước định với cọp tinh kia nữa, lúc Đỗ Hành đề cập tới chuyện này, tâm tình của y cũng không mảy may rung động. Với kinh nghiệm đối nhân xử thế của mình, Ngụy Vô Úy có thể nhìn ra những người này đều cho rằng Kế tiên sinh vì muốn bảo vệ tính mạng cho bọn họ mới cố ý tìm một lý do thoái thác qua loa mà thôi.
“Còn vào dịp cuối năm, lúc Lục Thừa Phong ghé qua huyện Ninh An, y có nói cho các ngươi điển cố về cây táo kết trái tiễn đưa tiên sinh không?”
Nghe Ngụy Vô Úy hỏi như vậy, Đỗ Hành nhíu mày.
“Điển cố gì, ta chưa từng nghe thấy.”
“Ha ha… Có thể Lục thiếu hiệp chưa kịp nghe chuyện này rồi, cho nên mới không kể cho các người ha ha ha…”
Ngụy Vô Úy khẽ cười, giải thích một câu.
Âm thanh náo nhiệt bên ngoài nổi lên, chắc hẳn đã bắt đầu mở tiệc rồi.
“Đi thôi Đỗ thiếu hiệp, tiệc đầy tháng sắp bắt đầu rồi. Ta làm cha cũng không thể vắng mặt được. Ngươi cũng vậy, cũng đừng ngồi một mình uống rượu lúc này!”’
Ngụy Vô Úy phủi mông đứng dậy. Cái bụng phệ nảy tưng tưng. Chỉ là lúc Đỗ Hành vừa đứng lên, Ngụy Vô Úy đi được vài bước, đột nhiên quay đầu lại nhìn y.
“Đỗ thiếu hiệp, có câu này ta nên nhắc nhở ngươi. Ước hẹn với Cọp Yêu kia tám phần sẽ lấy mạng thật đấy. Ba năm thôi mà các ngươi đã quên rồi, còn ba mươi năm nữa thì sao? Ta với ngươi mới quen đã thân, vừa rồi cũng nhiều chuyện một chút, ngươi đừng để trong lòng, hắc hắc hắc…”
Nói xong, Ngụy Vô Úy mới rời đi. Ngoại trừ hoa viên thì yến tiệc trong vườn đều xôn xao tiếng “chúc mừng”, mà gã cũng đầy đủ lễ nghi, đáp lễ với tất cả lời chào hỏi ân cần của mọi người.
…
Lúc yến tiệc bắt đầu, Đỗ Hành trở lại bên cạnh hai người cùng tộc. Người hầu Ngụy gia thay phiên nhau mang thức ăn lên. Thậm chí, mỗi bàn còn chuẩn bị ba nồi lẩu bằng đồng có lửa than đun nóng. Nhờ vậy, bữa tiệc này cũng ấm áp hơn một chút.
Đối với vùng Kê Châu, cách ăn này rất mới lạ. Khách mời đều nghe ngợi nồi lẩu không ngớt. Đỗ Hành lại càng sa sút tinh thần hơn ngày xưa, rượu cũng không uống, chỉ dùng tay trái liên tục gắp thịt ăn.
“Hành ca hôm nay làm sao vậy?”
“Không biết nữa, nhưng cũng tốt, lâu rồi không thấy Hành ca ăn ngon như vậy!”
“Chúng ta cũng ăn thôi, Hành ca ăn sắp xong rồi đấy!”
“Đúng đúng. Chúng ta lưu lại lâu như vậy, dù sao cũng không kịp trở về ăn mừng năm mới rồi, cho nên cứ ăn đi rồi tính!”
Hai người này cũng có thể xem là tộc đệ có quan hệ khá gần với Đỗ Hành. Bọn họ nói chuyện vài câu rồi cũng tranh thủ thời gian bắt đầu ăn.
Rốt cuộc Đỗ Hành cũng từng là nhân vật thiên tài được kỳ vọng của Đỗ gia. Dù bây giờ y đã cụt tay, nhưng vẫn có một vài trưởng bối quan tâm đến y, cũng nghĩ tới việc để y bỏ võ đạo, chuyển sang quản lý sản nghiệp của gia tộc. Chỉ là y vẫn không cam lòng, lại có chút chán chường nên hôm nay mới không muốn nán lại.
Nhưng lời nói của Ngụy Vô Úy lúc nãy cũng không thể khích lệ Đỗ Hành, lại càng khiến cho y sa sút hơn. Nếu như đã đến Đức Thắng phủ, dù sao cũng không kịp về nhà ăn Tết, đợi bữa tiệc đầy tháng này kết thúc, y cũng không ngại đến huyện Ninh An một chuyến!