Dịch: Minh Nguyệt Châu Sa
Biên: Lưu Kim Bưu
***
Kế Duyên nhìn đám người thở hổn hển, luống cuống tay chân kia, rồi lại nhìn đứa bé bảy tám tuổi mặt mày nhợt nhạt đang mê man trong lòng một nữ tử.
Kế Duyên thấy cậu bé không giống một người đang ngất xỉu bình thường, mà thực ra là bị mất hồn. Nhưng thỉnh thoảng có thể nhìn thấy mí mắt cậu run run, hoặc khẽ nhíu mày, xem ra phần hồn phách bị mất vẫn chưa bị tổn thương và cũng chưa mất liên hệ với thân thể.
Tuy rằng, hắn cũng chỉ mới nhìn thấy chứng mất hồn này một lần duy nhất ở thôn Thượng Hà Câu, huyện Tuế Viễn mà thôi. Đó là lúc hắn vừa đánh xà mỹ nữ xong, một gã lái buôn kinh hãi quá mức đã bị doạ đến nỗi hồn phách rời khỏi thân thể trong một khoảng thời gian ngắn. Nhưng hiện tại, tình trạng mất hồn của đứa bé này dường như có điểm đặc thù.
‘Có chút ý tứ, hình như bản thân nó tự thoát ra ngoài!’
Pháp nhãn của hắn mở ra nhưng không thấy dấu vết ngất vì sợ trên người đứa bé này, càng không có trúng khí tức sót lại của tà pháp nào. Hắn suy nghĩ cũng chỉ có thể phỏng đoán hồn phách tự thoát ra khỏi cơ thể, dù sao đứa nhỏ này quả thực có chút đặc biệt.
Số người ít hơn một nửa, với tình cảnh này, không biết bọn họ đã gặp phải tập kích gì rồi.
Nếu bọn họ bị phường đạo tặc hung ác đuổi giết, Kế Duyên cảm thấy mình có thể quan tâm một chút. Còn nếu là loại ân oán tình cừu của giang hồ thế tục, hắn vẫn thích hợp làm quần chúng hơn.
Nhưng so với việc hiếu kỳ cảnh ngộ của bọn họ, hắn càng tò mò xem đứa nhỏ này rốt cuộc có gì đặc biệt. Sau đó, hắn nghĩ tới cảnh nếu bọn họ đột nhiên phát hiện ra bản thân hắn ở đây, lại muốn sinh sự vô cớ gì đó với hắn, thì tốt hơn hết hắn vẫn nên bước ra trước.
"Khục... Khục..."
Hắn ho nhẹ hai cái, ngay lập tức khiến cho mấy người đang căng thẳng kia làm ra phản ứng tự vệ như phản xạ có điều kiện.
"Keng ~" "Keng ~" "Keng ~ "
Lúc này, có ba người rút đao ra.
"Người nào?" "Người nào, đang ở đâu?"
Kế Duyên hơi chuyển động, vẫy vẫy tay để cho bọn họ nhìn thấy mình, nhưng hắn cũng không đứng lên, tránh cho việc kích thích bầy chim sợ cành cong này.
“Kế mỗ thật sự là tránh đến chỗ nào cũng không được thanh tĩnh mà. Lần này là các ngươi quấy rầy ta đấy. Đao kiếm không có mắt, nhưng đừng đả thương người tốt!”
“Là ngươi! Ngươi đặc biệt ở chỗ này chờ chúng ta sao?”
Người đàn ông tên Mạc Đồng vừa kinh ngạc vừa đề phòng, quát hỏi.
Thanh âm của Kế Duyên mạnh mẽ có lực, cũng rất dễ nhận ra. Vì vậy, thoáng cái đã có người nhận ra hắn.
Hắn cũng sớm đoán được sẽ có người hỏi như vậy, lắc đầu cười nói.
“Ha ha, ta chỉ là một người đi đường mà thôi. Vì không muốn các ngươi hiểu lầm nên lúc nãy ta mới lên tiếng nhắc nhở. Nếu ta thật lòng mang ý xấu thì chẳng phải vụng trộm ra tay sẽ tốt hơn sao?”
Nói xong, Kế Duyên chỉ vào chậu than bên cạnh và củi than ở phía xa.
“Các vị có muốn nhóm lửa sưởi ấm chút không? Cơn mưa thu này thật lạnh, coi chừng nhiễm phong hàn đấy.”
Mấy lời này của hắn công chính, nhẹ nhàng, ôn hòa, lễ độ. Hơn nữa, lời nói cũng có lý lẽ, mấy người này cuối cùng cũng buông lỏng sự đề phòng một chút.
Gã đàn ông to lớn kia do dự một chút mới áy náy chắp tay với Kế Duyên.
“Là chúng ta hiểu lầm tiên sinh. Mong ngài rộng lòng tha thứ. Chẳng qua, lúc này chúng ta cũng không tiện nhóm lửa, không chừng một lát nữa lại phải rời đi rồi.”
Đám người thu hồi binh khí, từ cửa bước tới sau tượng sơn thần, đối diện với vị trí Kế Duyên ngồi. Bọn họ kéo hai bồ đoàn còn lại tới, làm chỗ nằm cho cậu bé.
Hai nữ tử mặc kính trang (*) chiếu cố đứa nhỏ, còn những người khác thì tự mình xử lý vết thương.
(*)kính trang: trang phục gọn gàng, mặc lên người không dính bẩn, thích hợp vận động, đánh nhau,... thường thấy trong tiểu thuyết võ hiệp.
“Thiếu chủ không bị tổn thương, đầu cũng không đụng phải vật gì, sao lại bất tỉnh chứ… Chẳng lẽ bị dọa sợ sao?”
“Tỷ tỷ, đừng suy nghĩ nhiều. Thiếu chủ chưa bị thương, rồi sẽ tỉnh lại thôi!”
“Có thể không gấp được sao, tại sao gọi cũng không tỉnh, ấn huyệt nhân trung truyền vào chân khí cũng không có tác dụng, muội bảo ta có thể không gấp được sao!”
“Ài, yên tâm một chút, đừng vội. Bây giờ chỉ có thể chờ xong việc đi tìm đại phu thôi!”
Mạc Đồng cũng chỉ có thể nói một câu như vậy.
Một võ nhân bên cạnh xé miếng vải trên người, giúp Mạc Đồng băng bó vết đao trước ngực.. Mạc Đồng thì nhìn sang Kế Duyên, rồi lại nhìn chỗ cửa miếu sơn thần.
“Cơn mưa tối nay có đại ân với chúng ra. Nếu không có nó thì không thể đơn giản thoát khỏi sự truy đuổi được. Tiếc là hơn mười huynh đệ đã mất!”
Lúc nói chuyện, Mạc Đồng cố ý nhìn về phía Kế Duyên, muốn nhìn xem hắn phản ứng như thế nào. Chẳng qua, dường như là bởi vì chỗ bóng tối khá u ám, gã không thể nhìn ra Kế Duyên có kinh hoảng khi nghe thấy có người chết hay không.
Sự chú ý của Kế Duyên cơ bản đều ở trên người đứa bé trai. Mí mắt cậu bé giật giật rất nhỏ, lúc này có lẽ hồn phách đang chạy khắp nơi, hơn nữa cũng không quá xa thân thể.
“Kỳ lạ thật, nếu hồn phách có thể di chuyển, khoảng cách lại không xa cơ thể, vì sao không trở lại?”
Kế Duyên cũng có chút buồn bực. Hồn phách ở bên ngoài đi lung tung cũng không phải chuyện đùa, mà là một trạng thái rất nguy hiểm. Một khi không về được, và cắt đứt liên hệ với thân thể trong thời gian quá lâu, vậy thân thể không chết cũng ngây ngốc cả đời.
"Chẳng lẽ có nguyên nhân khác?"
Nghĩ vậy, Kế Duyên cảm thấy có lẽ hắn nên bắt chuyện trước, rồi tìm cơ hội mở miệng hỏi thăm là được.
“Các vị là khách giang hồ đúng không? Chúng ta gặp nhau hai lần cũng coi như có duyên. Liệu có thể nói cho Kế mỗ biết các vị đã gặp bọn đầu trộm đuôi cướp nào không? Vừa rồi Kế mỗ nghe các ngươi nói chuyện, ta liền cảm thấy đứa nhỏ này chỉ sợ đã gặp phải chứng mất hồn hay được người già ở quê truyền miệng rồi!”
"Chứng mất hồn?"
Thanh âm nghi hoặc của một nữ tử trung niên hơi lớn tuổi vang lên, bà ta nhìn về phía Kế Duyên. Thông qua ý nghĩa của mặt chữ không khó để lý giải nguyên nhân dẫn đến chứng bệnh này, nhưng vẫn có chút khó mà tin nổi.
“Đúng vậy. Người bị chứng mất hồn cũng giống như thế này, dù có gọi như thế nào cũng không tỉnh, hoặc là cả ngày đần độn điên điên, không thuốc chữa được.”
"Vậy phải làm thế nào?"
Quan tâm sẽ bị loạn, Mạc Đồng cũng vô thức hỏi một câu.
“Ở quê nhà ta, đối với người mắc chứng mất hồn, hoặc là người nhà đi đến chỗ bệnh nhân thường đến mà gọi hồn về, hoặc đi bái thổ địa công. Nếu không có miếu thổ địa thì đi bái Thành Hoàng, cầu xin thần linh giúp tìm về hồn phách của bệnh nhân.”
Lời này của Kế Duyên đều là những phương pháp dân gian mà bách tính thường dùng. Vả lại, cách này cũng được xem là hiệu quả, với điều kiện tiên quyết là chứng mất hồn kia không có nhân tố đặc thù.
Mấy người bên kia nghe xong liền đưa mắt nhìn nhau, trong lúc nhất thời đều không nói gì cả.
“Tất nhiên là cầu sơn thần cũng có tác dụng đấy. Trong phạm vi quản lý của những Sơn Thủy Thần Linh như thổ địa, sơn thần,... thì bọn họ giỏi nhất đạo này.”
Câu nói này của Kế Duyên đã không còn giống với những câu mà một tiên sinh nho nhã hay người già ở quê có thể nói ra. Chỉ là những võ nhân ở đây cũng không nhận ra sự khác biệt này.
Đám người này nghe xong đều theo bản năng nhìn về phía tượng thần trong miếu. Vào ban đêm, tượng thần này thoạt nhìn có chút âm trầm khủng khiếp.
Mưa lớn bên ngoài vẫn rơi “ầm ầm…”, còn trong miếu sơn thần lại nhất thời lâm vào cảnh yên tĩnh.
Mạc Đồng vừa muốn nói gì đó thì chợt thấy vị tiên sinh ở góc bên kia đột nhiên đứng dậy. Hơn nữa, người đó còn duỗi ra thủ thế ngăn gã lại, dường như biết gã sắp nói chuyện vậy.
Kế Duyên khẽ ngửi ngửi. Lúc này, lông mày hắn cũng nhăn lại, sau đó, hắn quay đầu nhìn về phía bé trai đang hôn mê đằng kia.
“Xem ra thực sự không phải chuyện giang hồ tầm thường, vậy thì ta phải quan tâm một chút rồi!”
Hắn nói thì thầm rất khẽ, mấy người còn lại không biết hắn lẩm bẩm cái gì. Bọn họ chưa kịp hỏi đã thấy Kế Duyên bước vài bước đến trước bàn thờ tượng thần, âm thanh chính trực nhẹ nhàng nói chuyện.
“Bảo vệ thiếu chủ của các ngươi. Ta sẽ chiếu cố vật ở bên ngoài!”
Kế Duyên vừa dứt lời, cửa chính của miếu sơn thần đã “rầm” một cái. Bản thân hắn dầm mưa, chỉ là hạt mưa rơi xuống lại xẹt qua người. Đêm tối mờ mịt khiến người trong miếu nhìn không rõ, nhưng mấy người ở bên ngoài lại thấy rõ ràng.
Trong màn mưa bên ngoài có ba người, cách ăn mặc của bọn họ đều là kính trang chốn giang hồ, bên hông còn đeo đao mang kiếm, thoạt nhìn rất nghiêm túc. Nhưng Kế Duyên biết rõ ba tên này tuy mang thân thể con người, lại không phải “Người” thuần túy.
“Tiên sinh, việc này không liên quan đến ngươi, mau trở về đi. Bọn họ có bốn người, người nào cũng có võ công cực cao. Rất nhiều huynh đệ của chúng ta đã chết rồi, tiên sinh đừng làm chuyện điên rồ!”
Mạc Đồng và mấy võ nhân bên cạnh đều đứng lên, dồn dập rút ra vũ khí.
Nhưng khiến Mạc Đồng cảm thấy kỳ quái chính là ba người bên ngoài không giết vào, mà dường như mang một loại cảm giác đề phòng đứng trong bóng tối.
“Võ công cực cao sao? Ha ha ha…”
Kế Duyên vừa cười vừa gật đầu.
“Không sai, đối với võ giả mà nói, quả thực là võ công cực cao…”
Kế Duyên mở to mắt thêm hai phần, vừa thăm dò hư thực, vừa chân thật cảm khái, tiếp tục nói:
“Người, yêu, quỷ, thần, ta đều đã gặp nhiều, nhưng ma thật đúng là kỳ lạ hiếm có. Dùng mấy bộ thân thể võ giả phàm nhân làm thể xác để đến đoạt đứa nhỏ này, có chút ý tứ!
Lời này làm cho đám người trong miếu sơn thần không hiểu gì cả, nhưng tình cảnh này lại sinh ra cảm giác kỳ lạ.
“Ha ha ha… Hôm nay vậy mà thật ly kỳ, ở nơi rừng thiêng nước độc này lại có thể gặp được một người tu hành. Xin khuyên các hạ một câu, đừng dẫm vào vũng nước đục này. Nếu không thì chúng ta lại phải đổi thành một bộ thể xác của người tu tiên rồi!”
Kế Duyên đứng ở trước cửa miếu sơn thần, trên thân hắn không thấy bất kỳ pháp lực thần quang gì nhưng mưa lại tự tránh ra. Ba người ở bên ngoài cũng có chút mơ hồ không rõ.
Ma được chia ra thành nhiều loại, có loại tâm ma tự sinh, có loại ngoại ma vô hình, có loại âm ma cướp thai, cũng có người lệch hướng tu hành căn bản mà trở thành tà ma. Người bình thường hình dung “nhập ma” là chấp niệm điên cuồng, nhưng thật ra đại đa số chân ma thường thường đều âm tà, rất ít tên điên cuồng.
“Các ngươi có bốn người, người còn lại chắc đang đuổi theo hồn phách của đứa nhỏ nhỉ, mà các ngươi thì đến đoạt thân thể đúng không?”
Đám người trong miếu nhìn không thấy, nhưng trong mắt hắn, khuôn mặt của ba tên ngoài miếu đã tỏa ra khí đen, mặc dù Kế Duyên nhìn không thấu nhưng cũng định đánh cược một lần.
“Cho dù ngươi bảo vệ thân thể của tiểu đồng này, vậy hồn phách của nó chắc chắn cũng sẽ bị chúng ta bắt được, còn không…”
"Vậy cũng chưa chắc!"
Tiếng cười trong trẻo của Kế Duyên cắt ngang. Trong tình huống này, thử chiêu mới một chút cũng hoàn toàn có thể chấp nhận được!
Sắc lệnh vang lên, pháp lực tùy tâm biến hóa. Kế Duyên nâng nhẹ chân phải, đạp mạnh xuống đất, dường như có một gợn sóng kỳ dị phảng phất rung động.
“Xin mời sơn thần núi Tiêu Diệp tới gặp!”
Trong miếu, một cơn gió cuốn theo sương mù như nghe tiếng mà hiện ra, xoay tròn trên mặt đất rồi bay lên…
Con ngươi của ba ma ở bên ngoài kịch liệt co lại.
"Câu Thần! Chạy mau...!"