Ngô Ngạn Thần cũng ngạc nhiên khi gặp lại con trai Tạ Na Anh. Sự dễ thương của tụi nhóc khiến một người lãnh đạm như anh cũng phải rung động.
Anh biết mẹ cô, nhưng bà ấy không biết anh, bởi hồi đại học hai người yêu nhau khá kín đáo, chưa giới thiệu người nhà thì đã chia tay. Ngược lại, cô chẳng biết gì về gia đình anh. Chỉ biết anh học giỏi, đẹp trai, chìm đắm hạnh phúc khi có bạn trai cực phẩm.
- Hải Chi, bạn thân mà cháu kể đây hả?
- Vâng ạ, chơi với Tiểu Huy rất vui. Cháu thích cả cô Na Anh nữa, giá mà cô Na Anh làm mẹ cháu thì vui hơn.
Ngô Ngạn Thần nhíu mày, chợt tưởng tượng cảnh nếu điều đó thành sự thật, anh phải gọi bạn gái cũ là chị dâu. Không đâu, anh và Na Anh còn ngủ với nhau rồi, sao có thể chứ!!!
- Cháu thích là một chuyện, còn phải xem bố cháu nữa.
- Bố Quân cũng thích cô Na Anh lắm.
- Cháu chưa đủ lớn để biết "thích" là như nào đâu.
- Thật mà, bố Quân lúc nào cũng dịu dàng với mẹ của Tiểu Huy. Bố bảo cháu thích thì bố cũng thích. Mà bố thích thì Hải Chi cũng thích.
- Không được!
Bỗng Ngô Ngạn Thần gắt lên làm cháu gái nhỏ tròn mắt và giật mình. Cô bé nhíu mày chống nạnh.
- Không chơi với chú nữa.
Lạ là nay Anh Huy không bám dính lấy Hải Chi như thông thường. Cô bé chơi nhà búp bê gần đó, cậu bé thì ngồi im chơi lego.
- Cháu không ra chơi cùng Hải Chi à?
- Không ạ, con gái chơi búp bê. Cháu là con trai, cháu thích lego hơn..... Chú lắp sai rồi này..
Tạ Anh Huy chỉ mấy cục xếp hình lộn xộn trên tay Ngạn Thần. Anh không hứng thú trò con nít, nhưng cậu bé nghiêm túc làm anh cũng phải tập trung theo.
Cứ thế một lớn một bé ngồi chơi cạnh nhau, bà ngoại của Anh Huy ở chỗ nghỉ quan sát cháu từ xa.
Lần trước anh đã nghe Na Anh gọi tên cậu bé, nhưng vẫn tò mò, vừa chơi anh vừa hỏi.
- Tên đầy đủ của cháu là gì?
Mắt cậu bé chăm chú, tay nhỏ thoan thoát lắp ghép, nhưng vẫn ngoan ngoãn trả lời.
- Tạ Anh Huy ạ!
Lập tức lông mày Ngô Ngạn Thần nhíu sâu.
- Sao lại họ Tạ?
Lúc này Anh Huy đã ghép xong khối vuông. Cậu bé hài lòng cười tươi rồi đưa đôi mắt trong veo nhìn anh.
- Tạ là họ của mẹ Na Anh mà. Anh trong Na Anh, Huy trong huy hoàng ạ.
- Thế bố cháu đâu?
- Cháu không có bố. Mẹ nói có ông bà và mẹ cũng đủ rồi.
Thâm tâm anh khó hiểu và thương cảm, nhưng Anh Huy không tội nghiệp mình lắm mà phủi phủi tay.
- Như Hải Chi không có mẹ ấy. Không sao hết, mẹ yêu cháu nhất, cháu cũng yêu mẹ nhất.
Anh nghẹn lòng nhưng vẫn cố hỏi thêm.
- Nếu có bố thì cháu có vui không?
- Có ạ, chú Quân là bố cháu thì tuyệt quá. Bà ngoại bảo nếu chú ấy là bố cháu thì cháu và Hải Chi sẽ là anh em một nhà. Như vậy mỗi ngày đều có thể chơi cùng nhau rồi. Cháu cũng chỉ thích mỗi chú Quân thôi.
Nguy rồi, Ngô Ngạn Thần không thích điều này. Anh cũng yêu quý anh trai và cháu gái, cũng khuyến khích anh trai tìm được người vừa ý, cháu gái có một người mẹ. Ai cũng được, Tạ Na Anh thì không được.
- Chỉ thích mỗi chú Quân thôi sao?
Tạ Anh Huy gật đầu cái rụp, còn Ngô Ngạn Thần nhăn nhó.
- Vâng ạ, chú Quân vừa đẹp trai lại luôn nhẹ nhàng với mẹ Na Anh. Với cả mẹ Na Anh cũng chỉ chơi với chú Quân thôi.
- Hả? Mẹ cháu cũng chỉ chơi với chú Quân là sao?
- Như cháu chỉ thích chơi với Hải Chi ấy, không thích chơi với bạn khác đâu.
Rồi xong, thế này thì nguy cơ cao là anh phải gọi bạn gái cũ là chị dâu lắm.
- Cháu từng gặp bố chưa? Nhỡ mẹ cháu thích bố cháu hơn thì sao?
- Cháu không biết bố ạ. Nhưng mẹ không thích bố đâu. Nếu thích thì sao không ở cùng bố mà lại ở nhà ông bà chứ. Mẹ không thích thì cháu cũng không cần.
Đoạn trò chuyện ngắn nhưng anh đã thu thập được kha khá tin của Na Anh.
Ngô Ngạn Thần còn nghĩ rốt cuộc thằng khốn nào bỏ rơi mẹ con cô ấy vậy?