- Được rồi, câu hỏi tiếp theo. Tu luyện như thế nào?
- Là hấp thụ lam năng vào cơ thể, biến không gian bên trong thành Thức Địa của riêng mình, tự nuôi dưỡng mầm cây nhỏ là Tâm Lam. Thức Địa càng lớn, Tâm Lam càng có không gian để phát triển. Tâm Lam càng phát triển, tu luyện giả càng mạnh. - Niệm Lam lập tức trả lời, những thông tin này nó đã đọc trong “Lam, Tu Luyện Giả Cơ Sở” rất nhiều lần.
- Khá lắm, nhưng đó là tu luyện lam năng. Còn ám năng tu luyện như thế nào?
- Chuyện này... - Niệm Lam chần chờ, nói ra suy nghĩ của bản thân. - Có phải là hấp thu sức mạnh từ người khác, chuyển thành sức mạnh của mình?
Lão Mặc ngạc nhiên nhìn nó:
- Sao ngươi biết.
- Lúc ở Táng Địa lão nhân gia ngài đã đề cập qua rồi.
Lão Mặc gật đầu hiểu ra, thầm khen tiểu tử thông minh:
- Ám năng thực sự chỉ có hai chữ thôi: Cướp đoạt. Nhưng không phải là cướp đoạt từ người khác, đó chỉ là tiểu ngạch. Ám năng chính thống chính là cướp đoạt năng lượng từ bất cứ thứ gì, bồi bổ cho bản thân.
- Vậy lam năng và ám năng cũng đâu có khác nhau?
- Khác chứ, khác rất nhiều. - Lão Mặc giơ một ngón tay. - Đầu tiên, lam năng là hấp thu năng lượng từ thiên địa, từ từ cải tạo cơ thể, tốc độ rất chậm. Còn ám năng là trực tiếp cắn nuốt, cướp đoạt, tốc độ cực nhanh. Thứ hai, lam năng tuy chậm nhưng an toàn, ám năng tuy nhanh nhưng rất dễ tẩu hỏa nhập ma. Nguyên nhân là do ám năng là năng lượng hỗn loạn, không được tinh lọc như cách ngươi tu luyện lam năng. Vì vậy trong quá trình cướp đoạt, ngươi có thể bị ảnh hưởng đến thần trí. Phát điên là thường thấy nhất, nguy hiểm nhất là biến thành một đại ma đầu chỉ biết giết chóc. Thứ ba là lam năng chỉ có thể hấp thu từ thiên địa, đan dược hoặc lam tinh thạch, còn ám năng thì ngươi cướp kiểu gì cũng được. Như tên Quỷ Sư kia là do không biết cách tu luyện nên hắn chọn cách ăn thịt tu luyện giả để tự bổ sung ám năng.
- Ám năng là có thể cướp đoạt tất cả mọi thứ sao?
- Để ta nhớ xem. - Lão Mặc nhăn mày, một hồi sau mới cẩn thận nói. - Gần như tất cả mọi thứ ám năng đều có thể tước đoạt được, kể cả là căn cốt của thiên tài. Nhưng có một số thứ theo ta biết không thể: sinh mệnh, thời gian, không gian. Có thể còn đó nhưng chắc chắn không nhiều.
Niệm Lam hào hứng bật dậy:
- Cướp được cả căn cốt. Vậy chẳng phải chỉ cần cướp đoạt căn cốt của càng nhiều thiên tài thì ta sẽ thành thiên tài trong thiên tài sao?
Lão Mặc khinh bỉ nhìn nó, nhìn từ trên xuống dưới, từ trái qua phải. Nhìn một lúc lâu mà không nói gì. Tiểu Niệm Lam mất tự nhiên hỏi:
- Thì lão nhân gia gia ngài vừa mới nói có thể cướp căn cốt…
- Ta chưa có nói hết. - Lão Mặc lắc đầu thở dài. - Đúng là có thể cướp căn cốt, nhưng là chuyển hóa thành ám năng. Chứ nếu như có thể thành thiên tài như vậy thì những kẻ tu luyện ám năng như chúng ta chỉ cần săn các thiên tài trẻ tuổi là được, cần gì phải mất công tu luyện làm gì.
- Vậy ám năng rốt cuộc lợi hại ở chỗ nào?
Niệm Lam chán nản ngồi xuống, vì nó biết thiên tư của nó không hề tốt. Ngay đêm qua, sau khi trải qua va chạm Hiên Phiên Long, Niệm Lam đã ý thức được sự quan trọng của sức mạnh. Hạ Khải và Tiêu Thanh đều là những tên yêu nghiệt, nó lại quá yếu ớt. Hiên Phiên Long và Phiến lão sư lại như cây đao treo trên cổ, rất nguy hiểm. Nếu không nhanh chóng nâng cao thực lực bản thân, vậy Tiêu Thanh cùng Hạ Khải cũng không thể bảo vệ nó.
- Ám năng, bản thân nó đã là một bí kĩ cực mạnh. - Lão Mặc chậm rãi giải thích. - Ví dụ với lam năng, lam năng chỉ là nguồn năng lượng được tu luyện giả hấp thu. Để có thể sử dụng, cần có các chiêu thức, công pháp, bí kĩ, thuật pháp… Nhưng ám năng thì ngược lại. Bản thân ám năng đã là một bí kĩ mạnh mẽ nhất. Chỉ cần ngươi dùng ám năng cắn nuốt, bất cứ thứ gì cũng có thể bị hấp thu hết. Nhược điểm thì ta cũng nói với ngươi rồi, ám năng không tinh khiết, vì vậy cần tinh hồn của ngươi phải rất mạnh.
- Tinh hồn là gì? - Niệm Lam ngơ ngác hỏi. Khái niệm Tinh Hồn này hoàn toàn không có trong “Lam, Tu Luyện Giả Cơ Sở”.
Lão Mặc vung tay, một hình nhân cơ thể người được vẽ ra trên không, rồi phân tách thành hai, một màu đỏ, một màu trắng.
- Ta giải thích đơn giản, Nhân Tộc chúng ta có thể chia làm hai phần. thân thể để tu luyện, và tinh hồn, để điều khiển thân thể. Cơ thể có thể tu luyện, nhưng tinh hồn thì lại rất khó khăn. Để có thể nâng cao tinh hồn cần rất nhiều thời gian và công sức, quan trọng nhất là phải có mật pháp. Mật pháp nâng cao tinh hồn cực kỳ quý hiếm, thường thì ngươi sẽ không thể học được nó. Ngươi có hiểu không?
Niệm Lam hào hứng trở lại, xòe một bàn tay ra trước mặt lão Mặc. Lão ngạc nhiên hỏi:
- Chuyện gì?
- Cho ta mật pháp tu luyện tinh hồn, lão nhân gia ngài chắc chắn có.
Lão Mặc dở khóc dở cười:
- Ta nói ta có bao giờ?
- Thì ngài nói là dạy ta tu luyện ám năng, mà để tu luyện phải có tinh hồn mạnh. Kết luận là lão nhân gia ngài chắc phải có mật pháp loại này chứ nhỉ?
Niệm Lam cười hì hì, híp mắt nhìn lão. Lão Mặc chợt nhận ra tiểu tử này vẫn khôn lỏi như trước, mặc dù trí nhớ bị mất nhưng tính cách không hề thay đổi.
- Ta không có!
Niệm Lam nghệt mặt ra nhìn lão:
- Không có? Thật?
- Không thật thì giả với ngươi à. - Lão Mặc thích ý cười. - Đúng là ta không có.
Niệm Lam cảm thấy nhân sinh như cứt chó, trước thì mờ mịt sau thì đen ngòm, lại còn bốc mùi. Nó nhảy dựng lên:
- Vậy ta không tu luyện ám năng nữa.
Lão Mặc lắc đầu, đắc ý nói:
- Tiểu tử, ta không có mật pháp tinh hồn, nhưng ta biết cách để rèn luyện tinh hồn.
- Lão nhân gia ngài vậy mà không nói sớm. - Niệm Lam lập tức cười xòa, biểu hiện cực kỳ ngoan ngoãn. - Ngài nói từ đầu có phải xong rồi không.
Lão Mặc không nói gì, chỉ ra phía sau Niệm Lam:
- Nhìn thấy gì kia không?
Niệm Lam nhìn ra phía sau. Thức Địa của nó vốn không hề có màu nào ngoài màu đen, hiện tại đột nhiên xuất hiện một cánh cửa ánh sáng rất lớn, cực kỳ chói mắt. Một bàn chân khổng lồ xuất hiện, bước ra. Niệm Lam trợn mắt:
- Ngoại hình gần giống Nhân Tộc nhưng lại to lớn hơn vô số lần, có sức mạnh có thể hủy thiên diệt địa. Đây có phải là Thái Thản Cổ Tộc trong truyền thuyết?
- Là Nhân Tộc có ngoại hình gần giống Thái Thản Cổ Tộc. - Lão Mặc sửa lại. - Kiến thức không tồi.
- Lão nhân gia, hình như tay hắn còn cầm một cái chùy xương rất lớn đó.
- Ừ, đúng là chùy xương.
- Lão nhân gia, có phải là hắn đang tiến lại chỗ chúng ta không?
Lão Mặc ngạc nhiên:
- Bây giờ ngươi mới nhận ra điều đó à?
Niệm Lam nhấp nhổm, lo lắng nói:
- Sao ta lại cảm thấy hắn nhìn chằm chằm ta nhỉ? Không phải muốn đập ta chứ.
- Đúng rồi. - Lão Mặc gật gù. - Là hắn sẽ đập ngươi.
Niệm Lam gân xanh nổi đầy đầu, trợn mắt:
- Ta, con mẹ nó, bây giờ ta phải làm sao?
- Chạy đi. - Lão Mặc nhún vai rất vô trách nhiệm. - Chạy nhanh lên.
Thái Thán Cổ Tộc giơ cái chùy xương vụt xuống, Niệm Lam nhảy dựng lên, vội lăn sang bên cạnh, suýt soát né được một đòn. Nó nhìn thấy chùy xương cũng đập trúng chỗ lão Mặc đang ngồi, nhưng lão không chịu chút thương tổn nào cả. Điều này khiến suy nghĩ lấy lão làm bia đỡ đạn của nó chết từ trong trứng nước. Niệm Lam bật dậy, vội vã chạy thẳng. Không gian Thức Địa của nó như màn đêm vô tận, vốn không có gì cả, nó đành cắn răng chạy thẳng. Thái Thản Cổ Tộc nghiêng đầu nhìn con thỏ nhỏ trước mắt, tay cầm chùy xương vung lên. Cái chùy bay ra.
Niệm Lam trước khi bị ném trúng chỉ kịp mắng to:
- Con bà nó, đã thế còn chơi trò phóng lao, ta chửi.
- Aaaa…
Trong hiện thực, Niệm Lam ôm đầu gào lớn. Nó cảm giác như đầu mình bị ai đó cầm rìu bổ làm đôi vậy. Đau, thật sự rất đau.
Lão Mặc hiện ra bên cạnh nó, trầm giọng nói:
- Ngồi dậy, đọc theo ta.
- Đau chết ta, ta không ngồi.
- Ngươi thật sự không ngồi?
Lão Mặc nguy hiểm nhìn Niệm Lam làm nó rùng mình, lông tơ cả người dựng hết lên.
- Ngồi thì ngồi.
Nó cố gắng bò dậy, ngồi ngay ngắn trước mặt lão. Lão Mặc đặt một bàn tay lên trán nó:
- Tâm pháp của ám năng thì không có, chỉ cần nhờ một từ: cướp đoạt. Ngươi hãy ghi nhớ lộ tuyến này.
Ám năng từ bàn tay lão hóa thành một tia rất nhỏ, đi một vòng trong cơ thể Niệm Lam theo một lộ tuyến kì dị. Niệm Lam đang đau nổ đom đóm mắt, rất khó tập trung nên không nhớ hết được, nó thều thào nói:
- Lần nữa, ta không thể nhớ rõ.
Lão Mặc gật đầu, tiếp tục vận chuyển một vòng nữa, lần này nhanh hơn lần trước một chút.
- Lần nữa.
Lão Mặc không có vẻ gì là ngạc nhiên, tiếp tục vận hành. Tốc độ lại nhanh hơn chút nữa.
- Tốt, đã nhớ rõ. - Niệm Lam nói, cố nén cơn đau đầu tiếp tục vận chuyển một chút ám năng lão Mặc truyền vào cơ thể mình.
Lão Mặc ngạc nhiên, lùi lại một chút nhìn tiểu tử trước mặt. Nó không biết rằng trước đây để nhớ được lộ tuyến vận hành ám năng, lão đã mất ba ngày. Sư phụ lúc đó còn khen lão thiên tư khá tốt. Vậy mà tiểu tử này chỉ cần ba lần, thật sự là … quá bất ngờ.
- Tiếp tục tu luyện, cứ vận hành theo lộ tuyến đó. - Lão chăm chú quan sát, cảm thấy không vấn đề gì mới hài lòng gật đầu. - Ngươi thật là chậm chạp, mất tận ba lần. Ngày đó ta chỉ cần một lần.
Niệm Lam hừ mũi một tiếng, không thèm để ý đến lão. Nó phát hiện sau khi mình tu luyện, cơn đau đầu giảm đi rất nhiều. Ám năng trong cơ thể nó từ một tia rất nhỏ dường như có sức hút kì lạ, lớn lên qua từng vòng. Mặc dù chỉ lớn thêm một chút xíu nhưng cũng là có tiến bộ rồi.
Một canh giờ sau, Niệm Lam sảng khoái mở mắt, đứng dậy vươn vai:
- A, thật thoải mái.
- Tu luyện thế nào? Cảm thấy khỏe chưa.
Niệm Lam nhìn lão Mặc đang ngồi cạnh mình, cười nói:
- Quả thật khỏe hơn vừa nãy rất nhiều…
Chưa kịp nói xong nó đã bị dịch chuyển vào Thức Địa. Một Thái Thản Cổ Tộc đang đứng đó chờ sẵn. Niệm Lam cười như mếu:
- Không phải chứ.
Lão Mặc cười hề hề, nói:
- Phải đó. Này tên kia, đập hắn.