Thấy cô vội vã chạy theo nữ nhân viên, Giai Nghị cũng nhanh chóng đuổi theo. Nhìn thấy người đàn ông tuấn mỹ, ăn mặc lịch thiệp đứng cạnh Lam Yên, chị kế liền đoán rằng anh chính là người yêu của cô.
Bây giờ trông cô sang trọng lại xinh đẹp hơn xưa rất nhiều, ngoài ra còn có người yêu bảnh bao, lịch lãm, thật khiến Tiêu Diệu Hinh cảm thấy thấp kém vô cùng.
- Không liên quan đến cô, cứ xem như chưa từng gặp tôi là được.
Chị kế còn đổi cả cách xưng hô, khác hẳn lời lẽ "mày-tao" cọc cằn, gắt gỏng của trước đây. Xem ra chị ta đã thay đổi quá nhiều, dường như Tiêu Diệu Hinh đã gặp phải biến cố rất lớn. Bây giờ cô thấy chị kế thật lạ, chẳng còn nhìn ra người phụ nữ độc miệng, xấu tính và kiêu căng của ngày xưa.
- Tôi nghe ba nói mẹ kế rất nhớ mong chị. Hiện tại bà ấy đang mắc bệnh tim, sức khỏe không được tốt, chị mau về thăm mẹ đi.
Cách đây hai tháng, Lam Yên được ba cho hay mẹ kế đã ngất xỉu trong lúc làm việc nhà và được đưa đi cấp cứu. Kết quả thăm khám cho thấy bà ta bị hở van tim, dẫn đến việc đôi khi sẽ đột ngột cảm thấy khó thở, sức khỏe suy yếu dẫn đến chóng mặt ngất xỉu.
Kể từ lúc bị bệnh, mẹ kế cũng không còn đi đàn đúm, chơi bời với bạn bè, chỉ quanh quẩn ở nhà dưỡng sức, lo cơm nước cho ba cô.
Giai Nghị cũng đã chi một số tiền lớn để phụ giúp ba cô chữa bệnh cho mẹ kế và cả chi phí sửa sang lại căn nhà đang ở. Ban đầu anh định mua nhà mới cho họ, tuy nhiên ba cô và mẹ kế đã một mực từ chối. Dù sao bà ấy cũng là vợ của ba cô, anh nghĩ bản thân có điều kiện tốt như vậy thì cũng nên giúp đỡ gia đình nhà vợ, tạo thêm phước đức là một chuyện tốt.
Nghe tin mẹ ruột bị bệnh, Tiêu Diệu Hinh lo lắng thấy rõ:
- Cô nói sao...mẹ tôi mắc bệnh tim?
Lam Yên gật đầu:
- Đúng vậy, chị hãy về nhà gặp mẹ kế đi, bà ấy rất cần chị. Tôi sẽ giúp chị tìm một công việc khác đỡ vất vả lại có lương cao hơn là việc bưng bê ở đây.
Nghe cuộc nói chuyện của cô và Tiêu Diệu Hinh, anh đã hiểu được mối quan hệ giữa họ. Cô đã từng kể với anh về người chị kế này, đến hôm nay anh mới biết mặt cô ta.
Trước sự tử tế của Lam Yên, chị kế lại càng thấy hổ thẹn với lương tâm, bây giờ chỉ muốn tìm một cái lỗ để chui vào, che giấu đi sự xấu hổ đang ngập tràn trên nét mặt gầy gò. Nhớ lại ngày xưa cô ta đối xử với Lam Yên thậm tệ, còn lập kế hoạch để đẩy cô vào tay bọn cho vay nặng lãi hòng xóa nợ. Vì chuyện đó mà xém chút hại cả cuộc đời cô. Ấy vậy mà Lam Yên vẫn muốn giúp đỡ cô ta, không màn chuyện xấu khi xưa.
- Tôi...tôi...
Thật lòng chị kế rất muốn trở về, tuy nhiên giờ đây lại mặc cảm, tự ti. Cô đưa tay chạm vào vai cô ta, lời lẽ nhẹ nhàng:
- Không lẽ chị định cả đời này không gặp lại người thân sao? Có cơ hội để sống tốt hơn, được ở gần gia đình thì hãy trân trọng, mẹ kế vẫn ngày ngày trông ngóng chị.
Nghe đến đây, Tiêu Diệu Hinh chợt rơi nước mắt, cô ta gật đầu thể hiện sự đồng ý.
- Cám ơn cô Lam Yên, thật sự cám ơn cô.
Lời nói lịch sự, thái độ hòa nhã từ chị kế khiến cô có chút không quen. Vốn dĩ trước đây cả hai cứ hay chành chọe nhau, hở một tí liền cự cãi, nào ngờ có ngày lại nói chuyện với nhau giữ kẽ đến thế.
- Không có gì đâu, giúp được chị là tôi vui lắm rồi.
Vợ chồng cô thay mặc Tiêu Diệu Hinh đứng ra đền bù cho nữ khách hàng đanh đá kia. Tuy nhiên phía cô ta đã không cần nhận bồi thường nữa. Vì trong lúc đối thoại, chồng của nữ thực khách chanh chua đã toát mồ hôi khi nhìn thấy chủ tịch của công ty Eric, cũng chính là công ty mà anh ta đang làm ở vị trí nhân viên phòng kế hoạch.
Sau khi nữ thực khách nghe chồng nói người muốn đứng ra đền bù là sếp của anh ta thì cô vợ liền thay đổi một trăm tám mươi độ. Từ thái độ cáu gắt, mồm mép dữ dằn chửi bới lại chuyển sang sự ôn nhu, nhẹ nhàng mà luôn miệng bảo không sao, không có gì phải đền bù cả. Thật là gặp phải những người toan tính liền thấy đau cả đầu.
Vợ chồng Giai Nghị đưa Tiêu Diệu Hinh về nhà thăm mẹ kế. Cô cũng hứa sẽ xin giúp cô ấy một vị trí bán hàng ở shop thời trang. Bạn thân của cô - Thụy Ái là chủ của chuỗi cửa hàng thời trang có tiếng, cô ấy vừa mở thêm vài chi nhánh nữa, vậy nên chuyện xin cho Diệu Hinh một vị trí bán hàng ở shop thời trang của Thụy Ái chỉ là chuyện nhỏ.
Đứng trước cửa nhà, chị kế khựng bước không dám đi vào, cũng đã hơn ba năm qua chị ta rời xa ngôi nhà thân thuộc. Trên đường đến nhà, Lam Yên đã hỏi Tiêu Diệu Hinh về những chuyện đã xảy ra với cô ta năm xưa, nguyên nhân khiến chị kế xa nhà suốt thời gian dài.
Theo lời kế của Tiêu Diệu Hinh, vì ăn chơi bài bạc đến nghiện nên cô ta nợ nần rất nhiều, chuyện này Lam Yên biết rõ. Không có khả năng chi trả, cô ta đã bị chủ nợ bắt giữ và bán sang nước ngoài. Từ đó có thể thấy suy đoán của cảnh sát trong quá trình tìm kiếm cô ta hoàn toàn là đúng.