Mà chẳng lẽ Vũ công tử này lại có thể làm như vậy được sao! Điều này làm nàng không khỏi nghi ngờ.
- Có thể!
Hắn cười cười không nói rõ ràng cho nàng biết, lúc này Tiểu Bạch cũng đi lại gần, nhả túi trữ vật trong miệng đưa cho hắn, Trần Vũ không khách thí liền thu lại.
Trần Vũ quay sang thu hết mười khỏa Dạ Quang Châu vào trong túi trữ vật, Liễu Mộng Nhiên đứng một bên thấy vậy cũng không nói gì, dù gì những thứ tốt nhất của bí cảnh cũng đã bị nàng lấy rồi.
Mà vị công tử này giúp mình nhiều như vậy mà mình lại tham lam như vậy sao, đây không phải là tính cách của nàng!
Thu dọn xong hắn dẫn mọi người ra khỏi hang động, đi về nơi lần đầu hai người rơi xuống, đi được nửa canh giờ hai người một thú liền tới nơi.
Trần Vũ âm trầm dò xét một chút, sau đó quay sang nói với Liễu Mộng Nhiên.
- Mộng Nhiên cô nương có thể cho ta mượn Tinh Vân Kiếm một lúc được không?
Mặc dù nàng không biết hắn muốn làm gì, không lẽ hắn đổi ý muốn lấy lại sao? Nhưng nàng vẫn đưa Tinh Vân Kiếm cho hắn.
Cầm Tinh Vân Kiếm xem xét một chút, sau đó vứt Tinh Vân Kiếm xuống đất, thấy hành động kỳ lạ của hắn nàng vô cùng khó hiểu.
- Vũ công tử làm như vậy là có ý gì?
Nàng thầm suy nghĩ, nhưng cũng không có biểu hiện bất mảng ra ngoài mà nhìn hắn muốn làm gì tiếp theo, những hành động của thiếu niên thần bí này vô cùng khó hiểu.
- Mộng Nhiên cô nương hãy đứng lên thân kiếm đi!
Trần Vũ bình thản nói với nàng, sau đó tự mình nhảy lên lưng Tiểu Bạch ngồi xuống.
- Vũ công tử đây là sao, ta không hiểu?
Liễu Mộng Nhiên khó hiểu lên tiếng hỏi hắn một cái, nhưng vẫn đứng lên giữa thân kiếm, vẻ mặt nghi hoặc nhìn hắn khó hiểu.
- Tiếp đến Mộng Nhiên cô nương nên giữ vững thăng bằng cho tốt, chúng ta sẽ đi lên phía trên!
Trần Vũ nói xong, vận dụng linh lực đẩy mình cùng Tiểu Bạch bay lên không, sau đó hắn phất tay một cái Khu Vật Thuật liền thi triển lên Tinh Vân Kiếm, Tinh Vân Kiếm liền bay lên trên không.
- A!
Liễu Mộng Nhiên có phần sợ hãi, kinh hô một tiếng, bây giờ nàng đã hiểu nghĩa câu giữ thăng bằng cho tốt, mà hắn cũng không có ý đồ với Tinh Vân Kiếm này.
Nhưng nàng vô cùng kinh hoảng khi thiếu niên trước mặt này làm sao có thể khiến một thanh Huyền Binh có thể bay được chứ, đây không phải chuyện người thường có thể làm được, cho dù là gia gia của nàng cũng vậy!
Nén lại sự nghi hoặc trong lòng, nàng càng ngày càng bay nhanh lên phía trên, Liễu Mộng Nhiên như đang có cảm giác chính mình như đang phi hành trên không như gia gia của mình.
- Xem ra thiếu niên này không phải người bình thường có thể lý giải, hơn nữa có thể lăng không phi hành chứng tỏ hắn không phải kẻ yếu, lần trước hắn đánh với Tử Thanh Sơn là...
Nghĩ đến đây nàng không dám nghĩ tiếp nữa, không ngờ trẻ tuổi như thế mà thực lực lại cao thâm như thế, đúng là thâm tàng bất lộ!
- Nếu mình cùng vị công tử này kết thành một đôi...
Nghĩ đến đây khuôn mặt của nàng đã đỏ ửng lên, len lén nhìn hắn vài cái, trong mắt nàng có vẻ say mê. Còn hắn thì vẫn không hay biết có người đang nhìn lén mình mà ngồi thư giản trên lưng Tiểu Bạch.
- Chủ nhân, ta có thể phi hành trên không này! Về sau cho ta phi hành như thế này nhiều một chút!
Tiểu Bạch háo hức truyền âm cho hắn.
Đây là điều mà nó hằng mơ ước, chỉ có yêu thú phi hành mới làm được điều này mà hiện tại nó đang phi hành trên không, cảm giác thật tuyệt.
- Cái con bại gia tử này, ngươi biết làm như vậy rất hao pháp lực không!
Trần Vũ đánh vào đầu Thiên Lang Vương một cái, làm nó không khỏi ủy khuất, nhưng lát sau tâm tình nó vui trở lại, miệng há lớn, cái lưỡi thè ra, không ngừng đớp không khí.
- Chuyện này...
Hắn thấy biểu hiện của Thiên Lang Vương như vậy, nhất thời không biết nên nói gì, nên đành mặc kệ nó.
Hai người bay lên hồi lâu liền xuyên qua dãy sương mù dày đặc, ánh nắng phía trên liền chiếu xuống, làm cho người ta cảm giác vô cùng thoải mái, nàng ngước nhìn lên phía trên liền thấy hai lão giả đang phi hành đang tìm kiếm cái gì đó.
Cảm giác thật thân quen, hai lão già trên kia đồng thời nhìn xuống phía dưới, liền thấy một màng này không nói nên lời, một thiếu niên cưỡi yêu thú bay trên không, mà yêu thú này lại là Thiên Lang thì làm sao phi hành được?
Kế bên có một nữ tử cưỡi kiếm bay trên không, kiếm cũng có thể được cưỡi như vậy sao?
Hai người đồng thời dụi mắt nhiều lần, xem có phải mình đã già, nhớ cháu gái quá nên nhìn lầm rồi không, nhưng khi khoảng cách hai người đã gần ngàn thước thì hai lão giã liền kinh hô.
- Nhiên Nhi!
Hai người này không ai khác chính là gia gia của nàng cũng đại trưởng lão của Liễu gia, bọn họ tìm kiếm xung quanh không có tin tức liền đứng đây dò xét một thời gian, nhưng không ngờ hôm nay thấy đứa cháu của mình.
- Gia gia!
Liễu Mộng Nhiên khi nghe thấy tiếng kinh hô liền khóe mắt nóng chảy, liền kêu lớn một tiếng, nàng cảm thấy rất uất ức, muốn gia gia đi tìm công đạo cho chính mình, liền ý muốn bay về phía hai lão giả phía trước.
Trần Vũ ngồi trên Tiểu Bạch cũng hiểu ý, liền phi hành về phía hai lão già đó, hai người kia đồng dạng cũng như vậy.
Hai người phi hành tới gần nhau, Liễu Minh Khương liền phi hành lại gần cháu gái mình, nàng cũng không kìm lòng được nhảy khỏi Tinh Vân Kiếm bay vào lòng gia gia mình mà khóc sướt mướt cả buổi.
Tinh Vân Kiếm không có người cưỡi nhưng vẫn lơ lửng trước mặt hai lão già kia, Liễu Thanh Phong nhìn tới thanh kiếm đang lăng không phía trước liền kinh hô:
- Huyền Binh, không ngờ là Huyền Binh cao cấp!
Lão tiện tay nắm thanh kiếm lên xem, Trần Vũ liền bỏ khống chế nó, Liễu Thanh Minh cẩn thận xem xét thanh bảo kiếm, gia gia của Liễu Mộng Nhiên nghe vậy cũng nhìn sang thanh kiếm, ánh mắt sáng ngời lên.