Khiến cho Trần Vũ cùng Liễu Mộng Nhiên đưa tay che mắt lại.
- Đây là Dạ Quang Châu ngàn năm!
Trần Vũ nhìn qua trong vải bố là Dạ Quang Châu.
Dạ Quang Châu ngàn năm giá trị xa xỉ, là châu báu cực kỳ hiếm thấy, nghe nói nó có thể giúp người ta an thần tĩnh khí, an ổn tâm thần, khu ma tích tà, như một viên lớn như vậy có giá chừng mười ngàn vạn kim tệ.
Ngay sau đó Trần Vũ liên tục xé rách vải bố ra, mười khỏa Dạ Quang Châu ngàn năm sáng mười phần, vô cùng chói mắt chiếu sáng cả động phủ.
- Ai mà thủ bút lớn như vậy, rõ ràng dùng mười khỏa Dạ Quang Châu ngàn năm làm thứ chiếu sáng? Chẳng lẽ đây là bí...
Trần Vũ nhìn qua đám Dạ Quang Châu và lẩm bẩm.
- Ah!
Trần Vũ suy nghĩ và đột nhiên Liễu Mộng Nhiên sau lưng thét lên chói tai.
Trần Vũ nhanh chóng quay đầu lại hỏi:
- Liễu cô nương làm sao vậy?
Liễu Mộng Nhiên co người lại, chỉ vào phía trước sợ hãi nói:
- Đó là... Có một bộ xương khô.
Trần Vũ xoay người sang chỗ khác, quả nhiên nhìn thấy một bộ xương khô, hơn nữa bộ xương khô đang ngồi xếp bằng, tọa hóa mà chết, thần kỳ là bộ xương khô này không có màu bạc như xương bình thường, mà là màu xanh da trời.
- Không có việc gì, người chết mà thôi!
Trần Vũ đi đến bên người Liễu Mộng Nhiên. Kỳ thật Trần Vũ đang im lặng, Liễu Mộng Nhiên đã là cường giả Bạo Khí Cảnh thì tại sao sợ xương khô?
Cũng trách không được Liễu Mộng Nhiên, nàng từ khi rơi vào trong vực sâu này, lại bị Hắc Âm Thử tàn phá tâm lý một hồi, nàng chỉ là một thiếu nữ, sau khi trải qua nhiều kinh hãi thì vô cùng yếu đuối.
- Chúng ta qua đi xem, đây là bí cảnh đấy!
Hai mắt Trần Vũ sáng lên nhìn qua bộ xương màu xanh da trời. Vốn đi dò sơn mạch lần này chính là lịch lãm nâng cao thực lực, hôm nay đang ở ngay trước mắt, hắn làm sao không hưng phấn chứ?
Nhưng mà hắn thật sự không nghĩ ra tại sao phải có người chọn nơi ẩn mật thế này? Nếu không phải bọn họ đánh bậy đánh bạ, căn bản không phát hiện trong vực sâu này có bí cảnh tồn tại.
Nghĩ tới đây Trần Vũ linh quang lóe lên.
Trần Vũ cùng Liễu Mộng Nhiên đi qua, nhìn rõ hoàn cảnh chung quanh bộ xương.
Chỉ thấy bàn đá trước mặt của bộ xương có ba bình nhỏ, một thanh trường kiếm màu xanh và một quyển sách.
Nhìn những vật này ánh mắt Trần Vũ hiện ra nét tham lam, nhưng sau đó tiền tan biến mất.
Không cần phải nói những bình này chính là đan dược, vũ khí cùng với công pháp.
Liễu Mộng Nhiên bên cạnh dùng ánh mắt không dám tin nhìn qua, thì thào lẩm bẩm.
- Đây là xương của cường giả Vương Cấp.
- Cái... Cái gì?
Thân thể Trần Vũ hơi chút ngạc nhiên, hắn rất ít khi vào bí cảnh, nên có chút hứng thú, hỏi lại.
- Đây nhất định là xương của cường giả Vương Cấp.
Liễu Mộng Nhiên trả lời.
- Vì cái gì Liễu cô nương lại nói như vậy?
Trần Vũ không rõ hỏi ngược lại.
- Huynh xem màu sắc trên xương khô, tất cả có màu xanh da trời.
Liễu Mộng Nhiên chỉ vào khô lâu nói ra.
- Ta biết rõ, nhưng dựa vào cái gì nói hắn khi còn sống nhất định là cường giả Vương Cấp.
Trần Vũ im lặng, hắn đã sớm nhìn ra màu xanh da trời, hắn không có mù màu.
- Chỉ có cường giả Vương Cấp mới có thể tu luyện màu sắc xương cốt thành màu của thuộc tính, xương khô này gọi là vương cốt, toàn bộ khô lâu này là màu xanh da trời, có thể khẳng định khi còn sống hắn nhất định là cao thủ thủy thuộc tính.
Liễu Mộng Nhiên khẳng định phân tích nói.
- Thì ra là thế!
Trần Vũ ứng một tiếng, trong nội tâm nổi sóng lớn.
Đây chính là nơi tọa hóa của cường giả Vương Cấp đấy!
Võ giả bình thường chia làm: Tụ Khí, Ngưng Khí, Bạo Khí, Binh Khí, Hóa Khí, Khí Tông, Tiên Thiên, Vương Cấp, Hoàng Cấp, Tông Cấp, Tôn Cấp, Bán Thánh, Thánh Cấp, Đế Cấp.
Trong Nam Lĩnh Thành Tụ Khí Cảnh cùng Ngưng Khí Cảnh là thường thấy nhất, Bạo Khí Cảnh được xưng là cao thủ, Binh Khí Cảnh đã là cao thủ nhất lưu, về phần Tông cấp chưa từng xuất hiện qua, về phần Tôn cấp càng không tồn tại, đã có thể khiến hắn đối đãi như thần.
Cũng phải, một tiểu thành nhỏ như thế, làm sao xuất hiện được Khí Tông trở lên, trừ các tông môn mà thôi, nhưng đó là số lượng ít ỏi.
Vào nơi tọa hóa của cường giả như vậy Trần Vũ không khiếp sợ mà ngược lại vô cùng hưng phấn.
Đồ vật trong này chắc chắn vô cùng hiếm thấy. Nhưng sau đó hắn nhanh chóng chán nản, hắn Tu Tiên quan tâm mấy vấn đề này chả được cái gì!
Nhưng xem ra có bảo vật thì tốt! Nếu hắn không sử dụng thì đem cho người thân! Trần Vũ nghĩ tới đây tâm tư chấn động, hắn không thể chờ đợi được đi qua giường đá.
Đầu tiên hắn cầm lấy giường nhỏ, sau đó mở đan dược ra.
Trần Vũ cho rằng đây là đan dược cao cấp, nó sẽ tỏa ra mùi thuốc đậm đặc, không nghĩ tới truyền ra mùi thúi.
Trần Vũ tức giận lắc cái chai, đổ ra bột phấn màu đen.
- Sẽ không quá hạn chứ?
Trần Vũ im lặng nói.
- Công tử không cần uổng phí tâm cơ, mặc kệ là đan dược phẩm giai gì cũng không chịu nổi thời gian ăn mòn, chiếu theo hoàn cảnh nơi này thì đã có mấy trăm năm không ai đi qua, những đan dược này khẳng định không còn.
Liễu Mộng Nhiên vừa nói thì cầm lấy quyển sách.