Làm Vợ Tổng Giám Đốc

Chương 74



Giờ mới có mười giờ, ở lại nhà tôi lâu hơn có lẽ không tiện, Bách còn phải về tổng công ty. Hít sâu một hơi, tôi vùng dậy, nghiêm túc nói với Bách:

– Chiều qua, em đã gặp Minh Hằng.

Bách ngạc nhiên, hai mắt nhanh chóng đanh lại anh hỏi:

– Cô ta gặp em làm gì?

Trái tim tôi khẽ reo vui trước cách xưng hô nhẹ nhàng… Tiếng “em” anh dành cho tôi nghe sao êm ái thế không biết. Bặm môi gật nhẹ tôi trả lời:

– Hằng nói anh và chị ta… từng yêu nhau, cho đến bây giờ, chị ta vẫn yêu anh.

Bách có vẻ bực bội, anh lắc đầu nói:

– Anh và cô ta chưa bao giờ hẹn hò yêu đương gì hết, chỉ có cô ta luôn tìm cách theo đuổi anh… lúc trước anh mặc kệ cho cô ta thích thế nào thì tùy…

– Mặc kệ… mặc kệ chị ta lao vào anh mà anh không đẩy ra chứ gì? Đúng là… đàn ông!

Bách bĩu nhẹ môi đưa tay bẹo đôi má ghen tuông ửng hồng của tôi:

– Ai làm thế làm gì, lúc trước cô ta hay nấu ăn đem đến tổng công ty, không có độc thì ăn thôi.

– Ừm… thế hả anh? Chị ta xinh đẹp lại gia thế như vậy, anh không ưng đúng là đại ngốc!



– Thực ra… cũng có lúc nghĩ cần một người vợ như vậy, nhưng cuối cùng vẫn không dấn thân được. Chẳng hiểu tại sao, không thích là không thích.

Bách thật thà chia sẻ, lòng tôi cứ vậy hân hoan không ngớt. Anh chưa từng yêu Hằng, lòng ích kỷ của tôi như được thỏa mãn dù tôi biết mình thật vô lý. Mỉm cười hài lòng, tôi vuốt nhẹ má anh:

– Anh với chị ta từng yêu nhau hay không… không quan trọng… thực ra chỉ cần hiện tại… không còn yêu là được.

– Anh khẳng định với em là không, đừng nghĩ linh tinh đấy!

Bách kéo tôi vào lòng xoa nhẹ vai tôi, tôi quay sang bắt gặp ánh mắt tha thiết của anh, tự nhiên lại ngại, thơm lên má anh rồi cúi mặt nói:

– Được rồi… chuyện này không quan trọng, quan trọng là… chị ta vẫn muốn có anh!

– Muốn thì làm được gì? Anh có vợ rồi, cô ta muốn ế chồng thì cứ việc.

– Nghe em nói đây, việc này cực kỳ nghiêm trọng. Trong tay chị ta có video buổi tối trao đổi giữa ông Quang và em, cái ngày em ký vào giấy đăng ký kết hôn với anh.

Đôi mắt Bách long lên, khuôn mặt anh chuyển màu đỏ của ức chế:

– Chết tiệt! Anh đã đoán ngay vụ cướp laptop đó không bình thường mà!

– Em không rõ có phải chị ta là chủ mưu bày trò cướp giật laptop của thằng Hoàng không hay tình cờ chị ta thấy được, việc này chúng ta không có bằng chứng, nhưng… việc chị ta phát tán lên mạng cũng như đem giao cho công an lại quá dễ dàng.

– Cô ta gặp em để nói về video này à? Cô ta muốn gì?

– Chị ta yêu cầu em… ly hôn với anh. Lá đơn ly hôn kia… có phần vì việc này anh ạ. Em đã nghĩ… anh không yêu em… vậy thì… em không nên là nguyên nhân khiến anh khổ sở vì video đó.



Bách siết chặt eo tôi, thơm lên má tôi như lời bày tỏ, thì thầm bên tai anh nói với tôi:

– Ngốc nghếch! Anh không cho phép em rời bỏ anh… Tình yêu là gì anh cũng không rõ, lúc nhìn thấy lá đơn ly hôn em để trên bàn, trong anh là vô vàn cảm xúc, vừa tức giận vừa hụt hẫng, lại vừa sợ hãi… anh không biết diễn tả thế nào, chỉ biết cần phải gặp em ngay lập tức. Kiều Anh, anh yêu em, đừng bao giờ ngốc nghếch rời bỏ anh, hiểu không?

Còn điều gì ngọt ngào hơn những lời này nữa? Nước mắt tôi lăn dài, tôi gật gật lau đi, sụt sịt quay sang anh, chủ động hôn lên môi anh, lo lắng nói:

– Vâng… giữa chúng ta lúc này đã là tình cảm thực sự, nhưng… video đó cực kỳ đáng sợ một khi bị tiết lộ. Giờ phải tính sao đây anh?

– Cô ta muốn dọa em ư? Cô ta cần biết bị dọa sẽ thế nào!

Bách đanh giọng, đôi mắt tức giận nheo lại. Tôi chẳng biết phải nghĩ sao, người như Hằng tôi có cảm giác chuyện gì chị ta cũng dám, vậy thì dọa hay không có lẽ cũng không khiến chị ta lùi bước, chỉ khiến chị ta càng điên cuồng mà làm những gì đáng sợ. Có điều… anh đã nói những lời tha thiết yêu thương tôi, anh sợ hãi khi tôi rời xa anh… anh cũng sẵn sàng đối mặt với Hằng, tôi sẽ không nghĩ gì nữa, chỉ biết khuyên mình hãy tin tưởng anh mà thôi.

– Vâng… em không nghĩ về chuyện này nữa… giờ anh đưa em về biệt thự nhé, anh cũng cần phải đi làm nữa.

– Ừm… chúng ta đi thôi.

Tôi cùng Bách xuống nhà, kéo theo chiếc vali quần áo còn nguyên. Bố tôi đi làm từ sớm còn mẹ tôi qua trường rồi tranh thủ về sớm nấu bữa trưa, có lẽ vì bà lo cho con gái nên làm cũng không yên. Trường mẫu giáo nơi bà làm việc cũng gần nhà. Nhìn con gái cùng con rể bên nhau, niềm vui đầy ắp trong ánh mắt nụ cười, bà nói:

– Sáng nay thấy cái Kiều Anh về một mình mẹ lo quá…

Bách nhẹ giọng trấn an bà:

– Mẹ yên tâm, Kiều Anh có đi đâu con cũng sẽ đuổi theo cô ấy, nếu cô ấy có giận dỗi về đây mẹ cũng đừng nuông chiều mà khuyên cô ấy về với con mẹ nhé!

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv