Tình trạng của Dương Dương lúc tốt lúc xấu, từ sau khi được đưa ra khỏi phòng cấp cứu liền được đưa vào phòng chăm sóc đặc biệt, đến cơ hội nhìn lướt qua cậu bé, Hoàng Ngân cũng không có.
Cô thậm chí còn không rõ, Dương Dương thân yêu của cô, cô còn có thể nhìn được mấy lần nữa...
Ngồi trên ghế ngoài hành lang phòng bệnh, Hoàng Ngân cố ép bản thân lấy lại tinh thần hết lần này đến lần khác.
Nếu ngay cả người làm mẹ như cô cũng không kiên cường, thì Dương Dương mới có ba tuổi đang ở trong phòng bệnh, cô dựa vào đâu mà dạy cậu bé kiên cường chứ!!
“Hoàng Ngân….”
Đoàn Vũ Đạt mặc đồ khử trùng đi ra từ phòng chăm sóc đặc biệt.
Hoàng Ngân vội vàng lao đến, “Con sao rồi?”
“Không sao đâu, đừng kích động, ngồi xuống trước đi đã.”
Đoàn Vũ Đạt bảo Hoàng Ngân ngồi xuống, cởi khẩu trang ra, cầm trong tay, “Dương Dương vẫn tốt, không nghiêm trọng như chúng ta nghĩ.”
Giọng nói của anh ấy khàn đặc, sau đó nắm lấy bàn tay lạnh như băng của Hoàng Ngân, đặt vào trong lòng bàn tay ấm áp của mình, “À... Hoàng Ngân, sau này nếu không cần thiết thì đừng đi công tác nữa, Dương Dương… Mấy ngày nay rất nhớ em đó.”
“Xin lỗi...”
Hoàng Ngân vừa nghe thấy lời này, bỗng dưng lại khóc, nước mắt “tí tách tí tách” rơi xuống, “Sau này tuyệt đối sẽ không có chuyện như vậy xảy ra nữa đâu, em sẽ không rời xa con dù có nửa bước…”
“Hãy ở bên con nhiều hơn.”
Đoàn Vũ Đạt nắm tay Hoàng Ngân, ngày càng chặt.
Hoàng Ngân ngẩn người, sắc mặt đột nhiên tái nhợt, “Vũ Đạt, lời này của anh... có phải là bởi vì Dương Dương…”
Có phải là bởi vì Dương Dương... thực ra không sống được bao lâu nữa không?!
Hoàng Ngân đã hoàn toàn khóc không thành tiếng, câu tiếp theo, người mẹ như cô sao có thể hỏi ra được chứ.
Đoàn Vũ Đạt mím môi, không nói lời nào.
Không nói lời nào có nghĩa là thừa nhận!
Hoàng Ngân lắc đầu, than thở khóc lóc.
Cô không dám tưởng tượng, cuộc sống của Dương Dương dần dần biến mất trong sinh mệnh của cô, cảnh tượng đó sẽ ra sao đây.
Trên bồn rửa mặt sẽ không còn chiếc bàn chải đánh răng nho nhỏ? Trên ban công sẽ không còn xuất hiện những bộ đồ con con đáng yêu kia nữa? Trên bàn cơm sẽ thiếu mất một bộ chén đũa nhỏ? Từ nay về sau, mỗi khi nghe thấy có người ở phía sau gọi mẹ, có khi nào chỉ có thể mờ mịt nhìn xung quanh, mà không thấy bóng dáng nhỏ bé của cậu bé đâu nữa…
Hoàng Ngân che miệng, cố đè nén tâm trạng của mình, sự tan vỡ trong cõi lòng, khiến cô không thể kìm lòng, nước mắt giống như vỡ đê mà tuôn trào.
“Vũ Đạt, em còn có thể làm chút gì cho con không? Em không muốn con đi mất, em không muốn con đi mất…”
Hoàng Ngân ăn vạ như một đứa trẻ nhỏ, nhưng, thực ra cô hiểu rõ hơn bất kỳ ai, đây không phải chuyện chỉ cần cô ăn vạ là có thể giải quyết được.
Đoàn Vũ Đạt đau lòng thay cô lau nước mắt, thở dài, do dự hồi lâu, mới nói, “Hoàng Ngân, bây giờ chúng ta ngồi đây đợi tủy thích hợp để ghép cho Dương Dương, quả thực không phải là cách hay, ôm cây đợi thỏ chỉ khiến cho thời gian của Dương Dương ngày càng ít hơn thôi…”
Đoàn Vũ Đạt nói, ngập ngừng mấp máy môi, “Thực ra bây giờ còn có một cách, nhưng…”
Đôi mắt của anh, tối đi vài phần.
“Anh nói đi!! Vũ Đạt, dù là cách gì, cho dù muốn lấy mạng của em, em cũng đồng ý thử một lần!” Hoàng Ngân kích động đến rơi nước mắt.
“Sinh thêm một đứa con nữa!” Đoàn Vũ Đạt hít một hơi thật sâu, nhìn Hoàng Ngân, cổ vũ tinh thần nói, “Cách duy nhất, chính là sinh thêm một đứa con nữa với Cao Dương Thành! Cơ hội ăn khớp máu cuống rốn của hai người cùng cha cùng mẹ là 25%, mà xác xuất thàng công của hai người không cùng máu mủ cũng chỉ có 0,001%, cho nên, anh cho rằng so với ở đây ngồi chờ một trăm nghìn người kia, chi bằng bản thân tự tạo ra cơ hội sống cho Dương Dương!”
Đoàn Vũ Đạt biết rằng cách mà mình đưa ra đồng nghĩa với việc bản thân sẽ hoàn toàn mất đi cô gái ở trước mặt, nhưng đối diện với một sinh mạng, sao anh có thể vô tình làm ngơ chứ?
Huống hồ, cô gái ưu tú này, trước giờ anh cũng chưa từng có được, sao có thể nói là mất đi cơ chứ?
Lời của Đoàn Vũ Đạt khiến cho Hoàng Ngân hoàn toàn kinh sợ.
Cô ngẩn người nhìn Đoàn Vũ Đạt đang vô cùng nghiêm túc, chần chừ nhếch mép, “Vũ Đạt, đừng... đừng đùa kiểu này...”
“Hoàng Ngân, em biết anh sẽ không đùa loại chuyện như vậy với em mà, huống hồ, cách này, thực ra em cũng nên nghĩ đến từ lâu rồi …”
Quả thực, sau khi xét nghiệm tủy của Cao Dương Thành và Dương Dương thất bại, cô thật sự có nghĩ tới, nhưng nói cho cùng thì cô cũng chỉ nghĩ mà thôi.
25%, Hoàng Ngân không thể không thừa nhận, đối với cô mà nói, tuyệt đối là con số vô cùng mê hoặc!
Hoàng Ngân không ngừng hít sâu, tay bất giác xoa đi xoa lại lên đùi, thể hiện lúc này cô đang rất hỗn loạn và bí bách.
Sắc mặt của cô, trắng đến kinh người.
Cuối cùng, gượng cười với Đoàn Vũ Đạt, “Em… Nghĩ thêm đã…”
Hơn nữa phải suy nghĩ thật kỹ!
Sinh thêm một đứa con nữa? Với Cao Dương Thành? Đây không phải là một chuyện dễ dàng nói là làm được!
Quan hệ giữa bọn họ ban đầu đã đủ phức tạp rồi, nếu lại vô duyên vô cớ sinh thêm một đứa con nữa, không nói đến hai người lớn bọn họ, chỉ cần nói về đứa bé, ai dám đảm bảo hạnh phúc của nó? Sinh ra lại giống Dương Dương, vừa sinh ra đã không có một gia đình hoàn thiện? Cũng sẽ giống cậu bé, vừa sinh ra đã bị người khác uy hiếp tính mạnh? Nói không chừng còn chưa sinh ra đã bị…
Hoàng Ngân lắc đầu, chỉ nghĩ thôi cũng đã thấy sợ, cô không tán thành quyết định này cho lắm.
Đối với con mà nói là ích kỷ, đối với cô mà nói, là việc khó, đối với Cao Dương Thành và Khuất Mỹ Hoa mà nói, càng là tổn thương!
Đoàn Vũ Đạt nắm bàn tay lạnh như băng của cô, “Em đừng vội quyết định, hãy nghiêm túc ngẫm lại đi, nhưng...” Anh ấy nói đến đây, mấp máy môi, “Nếu đã quyết định rồi, thì càng nhanh càng tốt.”
Dù sao, cơ thể của Dương Dương cũng không chờ nổi.
Hoàng Ngân ngập ngừng gật đầu, “Được, để em suy nghĩ.”
Trái tim trầm xuống, nhất thời trở nên hỗn loạn không biết nên làm thế nào.
***
Đêm khuya, Hoàng Ngân kéo hành lý đứng ở tầng mười chờ thang máy.
Cửa thang máy vừa mở, bất ngờ, liền gặp phải Cao Dương Thành mặc áo blouse màu trắng.
Hoàng Ngân sửng sốt, phút chốc, trong đầu liền nghĩ đến phương pháp chữa bệnh liên quan đến chuyện mang thai sinh con mà Đoàn Vũ Đạt nói, trong lòng hoảng hốt, khuôn mặt nóng lên, nhất thời Hoàng Ngân Xử lại không biết nên làm gì cho đúng.
Cửa, khép lại.
Lập tức, lại bị mở ra.
Tay Cao Dương Thành, vẫn đặt trên nút bấm thang máy, lạnh nhạt hỏi cô, “Không xuống à?”
Hoàng Ngân bừng tỉnh, đáy mắt hiện lên sự ngượng ngùng, “Có xuống, cảm ơn.”
Cô nói cảm ơn, kéo hành lý, đi vào trong thang máy chật hẹp.
Trong thang máy, chỉ có hai người bọn họ, rõ ràng không hề chật chội, nhưng Hoàng Ngân lại cảm thấy hô hấp có chút khó khăn.
“Trong người khó chịu à?”
Đột nhiên, Cao Dương Thành hỏi cô.
“Hả?” Hoàng Ngân ngạc nhiên nghiêng đầu, nhếch mép, gượng cười, che giấu sự hỗn loạn và lo lắng trong lòng, “Không, không...”
“Cô có muốn soi gương không?”
Cao Dương Thành lại điên khùng hỏi một câu.
Hoàng Ngân khó hiểu nhìn anh.
Cao Dương Thành chỉ lên hai bên má của cô, “Mặt cô đã đỏ sắp lan đến tận cổ rồi, cô chắc là không bị sốt hay tim đập nhanh gì đó chứ?”
Tim đập nhanh...
Bị Cao Dương Thành nói như vậy, gương mặt của Hoàng Ngân lại càng đỏ hơn.
Cô vội vàng quay mặt đi, “Có… có lẽ là trong thang máy quá nóng đấy.”
Lập tức, cửa thang máy mở ra, dừng ở tầng một, Hoàng Ngân giống như bỏ trốn đi ra khỏi thang máy, vừa đi ra, cổ tay lập tức bị một lực ấm nóng nhẹ nhàng nắm lấy.
Hoàng Ngân kinh hãi, quay đầu, đụng phải cặp mắt dịu dàng của Cao Dương Thành.
“Nếu quả thật khó chịu, cũng đừng giấu, đây là bệnh viện.”
Anh nói, một tay kéo Hoàng Ngân tới gần hơn, đưa tay ra, đặt lên trán cô kiểm tra, mày kiếm nhíu lại, “Đỗ Hoàng Ngân, cô sốt cao như vậy, cô còn dám nói cô không thấy khó chịu ư?”
“Hả?”
Hoàng Ngân cũng học anh đưa tay lên trán kiểm tra, đúng thật là, rất nóng!
Thảo nào cả ngày hôm nay cô luôn cảm thấy có hơi hốt hoảng, cho rằng chỉ là mình nóng lòng quá gắng sức quá mà thôi, cô cũng không để ý lắm, hiện giờ xem ra bản thân đúng là có chút không khỏe trong người.
“Tôi dẫn cô đi đăng kí khám gấp.”
Cao Dương Thành kéo Hoàng Ngân, đi về phía khoa khám gấp.
Tay Hoàng Ngân, bị anh nắm chặt, có lẽ bởi vì sốt cao, nên lòng bàn tay hai người đã rịn ra một lớp mồ hôi mỏng.
Bàn tay nhỏ bé khẽ giằng co một chút trong lòng bàn tay anh, nhưng ngược lại lại bị anh nắm chặt hơn.
“Thực ra tôi không sao đâu, uống thuốc là được rồi.”
Nói thật, chuyện bị cảm nhẹ như vậy, Hoàng Ngân trước giờ chưa từng đến bệnh viện khám, ai cũng biết, chỉ cần đến bệnh viện thì túi tiền sẽ xẹp lép ngay, cô rất không nỡ.
“Cô ở đây chờ tôi đã.”
Đối với lời của Hoàng Ngân, Cao Dương Thành hoàn toàn ngoảnh mặt làm ngơ.
Để Hoàng Ngân ngồi trên ghế nghỉ trước phòng chuẩn đoán, cúi người kiểm tra trán của cô thêm lần nữa, nhíu chặt chân mày.
Anh đi tới trước máy nước uống, rót một cốc nước nóng cho Hoàng Ngân, “Uống nhân lúc còn nóng.”
Hoàng Ngân nhận lấy cốc nước từ trong tay anh, ngón tay chạm vào bàn tay lớn có khớp xương rõ ràng, đáy lòng bỗng thấy rung động, “Cảm ơn.”
Truyện được cập nhập mỗi ngày trên app mê tình truyện
Cao Dương Thành không nói gì, xoay người đi xếp hàng đăng ký trước cửa đăng ký cho Hoàng Ngân.
Anh mặc áo blouse trắng, đứng trước đám đông, trông rất nổi bật.
Bóng lưng cao ngất, bả vai dày rộng đó lại có thể đem đến một cảm giác ấm áp khiến cô yên lòng, anh giống như cốc nước trong tay cô, ấm nóng nhưng không làm bỏng người.
“Nghĩ gì thế? Ngây ngốc nhìn cốc nước, còn không uống đi?”
Đột nhiên trên đỉnh đầu vang lên giọng nói trầm ấm của Cao Dương Thành, Hoàng Ngân vừa ngước mắt, liền đụng phải đôi mắt sâu ấm áp kia, khiến cô lập tức mất hồn.
Sửng sốt vài giây, cô mới cúi đầu, ngoan ngoãn uống vài ngụm nước ấm trong tay.
Khóe miệng gợi cảm của Cao Dương Thành khẽ cong lên.
“Đi thôi.”
Anh kéo va-li hành lý của cô, đi về phía phòng khám.
May mà, buổi tối bệnh nhân chờ khám không nhiều, Hoàng Ngân đợi một lát là đến lượt.
Sau khi đo nhiệt độ cơ thể, tình hình không được ổn lắm, sốt cao những ba mươi chín độ.
“Truyền nước đi, phải mau truyền nước để giảm nhiệt độ xuống mới được.”
Bác sĩ kê đơn thuốc cho Hoàng Ngân, Cao Dương Thành trực tiếp đưa cô đi mua thuốc, Hoàng Ngân lại ngăn lại, “Để tôi tự đi đi.”
Cao Dương Thành lạnh nhạt nhìn cô, hất cằm về phía chiếc ghế nghỉ ngơi sau lưng cô, “Đi qua đó, ngồi xuống.”
Hoàng Ngân cắn môi, có chút khó xử.
“Cô Đỗ, cô để bác sĩ Cao đi đi! Hiếm khi thấy anh ấy đối xử tốt với cô gái nào như vậy, cô là người đầu tiên đó, hay là cứ để anh ấy cống hiến chút sức lực đi, tôi thấy đêm nay chắc anh ấy không ngủ được đâu.” Bác sĩ khám bệnh không nhịn được trêu họ.
Hoàng Ngân đỏ mặt, không kìm được ngước mắt nhìn anh một cái.
Cao Dương Thành chỉ mỉm cười, không thèm giải thích gì, càng không phủ nhận lời của bác sĩ kia, “Tôi đi lấy thuốc, ở đây chờ tôi.”
Cao Dương Thành đi rồi, Hoàng Ngân nhìn bóng lưng không ngừng vì cô mà bận rộn kia, trong lòng lập tức cảm thấy ấm áp vô cùng.
Hoàng Ngân tổng cộng phải truyền bốn chai dịch, trong phòng truyền dịch, Cao Dương Thành chọn một chỗ ngồi không gần cửa sổ cho Hoàng Ngân.
Anh thay cô điều chỉnh tốc độ chảy của dịch, cuối cùng, đứng đối diện cô, nhét hai tay vào trong túi áo blouse trắng, cao ngạo nhìn xuống chỗ cô, “Đoàn Vũ Đạt vẫn chưa biết cô bị bệnh hả?”
“Ừ, anh ấy bận.” Hoàng Ngân gật đầu.
Cao Dương Thành giễu cợt, “Bận đến mức vợ mình cũng không chăm sóc nữa ư?”
Anh nói, ngồi lên tay vịn của ghế sofa Hoàng Ngân đang ngồi, “Gọi điện thoại cho anh ta, kêu anh ta xuống với cô.”
Ai cũng biết, lúc bị bệnh, người bản thân mong muốn ở bên nhất chính là người bản thân yêu nhất!