Cao Dương Thành trở mình sang, một khuôn mặt đẹp trai với đôi mắt nhập nhèm lộ ra trong chiếc chăn màu bạc, đôi mắt nhỏ dài híp lại, lười biếng nhìn Hoàng Ngân ở trước mặt, "Mới sáng sớm ngày ra cô đã đến làm ầm lên, cô còn muốn cho người ta ngủ nữa không hả?"
Trong giọng nói của anh lộ vẻ uể oải rõ ràng, lại vẫn trầm ấm êm tai như vậy.
"Đã giữa trưa mười hai giờ rồi."
Còn sáng sớm gì nữa! Khổ thân anh đến khái niệm thời gian cũng chả còn.
"Có việc thì nói, không có việc gì thì cút đi!"
Cao Dương Thành thấy vô cùng phiền phức.
Anh nhìn thấy khuôn mặt của Hoàng Ngân là lại nhớ đến chuyện cô bán Trái Tim Biển Cả, vừa nghĩ tới thôi, trong lòng đã tức giận mà không có lý do, cơn giận kia đã mấy ngày liền mà vẫn không ép xuống nổi.
Hoàng Ngân bị lời nói tỏ vẻ chán ghét của anh làm cho tổn thương, mấp máy môi, trực tiếp hỏi anh, "Anh đưa Trái Tim Biển Cả cho Khuất Mỹ Hoa là có ý gì?"
Cao Dương Thành nhíu chặt chân mày, lạnh lùng quắc mắt nhìn cô, "Tôi không biết cô đang nói gì."
Nói xong, anh dứt khoát xốc chăn lên đứng dậy.
Lập tức, cơ thể cường tráng lộ ra không sót gì trong không khí, da thịt màu mạch, đường cong cơ bắp gợi cảm hiện ra, đẹp đến mức có thể gọi là bảo vật, khiến người ta không dời mắt nổi.
Mà bên dưới cơ thể...
Chỉ có một cái quần soóc tứ giác đậm màu đơn giản bao lấy phần dưới to lớn của anh, không biết là tại quần quá chật, hay là tại cái đó của anh thực sự quá hùng vĩ, nên đường nét nhô ra vô cùng rõ ràng khiến Hoàng Ngân đột nhiên thấy đỏ mặt.
"Anh... Anh làm gì vậy?"
Hoàng Ngân mắc cỡ vội vàng xoay người, che mặt đi không nhìn anh nữa.
Cao Dương Thành thì vẫn ung dung mở tủ quần áo ra, lấy áo ngủ khẽ quấn lên người mình, cuối cùng, lại xoay người đi vào phòng rửa mặt.
Hoàng Ngân cũng vội vàng đuổi theo.
Cao Dương Thành đứng trước gương rửa mặt đánh răng, Hoàng Ngân thì dựa lên cửa, lạnh lùng nhìn anh.
"Hôm nay vốn tôi có hẹn bạn gái anh đi xem bản vẽ."
"Vợ chưa cưới!"
Cao Dương Thành lạnh lùng sửa lại, trong miệng còn có bọt kem đánh răng màu trắng, nói năng cũng mơ mơ hồ hồ.
Hoàng Ngân khẽ cười một tiếng, vợ chưa cưới thì vợ chưa cưới, có gì đặc biệt hơn người đâu, còn phải để anh cố gắng nhấn mạnh như thế?
"Được, vợ chưa cưới thì vợ chưa cưới, tôi thấy tai cô ấy đeo Trái Tim Biển Cả đó!"
Lời của Hoàng Ngân làm cho Cao Dương Thành chợt sửng sốt, cuối cùng, ngậm một ngụm nước ọc ọc vài cái, nhổ ra, ngẩng đầu, hỏi Hoàng Ngân, "Thế thì sao nào?"
Giọng nói bình thản như không, như thể đã biết rõ chuyện này từ lâu rồi vậy.
Hoàng Ngân bị thái độ này của anh chọc giận, "Cao Dương Thành, sao con người anh lại thiếu đầu óc như thế? Anh... anh có cần phải như thế không? Anh không thể tặng cô ấy quà mới cưới khác hay sao mà cứ nhất thiết phải tặng cái này? Anh có từng nghĩ tới sau này vợ chưa cưới của anh mà biết được thì trong lòng sẽ cảm thấy như thế nào không?"
Cao Dương Thành rửa mặt, dùng khăn mặt lau sạch nước trên mặt, rồi đặt khăn về chỗ cũ, sau đó mới đi ra khỏi phòng rửa mặt, vừa đi vừa tiện thể hỏi Hoàng Ngân, "Ai nói với cô khuyên tai đó là tôi tặng?"
"Chính cô ấy nói."
Hoàng Ngân không sao quên được khuôn mặt hạnh phúc mỉm cười lúc nói của Khuất Mỹ Hoa.
"Ồ..."
Cao Dương Thành bình thản đáp một tiếng.
Anh vùi cơ thể còn hơi chút buồn ngủ vào ghế sofa mềm mại, từ từ nhắm hai mắt lại không nói.
Hoàng Ngân đứng bên ghế sofa, nhíu mày, cao ngạo nhìn xuống, "Cao Dương Thành, anh không cảm thấy chuyện này anh nên cho tôi một lời giải thích hay sao?"
Cao Dương Thành hơi mở hé mắt, mê mang mà lại nhìn xoáy vào cô, "Cô Đỗ, cô đang giỡn hả? Chuyện này cô lại tìm tôi để nói? Sao cô không tự hỏi mình trước đi, khuyên tai do ai bán đi hả?"
"Tôi không bán nó, tôi chỉ..."
"Đủ rồi!"
Hoàng Ngân còn chưa nói dứt lời, đã bị Cao Dương Thành chặn lại, anh trợn mắt, lạnh lùng nhìn cô, "Tôi không muốn lại vì chút chuyện này mà phải tiếp tục dây dưa với cô, tôi mệt rồi, cô đi đi!"
Hoàng Ngân nghẹn uất đến mức không nói được câu nào, cô chỉ cứ đứng đó, cắn môi, nhìn anh chằm chằm.
Cuối cùng, lật tấm thẻ ngân hàng mà ông chủ mới đưa từ trong túi ra, "Cao Dương Thành, trong này có hai tỷ, phiền anh giúp tôi mua lại khuyên tai về, cảm ơn."
Cao Dương Thành từ từ mở mắt ra, đôi mắt đen nhánh nhìn chằm chằm vào khuôn mặt quật cường của Hoàng Ngân.
"Cô lấy đâu ra hai tỷ?" Anh hỏi cô.
"Ông chủ kia bồi thường cho tôi." Hoàng Ngân khai báo theo sự thật, hơi phiền não mà liếm liếm môi, "Tôi biết, tôi biết anh chắc chắn còn cho ông ta nhiều tiền hơn, nhưng cho dù anh có đem tôi đi bán, tôi cũng không có được nhiều nhiều như vậy, tôi chỉ có hai tỷ này, xin anh nể tình chúng ta dù sao cũng có chút quen biết mà trả lại khuyên tai cho tôi, được không?"
Cao Dương Thành rướn thẳng người lên, ngưng mắt nhìn xoáy sâu vào Hoàng Ngân, "Không phải cô vẫn luôn mở mồm kêu thiếu tiền sao? Đã có hai tỷ rồi, cô còn giả vờ thanh cao cái nỗi gì?"
"Chuyện này khác!!"
Hoàng Ngân đặt thẻ ngân hàng trong tay lên bàn trà, ngồi xuống bên người Cao Dương Thành, "Tôi không cần tiền, anh trả lại khuyên tai cho tôi!"
Cao Dương Thành nghiêng đầu nhìn cô, híp mắt một cái, vẻ rung động lướt qua đôi mắt đen như mực, "Cô cố chấp như vậy với cái khuyên tai này, chắc không phải là muốn giữ lại để sau bán được giá cao hơn chứ?"
"..."
Hoàng Ngân vừa buồn cười vừa tức giận, sâu trong đáy mắt là từng trận tổn thương, "Trong mắt anh, tôi thật sự là người vì tiền mà không từ thủ đoạn nào như thế sao?"
Cao Dương Thành bật cười một tiếng, "Trong mắt tôi, Đỗ Hoàng Ngân cô là người như thế nào, có quan trọng không?"
"..."
Vừa rồi trọng điểm mà cô nói, chắc không phải là câu đằng trước chứ?
Hoàng Ngân mấp máy môi, hơi mất tự nhiên, "Chuyện này, coi như tôi nhờ anh."
"Tôi đang hỏi cô đó! Trong mắt tôi, Đỗ Hoàng Ngân cô là người như thế nào, rốt cuộc có quan trọng không!"
Hoàng Ngân nhíu mày, "Cao Dương Thành!"
"Trong mắt tôi, Đỗ Hoàng Ngân cô là người như thế nào, rốt cuộc có quan trọng không?"
Anh cố chấp lại hỏi lại cô một lần nữa.
Ánh mắt nhìn Hoàng Ngân càng ngày càng xoáy sâu và nặng nề hơn, tình cảm cũng càng ngày càng nồng đậm hơn.
Giây phút đó, Hoàng Ngân có thể cảm thấy rất rõ ràng, trái tim của mình đang đập "Thình thịch" trong lồng ngực, từng nhịp một, mãnh liệt và gấp gáp như thế.
Hoàng Ngân hơi xấu hổ, quay đầu đi, chỉ vào tấm thẻ ngân hàng trên bàn uống trà, "Tiền... Tôi để ở đây, còn... anh..."
Lời của cô còn chưa kịp nói xong, phút chốc đã bị một bàn tay to đầy sức mạnh, ngang ngược nắm lấy cằm, ép cô phải quay đầu lại, đón nhận đôi mắt sâu thẳm như đáy hồ kia.
"Anh... Anh làm gì vậy?"
Hoàng Ngân căng thẳng đến mức hít thở cũng khó khăn.
Nhưng, trả lời cô, lại là sự mềm mại bất chợt trên môi...
Anh, lại đi... hôn cô!!
Hoàng Ngân tròn mắt ra, nhìn khuôn mặt tuấn tú đột nhiên phóng to trước mắt mà không dám tin.
Cả người căng thẳng, năm ngón tay bấu vào ghế sofa chợt túm chặt lại theo bản năng, nắm chặt lấy góc sofa, cũng không dám nhúc nhích nữa.
Khoảnh khắc kkhi hai đôi môi đụng vào nhau, Hoàng Ngân chợt cảm thấy một trận tê dại lan tràn từ cánh môi cho tới đầu lưỡi...
Đây là một nụ hôn vô cùng nồng nhiệt, đủ để thắp lên trái tim nồng nhiệt của bất kỳ cô gái nào...
Bàn tay to mà nóng rực của Cao Dương Thành bưng mặt cô, một bên đầu gối nửa quỳ trên ghế sofa, dây dưa đầy tình cảm với cô gái trước mặt này.
Tiếng thở dốc, có chút nặng nề.
Tiếng nói khẽ khàng tràn ra từ cổ họng, rung động lòng người, khiến người ta không uống cũng say...
Hoàng Ngân bị anh trêu đùa đến mức cả người trở nên mềm yếu, ý thức ngẩn ngơ, hai tay chỉ có thể yêu kiều mà vô lực bám vào anh, ý loạn tình mê mà đi theo nhịp điệu của anh, dây dưa với anh, mặc cho anh cướp đoạt từng chút hơi thở của mình...
Mà đôi mắt vốn luôn bình thản của cô, lúc này lại ngưng tụ một làn sương mỏng, gò má căng mịn đỏ lên.
Nụ hôn này, không biết đã kéo dài bao lâu...
Mãi đến khi cảm thấy Hoàng Ngân ở trong ngực mình không thở nổi, Cao Dương Thành mới buông cô ra.
Trong động tác, cứ như không hề có bất kỳ sự luyến tiếc nào, nhưng, lớp sương mù đỏ lên trong đôi mắt đen kia lại bán đứng tâm tình bình thản của anh.
Anh đứng dậy, đi thẳng ra khỏi phòng ngủ.
Hoàng Ngân chôn mình lẻ loi trên ghế sofa mà ngơ ngẩn.
Bên môi, tựa như còn có mùi vị của anh để lại, hương thơm nhàn nhạt này còn kèm theo vị kem đánh răng the mát, mùi đàn hương tràn ngập trong hơi thở của cô, rất lâu vẫn không tiêu tan...
Phải qua rất lâu, trong đầu của Hoàng Ngân vẫn hoàn toàn trống rỗng như trước, trái tim như đi chệch đường ray mà sắp bay ra ngoài.
Lúc cô đi ra khỏi phòng ngủ, đã qua hơn mười phút rồi.
Cao Dương Thành đang dùng máy để nướng bánh mì, Hoàng Ngân vừa thấy bóng dáng anh, gương mặt liền không nhịn được mà đỏ ửng lên.
Cô đặt thẻ ngân hàng vào nơi tầm mắt anh có thể nhìn thấy được, "Tiền, gửi anh."
"Cầm về đi."
"Tôi không cần!"
Cao Dương Thành ngước mắt, chống lại cặp mắt mông lung mơ hồ của Hoàng Ngân, giây phút đó, bất chợt có một tình cảm mập mờ lượn quanh ánh mắt hai người, Hoàng Ngân vội vàng quẫn bách dời tầm mắt đi.
Cao Dương Thành bình tĩnh nhìn cô, mãi lâu sau mới nói, "Đỗ Hoàng Ngân, cô coi tôi là người bị bại não hả? Tôi lại đi tặng thứ đồ bạn gái cũ đã dùng sáu năm cho người vợ tương lai của mình sao?"
Hoàng Ngân không thể không thừa nhận, bốn chữ "người vợ tương lai" này... Có chút chói tai, xưng hô này tựa như một chiếc kim châm, đâm thật sâu vào tim cô, đau đớn vô cùng.
Cô ngẩng đầu, chống lại ánh mắt sâu thẳm của anh, ánh mắt ảm đạm đi nhiều, cũng bình tĩnh hơn.
Mím chặt cánh môi, nhíu mày, dùng vẻ mặt khó hiểu nhìn anh.
Cao Dương Thành mấp máy môi bảo, "Chuyện tổn hại như thế, chỉ có người não cá như cô mới có thể nghĩ ra được, nhưng Cao Dương Thành tôi thì không làm được! Hơn nữa, quà mới cưới mà tôi tặng cho người vợ tương lai, có cần phải nghèo đến mức dùng lại cái khuyên tai giẻ rách này nữa sao?"
"..."
Quả nhiên, trong miệng người này không có lấy một câu dễ nghe nào cả.
"Khuyên tai giẻ rách", "dùng lại", ha! Trong mắt anh, cái khuyên tai này đúng là rẻ mạt như thế, chẳng đáng coi trọng như thế?
Nghe anh trái một câu "người vợ tương lai" phải một câu "người vợ tương lai", Hoàng Ngân thấy trong lòng vô cùng phiền não.
Cô quệt miệng, nhìn anh chằm chằm với vẻ u oán, "Vậy vừa nãy lúc tôi hỏi anh, sao anh không nói rõ luôn đi?"
"Vừa nãy tôi có nói câu nào bảo khuyên tai là do tôi tặng sao?"
"Nhưng anh cũng không nói khuyên tai không phải do anh tặng mà?" Hoàng Ngân vô cùng uất ức.
"Trong mắt cô, Cao Dương Thành tôi chính là một người đàn ông thiếu đầu óc như thế sao?"
Hoàng Ngân quệt quệt lỗ mũi một cái, nhìn trái ngó phải, thấp giọng lẩm bẩm, "Cũng kiểu kiểu vậy."
"..."
Giỏi quá nhỉ!
Cao Dương Thành phiền não đẩy máy nướng bánh mì tới trước mặt cô, "Giúp tôi nướng lên!"
"Dựa vào cái gì chứ!" Hoàng Ngân kháng nghị.
"Có phải cô có lỗi với tôi trước không?"
"Đó là tại anh không chịu giải thích rõ từ đầu." Hoàng Ngân tranh luận theo lí lẽ.
"Cuối tuần vốn tôi được ngủ no say, lại bị cái chuyện không đầu không đuôi này của cô làm phiền, định thế nào đây?"
"Bác sĩ Cao à, giờ này đã là mười hai rưỡi trưa rồi!"
"Cô biết tôi đi ngủ lúc nào không?" Cao Dương Thành hỏi cô, chỉ vào đồng hồ trên cổ tay, "Lúc hai giờ sáng, tôi đẩy bệnh nhân vào phòng phẫu thuật, bận đến mười giờ sáng mới đi ra khỏi phòng phẫu thuật, cô Đỗ, phiền cô cẩn thận tính toán lại xem, chỉ vì cái chuyện không đâu này của cô, cô đã để tôi ngủ được mấy tiếng hả, cô cảm thấy tôi kêu cô nướng mấy miếng bánh mì rốt cuộc là có nên hay không hả?"
Lời Cao Dương Thành nói, làm cho Hoàng Ngân sửng sốt.
Trong bụng đột nhiên chất đầy áy náy.
Cô vội vàng ngoan ngoãn lấy máy nướng bánh mì qua, áy náy nhìn Cao Dương Thành với vẻ dò xét, "À, hay là anh đi ngủ thêm một lát nữa đi, tôi không ầm ĩ đến anh nữa! Về chuyện hôm nay, tôi xin lỗi, tôi đã quá lỗ mãng, quấy nhiễu giấc ngủ của anh cũng là điều tôi không nên làm, xin lỗi!"