Sau khi mây mưa, cả người Hoàng Ngân mềm nhũn, dường như bị rút hết tất cả sức lực vậy, nằm trong lòng Cao Dương Thành, thở dốc.
Cô đã hoàn toàn không còn chút sức lực nào.
Dường như xoay người cũng có chút khó khăn.
Gò má ửng hồng, hơi thở không ổn định, nhưng hiển nhiên đã thoải mái hơn nhiều.
“Thoải mái hơn chút nào không?”
Cao Dương Thành giúp cô chỉnh lại tóc mái trước trán.
Tóc mái của cô ướt đẫm mồ hôi, cả người có một lớp mồ hôi mỏng, vừa rồi ngâm nước lạnh, lại lăn lộn một hồi, cho dù giữa ngày hè, cũng sẽ bị cảm.
“Ừ...”
Hoàng Ngân mơ hồ đáp một câu.
“Tắm nước nóng trước đã.”
Cao Dương Thành rời khỏi thân dưới cô, đứng dậy, đi về phía bồn tắm.
Bồn tắm đã qua khử trùng.
Anh vẫn quen tắm nước nóng già trước, rồi mới xả nước ấm đầy bồn.
Hoàng Ngân nằm nhoài trên ghế dựa, dường như ngủ mất rồi.
Cao Dương Thành đi tới, ngồi xổm xuống cạnh cô.
Vỗ vô tấm lưng trơn bóng, khàn giọng gọi cô, “Hoàng Ngân...”
“Ngân Ngân...”
“Ư...”
Cuối cùng, Hoàng Ngân cũng có chút phản ứng.
Nâng mí mắt, yếu đuối nhìn qua anh, nhịn không được duỗi tay ôm lấy cổ anh, miệng nhỏ nghe theo tiếng lòng, hướng tới bờ môi bạc mỏng của anh, chiếm lấy đôi môi hay, không bị động nữa.
Đây không tính là một nụ hôn chứ?
Chỉ là đơn thuần chạm vào môi anh, đến khiêu khích, hay là nghênh đón cũng không có.
Cao Dương Thành bật cười, rời khỏi môi cô khoảng nửa phân.
“Tắm trước đã.”
Anh sủng nịnh gõ nhẹ cằm nhỏ của Hoàng Ngân.
Tùy ý khoác hai cánh tay trơn bóng của cô lên vai mình, hơi dùng lực, đỡ lấy mông cô, ôm Hoàng Ngân dậy.
Hai chân Hoàng Ngân dạng ra, theo bản năng quấn quanh eo anh.
Đầu nhỏ tựa trên vai anh, như làm nũng, nỉ non, “Anh tắm giúp tôi đi, tôi không muốn động...”
“Lại lười rồi, đúng không?”
Một tay Cao Dương Thành đỡ lấy mông cô, tay kia vuốt dọc mái tóc dài của cô.
Lâu lắm rồi chưa tiếp xúc thân mật với cô thế này, đột nhiên cô làm nũng với mình, cảm giác này... thoải mái không nói nên lời.
Trái tim lạnh lẽo cứng rắn của anh, một giây này, hoàn toàn dịu dàng ấm áp.
Đỗ Hoàng Ngân cô sẽ mãi mãi không bao giờ biết, trái tim của Cao Dương Thành anh, ngày thường lạnh lẽo như đá vậy, bởi vì bị đông lại, nên vừa lạnh vừa cứng, thế nhưng, chỉ cần cô xuất hiện...
Liền giống như ánh mặt trời chiếu xuống, chớp mắt dung hòa trái tim cứng rắn lạnh lẽo của anh...
“Cao Dương Thành…”
“Ừ.”
Hoàng Ngân tham lam nhoài người trên vai anh, nhẹ giọng gọi, “Dương Thành...”
“Ừ.”
“Dương Thành...”
“Dương Thành...”
Cô dường như gọi nghiện rồi, không ngừng nỉ non tên anh.
Cao Dương Thành bật cười.
“Dương Thành...”
“Ừ.”
Cô gọi một tiếng, anh kiên nhẫn đáp một tiếng.
Hoàng Ngân càng lưu luyến dựa đầu lên vai anh, cảm thụ ấm áp bên cổ anh, ngửi mùi hương cỏ non chỉ có trên người anh, cô nhịn không được cười khúc khích thành tiếng.
Hy vọng biết bao, thời gian có thể dừng lại ở một đêm này...
Sau đó, anh và cô, cứ như vậy, dựa sát vào nhau, vĩnh viễn chỉ có đối phương, tốt biết bao!
Hai người nhanh chóng tắm xong, cả người thoải mái hơn một chút.
Lau khô người, Cao Dương Thành ôm cô quay lại giường.
Anh nửa nằm, dựa vào thành giường, Hoàng Ngân cuộn mình trong vòng tay anh, say ngủ.
Gò má của cô, vẫn đỏ bừng bừng như trước, vết hồng trên người ngược lại bớt đi mộtc hút, nhưng da vẫn ửng đỏ, cả người cũng có chút nóng, cho dù mở ra điều hòa, dường như cũng không có mấy tác dụng với cô.
“Anh phải đi sao?”
Hoàng Ngân mở mắt, nhìn anh trên đỉnh đầu.
Anh nhàn hạ dựa vào thành giường, chỉ cầm chăn tùy ý đắp lên ‘cậu nhỏ’ bắt đầu dựng lên, đường cơ bụng gợi cảm đẹp không sao tả xiết.
Người đàn ông này, cho dù không nói không làm gì, lại vẫn đẹp đẽ khiến người chú ý như cũ.
“Không đi.”
Anh cúi đầu, nhìn cô.
Sâu trong đôi mắt lạnh khẽ lóe lên.
“Không ngủ sao?’
Hoàng Ngân lại hỏi anh.
Cao Dương Thành nhíu nhíu mày, “Chờ điện thoại.”
Xem ra là đang chờ một cuộc điện thoại rất quan trọng.
Quả nhiên như thế, rất nhanh, điện thoại đặt trên đầu giường của Cao Dương Thành reo lên.
Anh nhìn qua Hoàng Ngân bên cạnh, đứng dậy, cầm điện thoại đi về phía cửa sổ.
Không biết vì sao, Hoàng Ngân cứ cảm thấy anh có chuyện gì đó không muốn cô biết.
Điện thoại là Lý Nam Vũ gọi tới.