Lâm Thị Lang Cố

Chương 99: C99: Chương 099 - Diễm Phúc Không Cạn





Thấy Lâm Duyệt Vi bước ra từ phòng nghỉ, Vương Viên Viên từ nãy đến giờ vẫn luôn ở bên ngoài khẩn cấp đợi lệnh, rốt cuộc có thể buông lơi biểu tình, ba bước thành hai bước chạy tới đón, thấp giọng nói: "Em không sao chứ?"

Lâm Duyệt Vi lộ vẻ hoảng hốt, khi nhìn về phía Vương Viên Viên thì vẫn còn mê mang.

Vương Viên Viên nóng nảy, tâm nói chết tiệt, khẳng định gặp đả kích gì rồi.

Nàng kéo Lâm Duyệt Vi sang một bên, móc di động muốn gọi điện thoại gấp cho Trần Huyên, nghệ sĩ của mình ở đoàn phim bị người khi dễ thì còn làm được gì nữa? Lâm Duyệt Vi phục hồi tinh thần lại, nói: "Chị làm gì vậy?"

Vương Viên Viên: "Chị xin lỗi ban nãy không xông vào cứu em."

Lâm Duyệt Vi: "......"

Vương Viên Viên: "Kể cũng lạ, sao phòng nghỉ cách âm tốt quá vậy, một chút động tĩnh cũng không có, sao em không gọi điện thoại hay nhắn tin cho chị hay?"

Lâm Duyệt Vi cuối cùng đã hiểu cô đang hồ ngôn loạn ngữ cái gì, nhéo nhéo ấn đường, nói: "Đừng tưởng tượng nữa, có gì xảy ra đâu chứ."

"Vậy nàng......" Vương Viên Viên nhìn về phía Khuất Tuyết Tùng đang khoác áo khoác dựa vào ghế nhắm mắt vui vẻ thoải mái nghỉ ngơi.

"Chị ấy chỉ dạy em một số chuyện thôi."

"Không phải là......" Vương Viên Viên "Ý" một tiếng.

Lâm Duyệt Vi cuộn kịch bản trong tay lại gõ lên đầu Vương Viên Viên, nhẹ giọng nói: "Xấu xa."

Vương Viên Viên bĩu môi.

Cô nói: "Em vào đó đã hơn hai mươi phút rồi, làm cái gì cũng đủ thời gian, em cũng biết đoàn phim có bao nhiêu bát quái, nói không chừng ngày mai lại truyền ra tin tức em đã ăn nằm với Khuất Tuyết Tùng rồi."

Lâm Duyệt Vi cười nói: "Không phải em đã sớm bị ăn nằm rồi sao? Em thân thiết với nàng vậy còn gì."

Vương Viên Viên trợn tròn mắt.

Lâm Duyệt Vi lão luyện vỗ vỗ bả vai cô, nói: "Em đọc kịch bản."

Vương Viên Viên hạ giọng nói: "Thiệt hay giả vậy?" Em có bạn gái rồi mà.

Lâm Duyệt Vi nhìn cô thật lâu, nở nụ cười tươi sáng: "Đoán xem."

"......" Lúc này đến phiên Vương Viên Viên đầu óc hỗn độn.

Lâm Duyệt Vi lại bật cười, để lộ hàm răng trắng: "Giỡn với chị thôi, vậy mà cũng tin."

Vương Viên Viên: "Làm chị sợ muốn chết."

Lâm Duyệt Vi lật kịch bản trong tay, khóe môi hơi hơi gợi lên, nghĩ: Những gì Khuất Tuyết Tùng nói mới là thật.

Trong giới giải trí thật thật giả giả, muốn sống sót thì phải nhìn thấu chân tướng, nếu nhìn không thấu, thì ít nhất cũng đừng để người khác nắm mũi mình dắt đi.

Bình tĩnh mà xem xét, Lâm Duyệt Vi thật muốn kết bạn với Khuất Tuyết Tùng, dù về công hay về tư. Về công, Khuất Tuyết Tùng là một trong những diễn viên có thâm niên còn nổi tiếng nhất, nếu nàng muốn bò lên vị trí cao hơn, việc thường xuyên chạm mặt Khuất Tuyết Tùng là không thể tránh khỏi, tục ngữ nói "Làm người chừa lại một lối đi, ngày sau còn dễ gặp mặt", nàng đắc tội Khuất Tuyết Tùng thì chỉ có hại chứ không lợi, hơn nữa lúc trước nàng cũng đã thân cận với đối phương, tùy tiện xa cách thì là một loại đắc tội, nàng không dự đoán được Khuất Tuyết Tùng sẽ nhìn thấu mau tới vậy, hơn nữa còn chủ động cởi bỏ khúc mắc của nàng; về tư, Lâm Duyệt Vi thật lòng thưởng thức Khuất Tuyết Tùng, từ ngoại hình cho tới tư tưởng.

Lâm Duyệt Vi yên bình tâm thái, quay về quỹ đạo trước giờ chung đụng với Khuất Tuyết Tùng, Khuất Tuyết Tùng cũng không tiếp tục đề cập tới chuyện xảy ra hôm ấy, còn đoàn phim thì quả thật đã có không ít tin đồn nhảm nhí, Lâm Duyệt Vi không để bụng, chỉ cần không có chứng cứ rõ ràng, nàng không sợ lời đồn đãi như vậy.

Có một dạo Vương Viên Viên hay yên lặng mà quan sát nàng hồi lâu, nói: "Vi Vi à, chị cảm giác em có một chút thay đổi."

Lâm Duyệt Vi nhìn chằm chằm kịch bản trong tay, đầu cũng không ngẩng lên: "Vậy à? Thay đổi chỗ nào?"

Vương Viên Viên nói: "Cùng thế vô tranh (không tranh với đời)?"

Lâm Duyệt Vi cười cười, không tỏ ý kiến.

Vương Viên Viên nói: "Rốt cuộc có phải hay không? Em không thể mất đi ý chí chiến đấu nha, em vẫn là người mới mà."

Cô ở bên cạnh lải nhải, Lâm Duyệt Vi vẫn ngoảnh mặt làm ngơ, cuối cùng mới bất đắc dĩ mà thở dài, nói: "Chị có thể yên lặng một chút không, em vẫn còn muốn nổi tiếng, chị cứ yên tâm đi, được rồi chứ?"

"...... Òh."


"Lấy bình nước của em lại đây."

"Ok."

Ngày đóng máy mỗi lúc một gần, Lâm Duyệt Vi bình tĩnh nhìn thời gian trôi đi, còn cố ý kêu Vương Viên Viên mua cho nàng một quyển lịch bàn, dùng bút đỏ khoanh tròn đánh dấu từng ngày.

Mười bảy, mười sáu, mười lăm, mười bốn, mười ba, mười hai......

Khi sắp đến ngày đóng máy...

***

Sau khi Cố Nghiên Thu videocall cùng Lâm Duyệt Vi, thì trực tiếp liệt Khuất Tuyết Tùng vào danh sách đen cùng Thiệu Nhã Tư, nhân vật nguy hiểm số hai, cô vì lần trước không được gặp Khuất Tuyết Tùng mà hối hận không thôi, nhưng bây giờ có muốn cũng không có thời gian bay tới thành phố N một chuyến, vì vậy phải nhờ vào cô bạn khuê mật, Trình Quy Diên.

Trình Quy Diên, trước mắt vẫn còn trong giai đoạn nghỉ ngơi lấy lại sức, sửa đổi tác phong trước đây, ngày nào cũng ở nhà, tích tụ năng lượng, chuẩn bị tiếp nhận chức vụ trong tổng công ty của ba cô.

"Tới đoàn phim?" Trình Quy Diên ngáp dài trên chiếc giường công chúa ấm áp của mình, chiếc giường công chúa đủng đỉnh này vẫn còn mang phong cách thời trung học của cô, sau khi cô xuất ngoại, ba mẹ biết chắc sau này cô sẽ về kế nghiệp nên vẫn giữ lại y như cũ, Trình tiểu thư muốn hoài xuân, nên cũng không kêu người khiêng đi, vừa ngủ vừa cảm giác mình được quay lại tuổi mười sáu.

"Mình không yên tâm về Khuất Tuyết Tùng."

"Khuất Tuyết Tùng? Có liên quan gì tới nàng ta?" Trình Quy Diên cứng nhắc gõ tên đối phương lên thanh công cụ tìm kiếm, sơ yếu lí lịch đầy đủ, còn có không ít tin giải trí, ngoại trừ những bài phỏng vấn đứng đắn và phim điện ảnh ra, thì toàn một bầu trời scandal ái tình.

Trình Quy Diên tùy tiện chọn vài đường link xem rồi tắt đi, người nổi tiếng nhiều thị phi, nói đi nói lại Trình Quy Diên cũng được tính là một nửa người trong giới giải trí, mấy thứ này xem xong rồi thôi, một chút dấu vết cũng không thể lưu lại trong lòng cô.

"Cậu giúp mình nhìn xem nàng đối với Lâm Duyệt Vi....của mình, có phải có ý hay không? Nhà cậu không phải đầu tư phim truyền hình sao, qua đó xem một chút hẳn cũng hợp tình hợp lý mà. Mình thật sự không thoát thân được."

"Được rồi, vừa hay ba kêu mình tới công ty làm, mình nói với ông ấy một tiếng, ngày mai lập tức lên đường."

"Cảm ơn."

"Cậu khách khí với mình làm gì? Cũng có giao tình từng nuôi chung một con mèo mà." Trình Quy Diên cười nói, "Đợi mình về, cậu mời cơm."

Cố Nghiên Thu cười gật đầu: "Nhất định."

"Mang theo Schrodinger nữa."

"Được."

Hai người đạt thành hiệp nghị.

Trình Quy Diên xuống lầu thông báo với ba cô một tiếng, ba cô chưa kịp nói gì, nhưng thấy cô cứ chui rúc trong nhà bỗng dưng vực dậy tinh thần cũng tỏ vẻ vui mừng, gọi một cú điện thoại tới công ty, ngày mai cho con gái đi công tác.

***

Cảnh quay hôm nay của Lâm Duyệt Vi diễn ra ở một khu phim trường tập bắn.

Chỉ đạo hiện trường kiểm tra an toàn xong, thì giao súng cho từng diễn viên.

Thư ký trường quay: "《 đô thị sương mù 》 Cảnh...... lần một, chuẩn bị!"

Kim chủ ba ba Trình Quy Diên được giám chế dẫn vào ngay lúc này, trung tâm quay phim bị một vòng nhân viên công tác vây quanh, đạo diễn đứng ở sau máy theo dõi chăm chú không quay đầu. Giám chế nói: "Đều đang bận, nếu không chúng ta nghỉ ngơi trước một chút, chờ bọn họ quay xong rồi......"

Trình Quy Diên xua xua tay, nói: "Không cần, tôi xem diễn thế nào."

Giám chế tách đám người ra một khe hở, mời Trình Quy Diên đứng vào, vị trí này có thể nhìn thấy cảnh quay toàn trường.

Đây là lần đầu tiên Trình Quy Diên nhìn thấy Lâm Duyệt Vi, Cố Nghiên Thu giữ bí mật rất kín, trước đó ngay cả tên cũng không để lộ. Trình Quy Diên chỉ biết cô kết hôn với con gái Lâm gia, nhưng con gái Lâm gia là ai thì mãi vẫn là một câu đố, Trình Quy Diên biết ông Lâm, nhưng không biết Lâm Duyệt Vi, hai người cũng chưa từng gặp mặt, có lẽ đã từng ngẫu nhiên gặp nhau trong một trường hợp nào đó, nhưng không hề quen biết.

Trình Quy Diên xa ở hải ngoại, Cố Nghiên Thu không tính nói rõ thì cô đương nhiên sẽ không nhàn hạ tới mức tìm người điều tra, sau khi về nước cũng không chủ động đưa ra yêu cầu xem bất kỳ tư liệu gì về Lâm Duyệt Vi, cô muốn lần gặp mặt đầu tiên phải thật ấn tượng, như vậy mới kích thích.

Không ngờ lần đầu tiên gặp mặt không phải do chính tay Cố Nghiên Thu kéo tới trước mặt cô, mà lại trong trường hợp thế này.

Trình Quy Diên liếc mắt một cái đã thấy được Lâm Duyệt Vi đang ghìm súng, nghiền ngẫm mà gợi lên khóe môi. Đối phương hơi khác so với trong tưởng tượng của Trình Quy Diên, ngũ quan nàng tương đối mạnh mẽ, cằm và sườn mặt tạo thành độ cong cực kỳ sắc bén, hai mắt giống như con báo tập trung vào tội phạm phía trước.

Tiếng súng không dứt bên tai.


Lâm Duyệt Vi nhanh nhẹn quay cuồng, từ một chỗ trốn phi người qua một chỗ trốn khác, vừa thở gấp vừa rống lên một tiếng: "Đại Uông! Tiểu Giản!."

Hai người kia đồng thời gào thét: "Có!"

"Yểm hộ tôi!"

"Rõ!"

Lâm Duyệt Vi nắm chắc thời cơ, vọt qua nơi khói lửa dày đặc nhất.

Chẳng sợ không phải đạn thật, nhưng tiếng súng rất chân thật, động tác của Lâm Duyệt Vi vô cùng tiêu chuẩn, hơn nữa còn dứt khoát lưu loát, mỗi chiêu mỗi thức đều y như huấn luyện viên đã dạy, nếu không phải do Trình Quy Diên tận mắt nhìn thấy, còn tưởng đây là một thế thân chuyên nghiệp.

Trình Quy Diên nghĩ thầm: Thân thủ quá tốt.

Lâm Duyệt Vi nhờ yểm hộ mà thuận lợi đột tiến về phía trước mấy mét, tìm được chỗ trốn mới, kề sát mặt vào vật cản, hai tay ghìm súng, không nhịn thở gấp. Trên người nàng chỉ mặc mỗi một chiếc áo sơ mi mỏng manh, bên trong mặc áo ngực thể thao màu đen, ngực không ngừng phập phồng theo tiết tấu hô hấp của nàng, từng giọt mô hôi trên mặt theo cằm chảy xuống, phản xạ dưới ánh đèn khiến xương quai xanh của nàng lấp lánh tỏa sáng, không những không có vẻ dung tục, mà ngược lại còn tăng thêm lực hấp dẫn đầy mỹ cảm thuộc về phái nữ.

Một bên áo sơ mi vì hoạt động mà khẽ trượt xuống cánh tay nàng, Lâm Duyệt Vi tùy tay kéo cổ áo lên, bả vai cùng nước da khỏe mạnh trên cánh tay hòa cùng đường cong cơ bắp chợt lướt qua trước màn ảnh.

Trình Quy Diên nuốt nuốt nước miếng, tâm nói: Số dách, Cố Nghiên Thu quá hạnh phúc đi.

Lâm Duyệt Vi vừa nghiên đầu qua, một viên đạn lạc đã lướt qua gáy nàng, nếu không phải nàng phản ứng mau, thì một viên đạn đã bắn vào giữa trán nàng. Chuyên viên trang điểm tinh tế lưu lại một vết máu trên cổ nàng, ngón tay Lâm Duyệt Vi nhẹ nhàng chạm lên cần cổ, nói nhỏ gì đó, theo khẩu hình tựa hồ đang mắng một câu thô tục.

Trình Quy Diên: "!!!"

Quá ngầu quá soái đi!

Nếu không phải phim trường không cho chụp ảnh, Trình Quy Diên đã muốn chụp một tấm gởi cho Cố Nghiên Thu.

Giám chế bên cạnh quan sát cô hồi lâu, thấy cô không chớp mắt mà nhìn chằm chằm Lâm Duyệt Vi giữa sân, trong lòng không khỏi có chút so đo, người phụ trách bên Trì Mặc truyền thông ngay từ đầu đã kêu giám chế theo sát vị thiên kim tiểu thư này, mà vị đại tiểu thư này lại cứ đi thẳng đến trung tâm quay phim, đại để là lấy việc công làm việc tư tới truy tinh rồi. Giám chế không khỏi thả lỏng một chút, còn tưởng rằng kim chủ ba ba có đại sự gì tới thị sát nữa, nếu tới truy tinh, vậy có lẽ còn có thể xin thêm chút tiền đầu tư?

Lâm Duyệt Vi chỉ diễn theo kịch bản, Lâm Duyệt Vi cũng có cơ sở, hơn nữa phân cảnh này cả đoàn phim đã khổ công luyện tập, so với bình thường còn đơn giản hơn một chút, đại đa số thời gian đều tiêu phí cho việc bố trí hiện trường, nên chờ đến khi nàng rời khỏi màn ảnh đã là vài tiếng đồng hồ sau.

Lâm Duyệt Vi nhận khăn lông ướt Vương Viên Viên đưa qua, lau khô mặt xám mày tro, Vương Viên Viên giúp nàng phủi tro bụi trên người. Dương Khiếu luôn có một yêu cầu chính là muốn nghe thật diễn thật xem thật, nói lăn trên mặt đất thì phải lăn trên mặt đất, quyết không cho phép quay cảnh bắn nhau mà nhẹ nhàng cho xong chuyện.

Vương Viên Viên: "Mệt sắp chết rồi à? Có muốn uống miếng nước không?"

Vừa rồi Lâm Duyệt Vi đóng phim rống đến nói không ra lời, chỉ vươn tay về phía cô ý muốn nước.

Vương Viên Viên xoay người đi lấy nước khoáng, Lâm Duyệt Vi nhìn động tác của cô, bên tai lại truyền đến một tiếng huýt sáo.

Lâm Duyệt Vi ngẩng đầu lên, chỉ thấy đứng cách nàng không xa có một cô gái trẻ tuổi xinh đẹp.

Người nọ có dáng người cao gầy, thoạt nhìn cũng 170cm trở lên, mặc một chiếc áo khoác măng tô màu trắng, eo nhỏ chân dài, hai tay đút trong túi áo gió, đầu hơi hơi ngẩng cao, tóc dài buông xoã trước ngực, khóe môi mỉm cười quá mức nhiệt tình, lại thành ra có vẻ ngả ngớn, dường như rất thân với Lâm Duyệt Vi.

Lâm Duyệt Vi tìm trong ký ức cá vàng về người này, xác nhận nàng hẳn không quen biết, làm bộ như không thấy quay đầu đi.

Nét tươi cười của Trình Quy Diên bỗng trở nên suy tư.

Giám chế bên cạnh thấy biểu tình của cô, trong lòng khẩn trương, thầm nghĩ vị này không chỉ đơn thuần tới truy tinh, rất có khả năng là tới tiềm quy tắc, thế này thì làm sao mới tốt đây?

Người ngoài thường nói trong giới giải trí có rất nhiều tiềm quy tắc, giám chế, đạo diễn thậm chí là một nhân viên công tác nho nhỏ, ở đoàn phim rồi thì đều sẽ có không ít diễm phúc, truyền tới truyền lui rồi hóa yêu ma. Xác thật đoàn phim từ trên xuống dưới đều cùng một giuộc, nhưng cũng biết tự giữ thân mình, mặc kệ là giám chế hay diễn viên, cũng không điên cuồng như người bên ngoài đồn đại, ít nhất chỗ của Dương Khiếu có không khí khá trong lành.

Trình Quy Diên vừa muốn đi về phía trước một bước, giám chế đã kéo cô lại nói: "Trình tiểu thư muốn gặp đạo diễn sao?"

Trình Quy Diên tới chủ yếu gặp Lâm Duyệt Vi, gặp đạo diễn làm gì, nhưng vì phù hợp với thân phận của cô hôm nay, nên đành phải đi gặp đạo diễn Dương Khiếu giới thiệu vài câu trước, đang nói chuyện cô cứ đưa mắt nhìn về hướng Lâm Duyệt Vi, sợ nàng đi mất.

Dương Khiếu phát giác, nói: "Trình tiểu thư thích Lâm Duyệt Vi?"

Trình Quy Diên nói: "Cũng tạm, tôi từng xem qua tiết mục của nàng."

Dương Khiếu không để yên, Trình Quy Diên thì trong lòng mất kiên nhẫn, nhưng ngoài mặt vẫn nho nhã lễ độ mà hưởng ứng, thật vất vả mới kết thúc một đề tài, trước khi đề tài tiếp theo bắt đầu đuổi tới cô vội ngắt lời nói: "Có chút việc, đạo diễn Dương, nói tới đây thôi."


Dương Khiếu: "Trình tiểu thư!"

Trình Quy Diên đưa lưng về phía ông giơ giơ tay lên.

Lần này không còn ai ngăn đón Trình Quy Diên nữa, cô cất bước đi qua chỗ Lâm Duyệt Vi.

Một bóng người lại chắn trước mặt cô vào đúng lúc này.

Trình Quy Diên cúi đầu nhìn nữ nhân còn thấp hơn cô mấy cm, híp híp mắt, là Khuất Tuyết Tùng, khi cô còn ở quốc nội từng xem qua vài phim truyền hình do nàng đóng, nhưng chỉ dừng lại ở mức fan qua đường, trước khi tới còn phải tìm tư liệu về nàng.

Khuất Tuyết Tùng rõ ràng nhìn cô từ trên xuống dưới, mang theo trấn áp khiến người không thể bỏ qua, cười nhạt nói: "Vị này chính là......"

"Tôi họ Trình." Từ trước tới nay Trình Quy Diên luôn nhẫn nại với mỹ nhân, mỹ nhân là vũ trụ, là trân bảo. Cô lùi về sau hai bước, duy trì sự lễ phép dưới cái nhìn của Khuất Tuyết Tùng, trong lời nói bao hàm vài phần ôn nhu, nhướng mày nhẹ nhàng mà nói, "Cảm phiền?"

Khuất Tuyết Tùng không nhường, cười nói: "Trình tiểu thư đang muốn làm gì?"

Trình Quy Diên kiên nhẫn ôn nhu mà trả lời nàng: "Àh, tôi tới tìm một người."

"Tìm ai? Có tiện nói với tôi một tiếng không?"

"Người tôi tìm ở ngay sau lưng cô, nàng tên Lâm Duyệt Vi."

"Nàng về rồi mà."

"Hả?" Trình Quy Diên dời lực chú ý khỏi Khuất Tuyết Tùng, nhìn lướt qua bả vai nàng, tức thì sắc mặt thay đổi, Lâm Duyệt Vi đã không thấy đâu. Trước khi Khuất Tuyết Tùng xuất hiện nàng còn ở ngay đó, rõ ràng Khuất Tuyết Tùng cố ý.

Khuất Tuyết Tùng vô tội mà chớp chớp mắt: "Hôm nay nàng quay xong rồi."

Trình Quy Diên: "......"

***

【 Khuất Tuyết Tùng: Cô gái kia là người của bên đầu tư, hình như xem trọng em, chờ lát nữa tôi sẽ ngăn nàng lại, em trộm rời đi nơi này 】

Lâm Duyệt Vi vừa nhận được tin nhắn của Khuất Tuyết Tùng thì lập tức nhìn thoáng qua cô gái xa lạ nọ, đúng lúc đối phương cũng đảo mắt tới, trong lòng nàng càng căng thẳng, lần này xem ra tai bay vạ gió rồi.

Nàng ngồi tại chỗ, thu dọn đồ thỏa đáng.

【 Khuất Tuyết Tùng: Tôi tới đây, em chuẩn bị đi 】

Kế tiếp thì chính là một màn như Trình Quy Diên nhìn thấy.

Sau khi Trình Quy Diên trở về khách sạn thì báo cáo tình huống với Cố Nghiên Thu: "Khuất Tuyết Tùng này quả thật quái quái, mình đi tìm Lâm Duyệt Vi nàng lại giúp đối phương yểm trợ, mình ngay cả một câu cũng chưa nói."

"Cụ thể là thế nào?"

Trình Quy Diên kỹ càng tỉ mỉ miêu tả một lần.

Tuy Cố Nghiên Thu tâm sinh nghi ngờ, nhưng lại không mù quáng mà tin vào "Lời nói một bên" của Trình Quy Diên, có đôi khi mỗi người một góc nhìn, chuyện nhìn thấy cũng không giống nhau.

Cô gọi cho Trình Quy Diên xong thì nhắn tin cho Lâm Duyệt Vi.

【 Tây Cố: Hôm nay khuê mật của chị tới đoàn phim, em có gặp nàng không? 】

Cố Nghiên Thu kêu Trình Quy Diên tới đoàn phim, nói dễ nghe thì cũng mang chút hương vị giám sát, thay vì che che dấu dấu, chẳng bằng nói thẳng, nếu Lâm Duyệt Vi cảm thấy khó chịu, có thể trực tiếp nói với cô.

【 Hai chữ Mộc:??? 】

Lần đầu tiên Lâm Duyệt Vi đụng phải người hư hư thực thực tới muốn tiềm quy tắc nàng, bây giờ trong lòng vẫn còn sợ hãi, đột nhiên thấy tin nhắn Cố Nghiên Thu gởi tới, rất nhanh liên kết khuê mật của cô với cô gái tươi cười đến thân mật ban nãy.

【 Hai chữ Mộc: Có phải vóc dáng rất cao, khá xinh đẹp, thoạt nhìn trạc tuổi chị không? 】

【 Tây Cố: Đúng vậy, không phải nàng vừa về nước sao, ở nhà nghỉ đủ rồi, một hai nói phải qua gặp em 】

【 Hai chữ Mộc:......】

Cố Nghiên Thu còn đang nghi hoặc, Lâm Duyệt Vi đã nhắn tin tới: 【 Hai chữ Mộc: Khuất lão sư nói chị ấy có ý với em, em cho rằng người này muốn tiềm quy tắc em, sợ tới mức em phải nhanh chân chạy [ mỉm cười ]】

【 Tây Cố: [ mỉm cười ]】

Lâm Duyệt Vi gọi điện thoại tới, giọng điệu mang theo chút trách cứ nói: "Sao chị không nói trước với em? Suýt hù chết em." Dù sao bây giờ nàng vẫn là một người mới "Vô quyền vô thế" , nếu thật sự đụng tới loại người này, ngoại trừ biết động võ cự tuyệt ra thì không biết làm gì khác để cứu bản thân.

Cố Nghiên Thu chân thành mà xin lỗi: "Xin lỗi."

Lâm Duyệt Vi đang khó ở, nói không lựa lời: "Chị rõ ràng biết em đang trong tình huống gì mà, lúc nào cũng nơm nớp lo sợ như đi trên băng mỏng, chị không thể suy nghĩ lo lắng nhiều hơn cho em một chút sao, còn không thì gởi cho em một bức ảnh nhận người cũng được, có thể đừng khiến em thêm phiền không?" Sắp đóng máy, ngoại trừ chờ đợi, Lâm Duyệt Vi cũng có áp lực tâm lý rất lớn, không biết ngày đêm mà ngâm mình trong kịch bản nghiên cứu, chỉ sợ ở những giây phút cuối cùng phát huy không tốt, vậy thì chẳng khác nào gom củi ba năm, đốt trong một giờ.


Cố Nghiên Thu cứng họng, bao nhiêu lời nghẹn lại gom thành một câu, "Chị khiến em thêm phiền?" Nếu không phải do cô lo lắng Khuất Tuyết Tùng sẽ gây bất lợi với Lâm Duyệt Vi, thì cần gì xuống nước nhờ Trình Quy Diên tới đoàn phim thăm ban?

"Em không phải có ý này." Lâm Duyệt Vi cảm thấy áp lực nói, "Em chỉ nói chị nên nói trước với em, đừng khiến em trở tay không kịp như vậy. Hôm nay nếu không phải Khuất lão sư --"

"Em vì Khuất Tuyết Tùng mà cãi nhau với chị?" Từ khi Lâm Duyệt Vi đi ra ngoài đóng phim tới nay, dù hai người không gặp mặt, Cố Nghiên Thu vẫn cho rằng cảm tình của cả hai đã rất ổn định.

"Chuyện của hai chúng ta thì liên quan gì tới Khuất Tuyết Tùng?" Lâm Duyệt Vi kinh ngạc nói, "Em chỉ cảm kích nàng có thể giúp em một phen."

Cố Nghiên Thu bị tức tới điên rồi, Khuất Tuyết Tùng tựa như cái gai trong lòng cô, Lâm Duyệt Vi nhắc tới tên Khuất Tuyết Tùng một lần thì cô tức thêm một phần, lý trí là cái gì hoàn toàn bị cô vứt đi mất: "Em cảm kích nàng? Nàng làm gì mà em cảm kích nàng? Khuê mật của chị chỉ tới gặp em, xem xem bạn gái chị trông như thế nào mà thôi, cậu ấy quan tâm chị, cũng thuận tiện quan tâm luôn em, chẳng lẽ là sai sao? Chính nàng giải thích với em thành tiềm quy tắc, người hại em hãi hùng khiếp vía chính là nàng, không phải khuê mật của chị."

"Cho nên ở trong lòng chị khuê mật tới gặp em quan trọng hơn chuyện em đã chịu kinh hách phải không? Cố Nghiên Thu, chị nghe cho rõ, nàng là khuê mật của chị, em không quen biết nàng, em cũng không có nghĩa vụ nhân nhượng nàng, càng không có nghĩa vụ nhân nhượng chị. Em không phải con rối cho chị giật dây, càng không phải phong cảnh tùy cho người ta ngắm."

Cố Nghiên Thu tâm nói nàng nói cái gì lung tung rối loạn vậy, nhịn không được đề cao giọng nói: "Chị không nói em là con rối."

Lâm Duyệt Vi cũng cất cao âm điệu: "Chị rõ ràng có ý này, em bị dọa chị có nghe thấy không? Chị chỉ chú tâm tới khuê mật, chị quan tâm tới cảm nhận của em à?"

"Chị không phải không quan tâm em, chị --" Cố Nghiên Thu ở trong phòng đi qua đi lại, "Nói đi nói lại đều bởi vì Khuất Tuyết Tùng, nếu nàng không nói bậy với em, bây giờ không phải vẫn tốt sao?"

"Người khác hảo tâm giúp em, chị còn trách người ta nhiều chuyện phải không?"

"Chị không có trách nàng nhiều chuyện!" Cố Nghiên Thu nhắm mắt, nói, "Chị thừa nhận, do chị ghen với nàng, không muốn em quá thân cận nàng!"

"Là chị ghen quan trọng hơn? Hay là an toàn của em quan trọng hơn?"

Cố Nghiên Thu không chút do dự nói: "Đương nhiên là em quan trọng hơn."

"Vậy vì sao chị luôn muốn can thiệp tới quan hệ bạn bè của em, Thiệu Nhã Tư chị thấy không thuận mắt, Khuất Tuyết Tùng chị cũng thấy không thuận mắt, vậy có mấy người chị thấy thuận mắt? Em vĩnh viễn mãi mãi không có bạn bè, chỉ có mình chị, chị mới vừa lòng hả?"

"Vậy có liên quan tới an toàn của em?"

"Không liên quan, nhưng em chính vì thông qua chuyện này mà nghĩ vậy." Lâm Duyệt Vi ép hỏi nói, "Vậy nên chị thấy ai thuận mắt, em mới chơi với người ấy, đã được chưa? Chị mau cho em hai cái tên đi."

"Rõ ràng chị không có ý này, em đừng vô cớ gây rối."

"Chính chị ăn dấm bậy bạ, em đã giải thích rất nhiều lần rồi, em với Thiệu Nhã Tư chỉ là bạn bè, cùng Khuất Tuyết Tùng cũng chỉ là bạn bè, vì sao chị luôn không tin em."

"Chị không phải không tin em, người chị không tin là bọn họ."

"Họ là bạn của chị hay bạn của em? Chị là người cùng họ sớm chiều chung đụng hay vẫn là em?"

Cố Nghiên Thu nắm chặt Phật châu trong tay, gân xanh nơi thái dương bắt đầu nổi lên: "Tóm lại em vẫn muốn đứng về phía bọn họ? Không những cãi nhau với chị vì Khuất Tuyết Tùng, còn muốn lôi Thiệu Nhã Tư ra, những lời này em đã nghẹn trong lòng rất lâu rồi phải không?"

"Vậy em trả lại cho chị những gì chị vừa nói, đừng vô cớ gây rối." Lâm Duyệt Vi bình tĩnh mà nói, "Em không còn gì để nói, chị muốn nghĩ sao thì tùy, em không còn cách nào."

Trên mạng từng có người tổng kết những câu trai thẳng hay nói để đổ thêm dầu vào lửa mỗi khi cãi nhau, trong đó có một câu chính là "Cô muốn nghĩ sao thì tùy, tôi không còn cách nào".

Lời này vừa được nói ra, Cố Nghiên Thu đã sụp đổ hoàn toàn: "Chị thật sự giận đó." Là loại rất khó rất khó dỗ đó.

Lâm Duyệt Vi bỏ mặc nói: "Đừng nói cứ như từ nãy tới giờ chị chưa từng giận." Dữ với nàng dữ tới mức nàng phải sợ, đây lần đầu tiên nghe Cố Nghiên Thu nói chuyện lớn tiếng như vậy, ngay cả Phật châu cũng trấn không nổi cô.

"Chị đã vì bạn chị tới quấy rầy em mà nói xin lỗi rồi, bây giờ tới phiên em, em nên xin lỗi vì vô duyên vô cớ tức giận với chị."

"Xin lỗi?"

"Đúng vậy." Cố Nghiên Thu nói. Chỉ cần Lâm Duyệt Vi nói lời xin lỗi này, cô sẽ hòa hảo nói chuyện với nàng, chải vuốt hiểu lầm thật rõ ràng tỉ mỉ, có rất nhiều câu cô bằng lời không bằng lòng, hết thảy đều có thể giải thích.

"Có phải chị quá ngây thơ rồi không, Cố-Nghiên-Thu?" Lâm Duyệt Vi cười gằn.

Cố Nghiên Thu vừa định hỏi em có ý gì, thì ống nghe đã truyền ra một hồi âm báo tút tút tút vội vả --

Lâm Duyệt Vi đã cúp điện thoại của cô.

Cố Nghiên Thu quấn Phật châu trong tay thành hai vòng rồi nắm chặt, xoay người đột nhiên dùng một chân đá mạnh vào góc giường bằng gỗ.

Tác giả có lời muốn nói:

Nên giải thích một chút: Khuất lão sư không yêu Lâm Duyệt Vi

Cũng xin đừng nói Cố tổng OOC, cô trước sau như một, nếu không ghen thì còn nói chuyện yêu đương nổi gì nữa.

Giai đoạn cãi nhau bình thường, rất mau sẽ hòa hảo, không vội.

Trình bị oan: Lần này thì tôi thật sự có trách nhiệm vác cái nồi này rồi~

Esley: Càng đọc về sau này Es càng thấy yêu thích nhân vật Cố tổng hơn Lâm Duyệt Vi, có thể do tác giả xây dựng nhân vật Lâm tỷ còn hơi bồng bột, hơi trẻ con, Cố tổng sẽ luôn vì nàng mà xa cách mọi người, dường như cả thế giới chỉ xoay quanh mình nàng, còn Lâm Duyệt Vi thì có quá nhiều thứ như sự nghiệp, bạn bè, người thân. Cố tổng không ngại ở trước mặt đối tác lôi nhẫn ra mang vào để người khác không theo đuổi mình, còn Lâm Duyệt Vi lại không làm được như vậy.



TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv