Editor: Yan lão sư
Trong giới giải trí luôn tồn tại nhiều thị phi, ngôi sao càng nổi tiếng càng thu hút sự quan tâm của xã hội. Scandals cũng không ngoài mấy thứ như ngoại tình, bê bối tình ái trai gái, chơi thuốc cấm,... trong đó ngoại tình tương đối có tính nguy hại thấp nhất, trừ khi tình tiết cực kì ác liệt, nếu không cũng không đến mức bị công ty đóng băng, dư luận tẩy chay triệt đường sống.
Trần Huyên cũng nghĩ như vậy, Phương Hiểu Hiểu từ lúc debut vẫn luôn là nghệ sĩ trong tay cô, ở trong giới giải trí nhiều năm, tuy không phải sao hạng nhất nhưng có chút kĩ năng diễn xuất, bất luận là khía cạnh tình cảm hay giá trị thị trường nếu cứu được vẫn nên cứu.
Khủng hoảng truyền thông lần này không chỉ phải chống lại dư luận xã hội mà còn phải tranh thủ thời gian chiếm ưu thế hơn so với phía "nam chính". Bên kia cho dù không nổi tiếng hơn Phương Hiểu Hiểu nhưng bên chính thất là nữ minh tinh đẳng cấp xuất thân từ ngôi sao nhí, nổi tiếng đã hơn 20 năm, mấy năm nay hào quang cũng như giá trị thương nghiệp cực cao, sớm đã ngồi trên đỉnh vinh quang. Cho nên Trần Huyên tính toán đẩy dư luận về phía "nam chính" – phá hủy hình tượng ông chồng quốc dân, có thể không tạo được hiệu quả cao nhất nhưng dù sao dân mạng cũng mau quên, qua một đoạn thời gian lại thêm chút tiểu xảo, Phương Hiểu Hiểu có cơ hội trở mình cũng không chừng.
Nhưng ai ngờ nữ đại minh tinh kia lại tuyên bố ly hôn nhanh đến trở tay không kịp, dư luận trên mạng lại chuyển hướng khen cô quyết đoán, ly hôn đúng lúc tránh bị thêm tổn thương, là tấm gương phụ nữ thời đại mới đồng thời buộc chung Lưu Lương Vương với Phương Hiểu Hiểu lại mà mắng đến không ngóc đầu lên nổi.
Kế hoạch trong lòng của Trần Huyên bị phá sản không nói, mới hai giờ sau khi tin tức ly hôn phát ra cô lại nhận được điện thoại của cấp trên nói công ty quyết định đóng băng Phương Hiểu Hiểu, nhanh chóng xử lý hợp đồng trước thời hạn, cỡ này thì vô lực xoay chuyển thế cuộc.
Trần Huyên hỏi vì sao lại có quyết định nhanh đến vậy, đóng băng nghệ sĩ luôn là chuyện lớn, cần phải thông qua hội nghị cấp cao, không có khả năng chỉ một câu liền khai đao. Cấp trên liền trả lời:
"Ai bảo cô ấy động đến người của Đường Tâm Nguyên, cô không thấy người ta còn tuyên bố Tôi đi đường dương quan của tôi, Phương Hiểu Hiểu cùng gã đàn ông kia đi cầu độc mộc của họ, hiện tại người ta là đang muốn phá luôn cây cầu này đó."
Đường Tâm Nguyên chính là nữ vương của Lưu Lương Vương.
Cấp trên còn nói: "Bạch tổng với Đường Tâm Nguyên là bạn tốt, Đường Tâm Nguyên mở văn phòng kia với công ty chúng ta bình thường có quan hệ hợp tác, Bạch tổng lần này là bán một lần thể diện cho nàng, đích thân gọi cho tôi thông báo, không cần mở họp."
Trần Huyên: "Ta đã biết."
Bất luận ở đâu cũng phân chia giai cấp, Bach Hoa và Đường Tâm Nguyên trong giới giải trí chính là cấp bậc tinh anh, Phương Hiểu Hiểu trước mặt bọn họ chỉ là con kiến, tùy thời đều có thể vì bất cứ lý do gì mà bị bóp chết.
Mà Lâm Duyệt Vi, người đã từng được Bạch Hoa thưởng thức cũng như vậy, nếu không phải chính bọn họ hay người có cùng cấp bậc tiết lộ thì cả đời này khả năng nàng cũng không biết là nguyên nhân gì.
Trần Huyên thức suốt một đêm sửa lại hợp đồng của Phương Hiểu Hiểu cũng như kế hoạch xử lý những việc kế tiếp một lần nữa thật tốt, sáng hôm sau gõ cửa văn phòng Bạch Hoa.
Bạch Hoa là người tương đối siêng năng, mấy năm phim truyền hình ngày càng ít hơn nên đem hết tâm tư vào việc phát triển công ty, vì vậy mà đa số thời gian đều ở công ty. Lúc này cô ngồi ở phía sau văn phòng, trong tay vẫn còn nửa ly sữa ấm.
Khi Trần Huyên bước vào, cô bỏ mắt kính xuống ngước lên nhìn: "Có chuyện gì sao?"
Trần Huyên nói trong tay nàng có một nghê sĩ nổi tiếng lâu năm, từng là ảnh đế cũng từng đóng chung với Bạch Hoa, gần đây tạo ra chút rắc rối – có chút không thành thật, sau lưng công ty lén nhận một vài vai trái ngược với định hướng công ty đưa ra, Trần Huyên phải xử lý thế nào.
Bạch Hoa gõ gõ ngón tay lên bàn trả lời: "Việc này cứ dựa vào quy định của công ty mà xử lý, tôi cùng hắn có giao tình cũng không có nghĩa được phép làm trái hợp đồng, lần sau còn xảy ra những chuyện thế này không cần đến hỏi tôi."
Trần Huyên nói: "đã hiểu, Bạch tổng."
Bạch Hoa uống thêm một hớp sữa rồi hỏi: "Còn chuyện gì nữa không?"
Trần Huyên: "Không còn nữa."
Bạch Hoa cầm lại mắt kính "ừm" một tiếng rồi phất tay tiễn biểu thị có thể ra ngoài.
Trần Huyên đứng lên, đi vài bước đột nhiên quay đầu lại hỏi: "Bạch tổng, có phải cô cũng có bệnh đau đầu?"
Triệu chứng đau đầu đại bộ phận không phải do bệnh nhưng mỗi lần đau thật khó chịu đến phát bệnh, cường độ công việc cũng như áp lực từ ngành công nghiệp giải trí này mười người hết phân nửa đều bị nhức đầu. Bạch Hoa dừng lại động tác đeo kính trả lời: "Đúng vậy, có chuyện gì?"
Trần Huyên nói: "Lâm Duyệt Vi có giới thiệu cho tôi một bác sĩ trung y, lần trước đi khám được châm cứu qua một lần, thấy rất có hiệu quả, cô có cần địa chỉ không?"
Bạch Hoa: "Được, cô viết địa chỉ cho tôi."
Trần Huyên vừa viết địa chỉ vừa tùy ý nói thêm: "Cô bé này điều kiện cũng không tệ, tôi dự định sắp tới sẽ nâng đỡ hơn."
Bạch Hoa nhìn địa chỉ cô đưa một chút rồi nói: "Được, cô quyết định là được rồi, tôi không can thiệp vào những chuyện này, nếu cảm thấy là hạt giống tốt có thể bồi dưỡng thì cứ bồi dưỡng."
Dựa vào kinh nghiệm nhìn mặt đoán ý nhiều năm của Trần Huyên có thể nhìn ra được Bạch Hoa tuyệt đối không có không vui.
Trần Huyên: "Tôi đi trước Bạch Tổng."
Bạch Hoa đeo lại mắt kính, tầm mắt một lần nữa chuyển qua máy tính.
Cho nên Lâm Duyệt Vị buổi chiều nay mới nhận được điện thoại thông báo kia.
***
Cố Nghiên Thu bước vào cửa liền ngửi thấy mùi thức ăn từ nhà bếp bay ra.
Lâm Duyệt Vi mặc tạp dề, một tay giữ nồi, tay kia cầm giá sạn, đang trút thức ăn từ trong nồi ra đĩa. Cố Nghiên Thu đi đến cửa phòng bếp, nghi hoặc hỏi: "Hôm nay là ngày gì vậy?" , Lâm Duyệt Vi vậy mà đích thân xuống bếp.
"Đương nhiên là ngày vui!" sau 2 tiếng ổn định lại cảm xúc, nàng đã đem tâm tình của mình chỉnh đến trạng thái tốt nhất. Chuyện quá khứ là của quá khứ, nàng dù có hối hận cũng không có khả năng thay đổi được điều gì, huống chi nàng căn bản không có hối hận, chỉ vì sự việc xảy ra quá dự liệu của bản thân mà thấy thương cảm thôi.
Con người đều là động vật ích kỉ, Lâm Duyệt Vi so với người bình thường càng hiểu rõ bản thân không thể trốn tránh.
Lâm Duyệt Vi đem hết món ăn bày lên bàn, rót cho Cố Nghiên Thu và bản thân mỗi người một ly rượu đỏ, sau đó mới nói lý do tại sao tối nay nàng vui vẻ đến vậy: "Dương đạo diễn quyết định chọn em, Trần Huyên lúc chiều vừa gọi cho em thông báo."
"Là bộ phim điều tra hình sự kia sao?"
"Đúng vậy!"
"Chúc mừng em!" Cố Nghiên Thu đưa ly lên cùng nàng chạm ly một chút cười nói: "Ước mơ thành sự thật!"
Lâm Duyệt Vi nháy mắt một cái.
Cố Nghiên Thu cười cười đổi giọng nói: "Bước ra được bước đầu tiên của hành trình vạn dặm rồi."
Lâm Duyệt Vi lắc nhẹ ly rượu trong tay, nghiêng đầu cười nhìn cô: "Chị nói vậy không sợ đả kích lòng tự tin của em sao?"
Cố Nghiên Thu: "Không sợ, em không phải người dễ dàng bị người khác đả kích."
Lâm Duyệt Vi cũng mỉm cười.
Nàng không kể chiều nay bản thân cũng bị một chút đả kích, được Cố Nghiên Thu tin tưởng như vậy là một cảm giác cực kì mỹ diệu.
Hai người các nàng người nhấp rượu, người cầm đũa gắp đồ ăn, tài nghệ nấu nướng của Lâm Duyệt Vi cho dù nói khoa trương cũng chỉ bình thường. Nàng vốn định hẹn Cố Nghiên Thu ra ngoài ăn, nhưng vào thời điểm đặc biệt này vẫn cảm thấy đây là một kỉ niệm đáng nhớ nên tự mình xuống bếp – cuộc đời nàng số lần vào bếp thật có thể đếm trên đầu ngón tay.
"Hương vị thế nào?" Lâm Duyệt Vi hỏi
Ngay khi Cố Nghiên Thu vừa mở miệng trả lời đã bị giành trước: "Không được nói không thể ăn!"
Cố Nghiên Thu nheo mắt nhìn nàng trong hai giây rồi la lên: "a a a a a a a"
Lâm Duyệt Vi: "‼!"
Lâm Duyệt Vi: "..."
Cố Nghiên Thu chớp mắt, cười nói: "sẽ không thả rắm cầu vồng, mù chữ theo đuổi thần tượng".
Là thần tượng của thế hệ truy tinh mới, Lâm Duyệt Vi biết đây là hai cách được dùng nhiều nhất để theo đuổi thần tượng – rắm cầu vồng là hình thức thổi phòng, dùng đủ mọi phương thức thủ đoạn, từ ngữ hoa mỹ trau chuốt hoặc sáng tạo thêm ngôn ngữ khác người, còn mù chữ truy tinh chính là đơn giản thô bạo thét chói tai: "a a a a a".
Lâm Duyệt Vi lúng túng: "Lố quá rồi!"
Cố Nghiên Thu cười rộ lên nói: "có chút hơi mặn."
Lâm Duyệt Vi: "là tệ hơn nữa.", xong cũng cười thành tiếng, khoát tay nói: "quên đi, không làm khó chị nữa, khả năng bếp núc của em có bao nhiêu điểm em cũng biết mà, ép buộc bảo bảo nói dối khác nào muốn bị trời đánh."
Cố Nghiên Thu nhướng mày hỏi: "Bảo bảo?"
Lâm Duyệt Vi mặt không đổi sắc, mạnh mẽ giải thích: "Ở khía cạnh truy tinh chị còn không phải là bảo bảo sao? Còn cách gọi khác là đệ đệ, chính là ý này.
Cố Nghiên Thu hồ nghi nhìn nàng một cái rồi hời hợt: "Oh"
Lâm Duyệt Vi nghiêng đầu cười nói: "Bảo bảo"
"ưm" Cố Nghiên Thu ừ hử.
Lâm Duyệt Vi mỉm cười cong mắt.
Cố Nghiên Thu thật quá đáng yêu, chính mình chiếm tiện nghi nàng cũng không biết. Nói không chừng ngày nào đó bưng người này lên giường, nàng chỉ thuận miệng lừa gạt một câu cũng liền tin. Không đúng, các nàng hiện tại không phải cùng ngủ một giường sao.
Lâm Duyệt Vi vậy mà có chút thất vọng suy nghĩ: nhanh vậy đã sớm cùng giường, một chút khiêu chiến khó khăn đều không có.
Lâm Duyệt Vi chống cằm trầm tư, Cố Nghiên Thu đã ăn muốn gần hết đĩa đậu hà lan trước mặt, mẹ có nói qua Cố Nghiên Thu thích ăn món này nên nàng đã cố ý mua.
Cố Nghiên Thu đã biết nàng có thói quen không ăn tối nên cũng không khuyên nàng ăn cái gì. Lâm Duyệt Vi nhìn một lát, không biết vì sao hôm nay lại phá lệ nhịn không được, ngày kỉ niệm có ý nghĩa như thế, hay cứ ăn một chút...
Vừa cúi đầu xuống lại không thấy lấy một chiếc đũa.
Lâm Duyệt Vi: "..."
Cố Nghiên Thu cảm nhận được tầm mắt sáng quắc của nàng, ngẩng đầu nhìn một cái rồi nhã nhặn hỏi: "Hay là em ăn chút đi?"
Lâm Duyệt Vi: "... cũng được"
Cố Nghiên Thu cúi đầu lại ngẩng đầu: "Em nói gì?"
Lâm Duyệt Vi có chút ngượng ngùng trả lời: "Nhưng mà em không có lấy đũa cho mình."
Cố Nghiên Thu hỏi: "Em muốn ăn gì, chị gắp cho." Cô nói quá nhanh, dừng một chút mới tiếp tục: "Hay để chị đi lấy đũa cho em?"
Lâm Duyệt Vi: "... không cần" rồi nhìn thoáng qua Cố Nghiên Thu, trong mắt hiện lên chút hoang mang
Cố Nghiên Thu tiếp thu thật sự tự nhiên lại hỏi: "Em muốn ăn món nào?"
Lâm Duyệt Vi quét một vòng trên bàn cơm: "Ăn rau"
Cố Nghiên Thu gắp một một cọng rau cho nàng, dùng tay đỡ bên dưới rồi đưa đến môi nàng, nước của thức ăn nhỏ từng giọt từng giọt trên tay, Lâm Duyệt Vi ăn hết rồi lấy khăn giấy lau tay cho cô.
"Còn muốn món nào nữa?"
"Đậu hà lan đi, thấy chị ăn đến ngon miệng như vậy."
Cố Nghiên Thu lại dùng muỗng múc cho nàng, Lâm Duyệt Vi hơi cúi người há miệng ăn sạch sẽ muỗng đậu.
Lâm Duyệt Vi: "em no rồi, chị ăn đi, cảm ơn."
Cả hai nhìn nhau liếc mắt một cái, Cố Nghiên Thu phát hiện trong ánh mắt Lâm Duyệt Vi có chút thâm ý.
Lâm Duyệt Vi vừa uống rượu vừa ngắm mỹ nhân, đem tâm tình sung sướng giấu hết dưới đáy mắt.
Cơm nước xong, Cố Nghiên Thu dọn dẹp chén đũa, lau dọn bàn ăn, còn Lâm Duyệt Vi ngồi thưởng thức chuỗi Phật châu vừa được cô tháo xuống từ trên cổ tay đặt trên bàn trà, từng hạt từng lần xem, xem không hiểu cố đọc cũng không thấy, nhưng nàng ngắm nghía đến thật chuyên chú, cả khi Cố Nghiên Thu đi đến bên cạnh vẫn chưa phát hiện.
Cố Nghiên Thu ngồi xuống cạnh nàng, trên sô pha bị động quấy nhiễu đến Lâm Duyệt Vi.
"Trên mặt mỗi hạt châu khắc gì vậy?" Lâm Duyệt Vi tìm đề tài hỏi.
"Kinh Địa Tạng" Cố Nghiên Thu trả lời
"Nhỏ vậy có thể thấy sao?"
"Có thể sờ."
"Là của Mẹ chị để lại?"
"Hai năm trước bà tặng cho chị, những thứ khác Ba chị đều lấy đi rồi, chỉ lưu lại vòng tay này cho chị."
"ừm" Lâm Duyệt Vi hỏi: "vòng này em có thể đeo không?"
Lần trước Thiệu Nhã Tư đeo Phật châu mà cô tặng cho nàng khiến Cố Nghiên Thu nổi giận rất kinh dị.
"Có thể, đưa tay cho chị."
Lâm Duyệt Vi đưa bàn tay ra, Cố Nghiên Thu chính tay đeo Phật châu vào cho nàng, động tác chậm rãi cẩn thận, ánh mắt rất nghiêm túc như đang tiến hành một nghi thức nào đó khiến Lâm Duyệt Vi nhớ đến hôm lễ hôn ngày đó – chính tay chị ấy đeo nhẫn cưới cho mình.
"Lúc kết hôn, chị suy nghĩ điều gì?" Lâm Duyệt Vi cúi xuống nhìn thấy đỉnh đầu của cô.
"hở?"
"Chính là phía sau hậu trường khi ngồi đợi làm lễ kết hôn, chị suy nghĩ cái gì?
"Còn em nghĩ cái gì?" Cố Nghiên Thu hỏi ngược lại.
"Chị trả lời trước rồi em nói"
Cố Nghiên Thu suy nghĩ rồi nói: "Cái gì cũng không nghĩ, lúc ấy chị đang xem xét một dự án, bên trong xảy ra chút vấn đề, chị nghĩ chờ hôn lễ kết thúc sẽ lập tức trả lời đối phương phương án giao lên không được.!
Lâm Duyệt Vi: "...." có được đáp án ngoài dự đoán.
"Đến em." Cố Nghiên Thu nói.
Lâm Duyệt Vi nói: "Em cái gì cũng không nghĩ, chỉ nghĩ chỉ cần họ Cố này tốt nhất đừng vướng bận tôi, nếu không tôi có một ngàn phương thức khiến cô không ra khỏi được nhà."
Cố Nghiên Thu cười rộ lên: "Chị thật may mắn vì bản thân chưa làm vướng chân em."
"Vẫn là có." Lâm Duyệt Vi lẩm bẩm trong miệng, là đem tâm mình câu đi mất rồi.
"Em vừa nói gì?"
"Không có gì, em cũng cảm thấy vậy." Lâm Duyệt Vi khẽ nâng cổ tay lên, để ánh sáng phản chiếu trên Phật châu
Cố Nghiên Thu nói: "Rất đẹp."
"Đeo không đẹp bằng chị." Lâm Duyệt Vi cởi ra, đeo lại trên tay cô.
Nàng âm thầm nghiền ngẫm: xem như là uống rượu giao bôi đi.
Cố Nghiên Thu hiển nhiên không mang nhiều tâm tư như nàng vậy, ngón tay theo thói quen mà miết trên viên Phật châu, từng hạt từng hạt lần tới. Lâm Duyệt Vi không khống chế được mà đem tầm mắt dừng trên ngón tay cô, không biết là do trầm hương trên Phật châu hay vẫn do nàng gần đây càng ngày càng lậm đến không dời mắt được.
Cố Nghiên Thu thả ống tay áo xuống che lấy cổ tay mình.
Lâm Duyệt Vi lúc này mới hoàn hồn, ánh mắt loạn nhìn trái nhìn phải tránh đi cô:
"Lên lầu tắm rửa đi ngủ nha?" Cố Nghiên Thu lên tiếng hỏi.
Hai người tự mình về phòng tắm rửa, Cố Nghiên Thu tối nay động tác thật nhanh, mở cửa phòng liền nhìn thấy Lâm Duyệt Vi trên người còn đang quấn khăn vừa bước ra khỏi phòng tắm.
Hai người đều ngây dại.
Cố Nghiên Thu lui về sau một bước, mém chút đụng vào cạnh cửa: "Chị không cố ý."
Một tiếng cửa đóng lại
Lâm Duyệt Vi buồn cười mà lộ ra chút vui vẻ, cầm quần áo đi về phía phòng tắm mặc vào, mở cửa phòng thấy Cố Nghiên Thu còn đang đứng ngay đó.
"Chị vào đi." Trên đầu Lâm Duyệt Vi còn một bọc khăn tắm, trên người mặc váy ngủ, chân dài bước qua lại đến đầu giường ngồi sấy tóc.
Cố Nghiên Thu đọc sách trong tiếng ong ong của máy sấy, thỉnh thoảng trộm nhìn về phía lưng Lâm Duyệt Vi.
Lâm Duyệt Vi mở chăn ngồi trên giường, mùi sữa tắm cùng dầu gội quyện lẫn vào nhau tràn ngập bay đến, Cố Nghiên Thu bất động thanh sắc ngửi lấy, không giống mùi ngày thường, Lâm Duyệt Vi thay đổi sữa tắm, hôm nay là mùi cam ngọt thanh.
Hai người như thường nói chuyện trước khi ngủ, tâm sự với nhau những việc phát sinh trong ngày, thói quen này không biết được tạo thành từ lúc nào, hai nàng rõ ràng cùng nhau ở chung không bao lâu, nhưng lúc này lại quen thuộc như đã qua lại nhiều năm.
Lâm Duyệt Vi kết nối tai nghe Bluetooth với iPad, trong tay chỉ giữ một bên tai nghe, lòng bàn tay siết chặt rồi lại buông ra, nói với cô về việc Phương Hiểu Hiểu bị đóng băng, cũng tỏ vẻ có chút ngoài ý muốn.
Cố Nghiên Thu: "Vì sao?"
Lâm Duyệt Vi dẫn ra một vài ví dụ trong giới giải trí, đa số đều không có việc gì, nhiều nhất là yên lặng một đoạn thời gian, tuyệt đối không đến mức nghiêm trọng như thế.
Cố Nghiên Thu nhất châm kiến huyết* hỏi: "Em áy náy sao?"
*một câu hỏi trúng tim đen
Lâm Duyệt Vi sửng sốt một chút rồi gật đầu: "Xem là vậy đi."
Cố Nghiên Thu thở dài, nhìn nàng
"Sao vậy? Lâm Duyệt Vi bị cô nhìn đến hoang mang
"Không có gì, chỉ là muốn thở dài."
Lâm Duyệt Vi: "???"
Lâm Duyệt Vi vừa sấy tóc xong nên đầu tóc có chút hỗn loạn, tóc xõa lung tung chĩa ra ngoài, đặc biết nàng mang theo ánh mắt ngu ngơ nhìn qua Cố Nghiên Thu, tóc tai bù xù, ánh mắt cũng có chút xù xù, nhìn như một chú sư tử con.
Hình minh họa chớ lão sư cũng không biết furry eyes dịch kiểu gì
Cố Nghiên Thu đột nhiên rất muốn xoa xoa đầu nàng, mà xác thật cũng làm như vậy không kịp chờ đại não hội ý.
Lâm Duyệt Vi ngước mắt khiếp sợ nhìn Cố Nghiên Thu vậy mà lấy tay để trên đầu nàng.
Vốn nếu là thường ngày Cố Nghiên Thu hẳn đã thu tay nhanh như một làn khói rồi nói một câu xin lỗi, nhưng giờ phút này nàng không nghĩ sẽ làm vậy – tình cảm dồn nén bấy lâu đã chiến thắng lý trí.
Tác giả có lời muốn nói: Ta bấm tay tính toán, ngày mai là hoàng đạo, vậy thì chọn lúc này để cùng một chỗ đi [tung bông tung hoa tung lá]
Yan lão sư: Lâm đại minh tinh nhìn ngón tay nhìn đến thất thần!
Tiểu Cố tổng nhìn mỹ nhân quấn khăn tắm nhìn đến đứng hình!