Một cước đạp ga
"Ai bảo con nhảm nhí! Ai bảo con nói hươu nói vượn!"
Trong phòng khách kiểu mở, một mệnh phụ phu nhân cùng một cô gái trẻ chạy chung quanh sofa rượt đuổi nhau trối chết, trong tay bà Lâm là dép lê, cả người như nổ thành con sư tử mẹ tức giận.
Lâm Duyệt Vi co chân chạy, nàng từ nhỏ đến lớn luôn là kiện tướng thể thao trong trường, năm nay vừa mới hai mươi, thân thể khỏe mạnh, còn bà Lâm lại sống trong nhung lụa, ngoại trừ ra ngoài uống trà làm móng tay đi dạo phố thì chỉ ở nhà chăm sóc hoa cỏ, sao so lại với Lâm Duyệt Vi, cho nên nàng vừa chạy vừa thành thạo mà quay đầu lại cười lạnh nói: "Mẹ, lễ nghi lễ nghi, rõ như ban ngày ở trong nhà giơ chân múa tay còn ra thể thống gì nữa?"
"Mẹ cô, tôi này chính là thể thống, cô đứng lại đó cho tôi!"
"Con không đứng lại, Mẹ có thể làm gì con chứ?"
Bà Lâm đuổi theo một lát, mệt đến thở hồng hộc, thật sự đuổi không kịp, trong lòng mắng con bé oắt con này một vạn lần, chỉ có thể đứng lại, Lâm Duyệt Vi thấy bà ngừng, bèn dừng lại cách bà cự ly xa ba mét, để tránh bà lại chơi trò xảo trá lừa nàng, lại chửi nàng một trận.
Bà Lâm chỉ vào nàng nói: "Cô có thể thuần khiết một chút hay không? Đầu óc sâu bọ, tôi cho cô học đại học rốt cuộc là học cái gì hả?"
Lâm Duyệt Vi: "Con vốn chỉ đùa một chút thôi mà, ai bảo Mẹ thái quá làm gì, Mẹ đừng suy nghĩ quá nhiều được không?" Nàng lẩm bẩm nói, "Như nào lại nhắc đến đại học, không học đại học cũng hiểu sai mà."
Bà Lâm lại bạo phát, dép lê sắp phóng ra khỏi tay: "Cô còn nói nữa!"
"Con sai rồi, con không bao giờ nói nữa." Lâm Duyệt Vi kẹp chặt đuôi hoả tốc bay lên lầu.
Bà Lâm tức giận đến đau gan, oắt con đã chui vào phòng rồi, kết hôn rồi cũng không thấy nàng ổn trọng hơn, sau này nếu như...... thì phải làm sao? Bà Lâm giơ tay xoa xoa ấn đường, lòng tràn đầy sầu muộn, nghẹn muốn chết, tay vỗ về ngực giúp chính mình thuận khí.
Tiếng chuông di động vang lên trên bàn, bà Lâm nhìn thấy hiển thị trên màn hình, đáy mắt bỗng hiện lên một tia cảm xúc phức tạp, nhận lấy.
"Alô."
"Thanh Thanh." Giọng điệu ông Lâm luôn đối với bà tràn ngập nhiệt tình và tình yêu say đắm vang lên.
"Ừm." Bà Lâm nhàn nhạt mà lên tiếng.
Ông Lâm nhạy bén nói: "Không vui?"
tức giận mà nói: "Con gái ông chọc tức tôi."
Ông Lâm cười ha ha một tiếng: "Tôi thấy, có ai còn dám chọc bà không vui nữa, chờ tôi trở về dạy bảo lại nó, ba ngày nữa sẽ về tới nhà." Ông Lâm tay che microphone, chỉ chỉ vào quầy triển lãm, vui sướng mà nói: "Cái này, gói lại cho tôi."
Bà Lâm nghe thấy được tạp âm, đông tây nam bắc các quốc gia ngôn ngữ đều có, thuận miệng hỏi câu: "Anh đang làm gì, ở đâu?"
Ông Lâm nói dối nói: "Cùng khách ăn cơm, rồi shopping."
Bà Lâm: "Khách nam hay nữ? Cùng họ đi sao?"
Ông Lâm cố ý tạm dừng một chút, chờ bà Lâm nói xong, mới không nhanh không chậm mà nói: "Nam, tự đi, bên cạnh chỉ dẫn theo một thư ký, không tin có thể đưa điện thoại cho cậu ấy."
Bà Lâm: "Không cần, thuận miệng hỏi thôi, không phải không tin ông."
Ông Lâm đi quẹt thẻ, tiếp nhận túi quà tặng , thư ký bên cạnh duỗi tay tới đón, ông lắc đầu, kiên trì tự mình cầm, sau khi về khách sạn thì thoả đáng mà cất vào vali.
***
Ba ngày sau.
"Tôi đã trở về." Ông Lâm treo chiếc áo khoác kiểu tây trên một cánh tay, tay phải xách theo vali, đứng ở cổng lớn, quỷ dị phát hiện trong nhà thế mà không ai ra nghênh đón ông.
Vợ-con đâu rồi?
"Thanh Thanh? Lâm Duyệt Vi?" Ông Lâm kéo vali vào gia môn, thấy một người phụ nữ đầu tóc rối bù nằm liệt trên sô pha, nhìn dáng người vô cùng giống vợ ông, vén mái tóc rối như tổ qua ra quả thật là nàng.
Ông Lâm ba hồn đi trước bảy phách: "Thanh Thanh!"
Bà Lâm hơi thở mong manh mà mở mắt ra: "Còn chưa có chết đâu, nhưng ông mà về muộn hơn thì tôi sẽ chết."
"Sao lại ra nông nổi này?"
"Hỏi con gái ngoan của ông ấy."
"Con bé lại làm bà tức giận?" Ông Lâm thầm nghĩ, không đến mức như vậy chứ, nàng cùng Lâm Duyệt Vi ở nhà từ trước đến nay là thế lực ngang nhau, sao bây giờ lại chật vật như thế này, tức giận đến nhất Phật xuất thế, nhị Phật thăng thiên[1].
[1] ý chỉ việc chết đi sống lại
Bà Lâm mệt mỏi nhắm mắt lại, không muốn đáp trả.
Ông Lâm hỏi: "Người đâu?"
Bà Lâm nói: "Đi ra ngoài rồi, buổi tối trở về, để nó nói chuyện với ông."
"Được, quay lại để tôi giáo dục nó." Ông Lâm đỡ bà Lâm ngồi dậy trên sofa, giúp bà chải đầu, lau mặt, xoay người bước tới mở vali ra, từ bên trong lấy ra một món quà đã sớm chuẩn bị, "Đoán xem mua cho bà cái gì?"
Bà Lâm không chút hứng thú: "Cái gì?"
"Món lần trước bà nói rất thích." Ông Lâm từ trong túi giấy, lấy ra một chiếc hộp gỗ sang trọng được gói ghém cẩn thận tỉ mỉ, "Bà tự mở ra xem đi."
Bà Lâm mở ra, sửng sốt.
Đó là......
Một chiếc đồng hồ màu xanh biển có hoa văn gốm sứ, quanh thân nạm một vòng kim cương, thoạt nhìn đã biết giá rất xa xỉ. Mặt trên vẽ phong cảnh sơn thủy, có một cây cầu nhỏ vắt ngang qua sông, trên cầu có một chàng trai và một cô gái cầm dù dưới ánh trăng bạc thơ mộng. Cô gái cầm dù là kim giờ, còn chàng trai là kim phút, hai người cứ cách mỗi 12 giờ sẽ tương ngộ, cùng trao nụ hôn dưới ánh trăng lấp loáng trên đầu.
Chiếc đồng hồ phiên bản giới hạn này có cái tên rất lãng mạn, khiếu tình nhân chi kiều (gọi tình nhân giữa cầu).
Ông Lâm nói: "Tôi nhờ người mua mãi vẫn không mua được, lần này tới Dubai công tác vừa lúc có buổi triển lãm, tôi liền đi thử thời vận, kết quả thật gặp được nó, may mắn là xuống tay sớm, chậm một chút là mất toi. Đây, để tôi mang lên cho bà."
Trên cổ tay trắng nõn, được tô điểm thêm bởi chiếc đồng hồ màu lam, chàng trai cùng cô gái đang tới gần nhau từng giây từng phút.
Bà Lâm miễn cưỡng kéo kéo khóe môi, dáng vẻ vẫn buồn bực không vui.
Ông Lâm liên tục khuyên bà mà không có kết quả, hỏi bà thì bà lại không nói, chỉ đành phải dùng một cú điện thoại trực tiếp kêu Lâm Duyệt Vi về. Sau nửa giờ, Lâm Duyệt Vi rảo bước tiến vào cửa, "Ba, Ba về rồi."
Ông Lâm nhàn nhạt gật gật đầu, bĩu môi nhìn sofa, nói: "Ngồi đi, có chuyện muốn nói với con."
"Mẹ nói với Ba rồi à?" Lâm Duyệt Vi vẫn biết sợ, nghe vậy thành thành thật thật mà ngồi xuống, thỉnh thoảng dùng mắt đi trộm ngó Mẹ nàng.
"Bà ấy kêu con tự mình nói."
Lâm Duyệt Vi nghi hoặc mà liếc mắt nhìn Mẹ một cái, không rõ vì sao người ngày thường mọi chuyện đều phải cùng lão công thương lượng như bà, sau khi hai người khắc khẩu cả đêm, vẫn có thể nhịn xuống không nói cùng ông Lâm.
"Ba, con muốn tham gia một tiết mục." Đối với chuyện đã sớm quyết định, mặc dù có ông ở chỗ này, Lâm Duyệt Vi cũng tuyệt đối sẽ không lùi bước.
Ông Lâm còn không nghe ra, hỏi: "Tiết mục gì?"
"Một show truyền hình thực tế." Lâm Duyệt Vi nói, "Con tính thông qua show truyền hình này, chính thức tiến vào giới giải trí."
"Giới giải trí?" nghiệp vụ kinh doanh của công ty ông Lâm cách rất xa giới giải trí, nhất thời mông lung, không nhớ ra giới giải trí là cái gì, nhưng mà một hai giây sau, ông lập tức phản ứng lại ngay, xưa nay trên khuôn mặt ông Lâm luôn có biến không sợ đột nhiên lộ ra thần sắc khó có thể tin, "Con lặp lại lần nữa."
Lâm Duyệt Vi hít sâu một hơi: "Con nói, con muốn vào giới giải trí, con muốn trở thành đại minh tinh, con muốn đóng phim, con muốn thành danh."
Ông Lâm cố gắng phát huy thiên phú diễn thuyết gia, vẻ mặt ôn hoà nói: "Vi Vi, con nghe ba nói, chuyện này chúng ta đổi một góc độ khác suy nghĩ một chút......"
Lâm Duyệt Vi cố gắng ngăn chặn ông tẩy não, dùng đôi tay bịt lấy lỗ tai, hét lớn: "Con không nghe Ba giảng đạo lý đâu, con quyết định rồi, sẽ không thay đổi!"
"Làm càn!" Ông Lâm đột nhiên biến sắc.
"Con không làm càn, con đã chuẩn bị xong, vòng loại đã qua rồi, mấy ngày nữa tiết mục sẽ bắt đầu quay."
"Con chuẩn bị từ khi nào?"
"Mấy tháng vừa rồi."
"Con--" ông Lâm cuối cùng cũng biết vì sao bà Lâm tức giận thành bộ dạng như vậy, "Ba đã tuyên bố với cả công ty con sẽ tới tập đoàn rèn luyện, bây giờ con lại muốn chơi trò gì nữa đây?"
"Con chưa từng đồng ý, do Ba tự mình muốn nói."
"Lâm gia chỉ có mình con thôi, con vào giới giải trí tào lao ấy, vậy công ty nhà chúng ta thì phải làm sao?!"
"Vậy Ba muốn con phải làm sao?!"
"Lâm Duyệt Vi!"
"Lâm -- Ba!"
Hai người càng lúc càng to tiếng.
Bà Lâm từng khờ dại cho rằng ông Lâm có thể khuyên Lâm Duyệt Vi, vậy mà một chút khả năng giảm xóc cũng không có, sau khi chầm chậm mưu tính, muốn Lâm Duyệt Vi tuyệt đi ý niệm này, nào ngờ nàng lại kiên quyết như vậy, một câu cũng không chịu nghe, tối hôm qua còn cùng bà cãi một trận long trời lở đất, hôm nay tựa hồ lại tính toán cùng ba nàng náo thêm một trận.
***
Cố Nghiên Thu kiểm tra đèn trong văn phòng một lần cuối cùng, xác nhận đều đã tắt hết, mới bước ra khóa cửa.
Tựa hồ ngày nào cô cũng đều tăng ca đến tối mịt mới về, thang máy trống trải, một chút hơi thở nặng nhọc cũng có thể nghe được tiếng vang, nếu là những cô gái độc thân khác, sợ là sẽ sợ tới mức lá gan đều phải run rẩy vài cái, nhưng Cố Nghiên Thu vẫn mặt mày bình tĩnh, ánh mắt nhìn chăm chú vào phía trước, không biết suy nghĩ cái gì.
Đinh --
Thang máy tới tầng hầm, Cố Nghiên Thu nương theo ánh đèn yếu ớt dưới bãi đỗ xe tìm ra mình xe, lái xe rời khỏi tòa cao ốc. Các tòa nhà trong thành thị san sát nhau, cương cân thiết cốt[2], Cố Nghiên Thu về nước mấy tháng, lúc nào cũng cảm thấy khung cảnh này quá đỗi xa lạ.
[2] gân cốt là sắt thép cứng rắn
Cô không mở chỉ dẫn đường, bất tri bất giác lái xe theo một hướng khác, đợi đến khi cô phát hiện, thì chỉ đành thuận theo tự nhiên, nhấn nút hạ mui xe, tùy ý để gió đêm lướt qua sườn mặt, thổi đến rối tung mái tóc dài.
Phía trước cách đó không xa cô nhìn thấy một cô gái đang lang thang trên đường không rõ mục tiêu, bóng lưng ấy, rất giống Lâm Duyệt Vi.
Cố Nghiên Thu thả chậm tốc độ xe.
Một chiếc chạy chậm chậm rì rì đi theo phía sau Lâm Duyệt Vi, nàng cũng nhận ra cô.
Hai người như điện quang hỏa thạch mà đối diện nhau, Cố Nghiên Thu một chân nhấn ga, đùng một tiếng động cơ trầm đục, trên con đường trống trải chỉ để lại mùi khói xe nồng đậm, đầu tiên là ập vào trước mặt rồi nhè nhẹ xâm nhập vào mũi Lâm Duyệt Vi, dư vị dài lâu.
Lâm Duyệt Vi: "?!?!"
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Lâm Duyệt Vi: Này mẹ tác giả! Đó là chân mệnh thiên nữ của tui mà?!!!
Cố Nghiên Thu: Thế còn khí thải sau đuôi xe taxi của em thì tính là cái gì?!