Hai người Tần Dật lái xe theo hướng Phan Dung Hi nói và đuổi theo nhưng cũng không thấy nửa cái bóng của Giang Tư Nhạc hay Mục Phi đâu. Thấy trời tối dần, cứ tìm thế này thì cũng không phải là biện pháp.
Tần Dật nhìn có chút lo lắng, tay phải nắm chặt một cái, nện ở trêи tay lái: “Khốn kiếp!”
“Anh thử dùng thần thức tìm kiếm ở vùng phụ cận đi.” Lục Hằng nói.
“Thần thức?” Tần Dật không hiểu.
“Chính là tinh lực mà các anh nói đó.”
“Không, tôi mới vừa thử rồi, bọn họ dường như không có ở quanh đây.” Trước khi xuất phát, Tần Dật đã dùng tinh lực tìm kiếm qua một lần. Nghĩ đến Giang Tư Nhạc có một chiếc xe tính năng cực tốt cất trong không gian của hắn hẳn là cả hai đã chạy thật xa.
“Phương thức vận dụng thần thức của anh quá thô.” Lục Hằng từ trong túi nhỏ lấy ra một mảnh ngọc ném cho Tần Dật, “Đắp lên trán, dùng thần thức tiến vào.”
Tần Dật dừng xe, làm theo lời Lục Hằng. Bên trong ngọc bội là một phần điều khiển phương thức vận dụng thần thức, tuy lượng thông tin khổng lồ nhưng đối với nhà dị năng như Tần Dật cũng không quá khó.
“Nhà dị năng trong cơ thể có khí tức. Ở nơi họ xuất hiện, nếu không cố ý thu liễm sẽ có dấu vết để lại.” Khi Lục Hằng nhìn thấy Tần Dật tiếp thu xong công pháp bên trong miếng ngọc, liền nói: “Anh thử đi, cảm nhận dấu vết do Mục Phi để lại.”
Tần Dật nhắm mắt lại, theo những gì tiếp thu được từ miếng ngọc, chia tinh lực thành những sợi tơ mỏng, đan thành một tấm lưới lớn, từ từ tản ra. Tinh lực chia thành từng sợi nhạy cảm hơn, khí của nhà dị năng, quỷ khí của thây ma trong không khí chưa phân tán đi đều có thể nhìn thấy được.
“Tìm được rồi.” Trong ngàn vạn tia khí, Tần Dật tìm được khí tức màu lục nhạt thuộc về dị năng mộc của Mục Phi. Chỉ là phương hướng mà khí này chỉ ra có phần khác với những gì Phan Dung Hi đã nói.
Tần Dật khởi động xe, quay đầu đi theo dấu vết của sợi khí kia. Chỉ vài mét sau khi đánh lái ra ngoài, chiếc xe bị lật nghiêng rồi đột ngột dừng lại.
“Vẫn là cậu theo dõi khí tức của Mục Phi đi. Phương pháp khống chế này quá hao tổn tinh thần. Một bên theo dõi một bên lái xe tôi sợ sẽ phóng xe xuống mương mất.” Tần Dật chân phải đạp phanh nói.
“Tôi tu kiếm đạo, không quen điều khiển thần thức.” Lục Hằng trầm mặc một hồi, cuối cùng bất đắc dĩ nói ra, cái loại chuyện này có hơi mất mặt cho cái danh sư huynh.
Kiếm thuật là con đường nhất tâm, cần trong lòng không suy nghĩ bất cứ
chuyện gì khác mới có thể lĩnh ngộ ý đạo cao nhất và thuần khiết của kiếm. Càng tập trung, càng có thể lĩnh hội ý định kiếm càng mạnh. Bởi vậy, người tu luyện kiếm pháp nói chung chỉ dựa vào kiếm, không tinh thông pháp thuật, thần thức đều quấn quanh thanh kiếm sắc bén.
“Vậy cậu lái xe đi.” Tần Dật thấy Lục Hằng có chút khó xử, liền nhanh chóng nói biện pháp tiếp theo.
Lục Hằng càng không vui, hắn không nói lời nào, chỉ là nhìn chằm chằm Tần Dật.
Khi Tần Dật nhìn thấy ánh mắt lên án của Lục Hằng, anh nhận ra người đàn ông trước mặt mình còn chưa ăn mì gói làm sao anh ta có thể lái xe.
“Tôi sẽ dạy cậu cách lái, tay cậu nhanh nhẹn như vậy, chiếc xe số tự động này sẽ không làm khó được cậu. “
Bây giờ Tần Dật không có thời gian để nói cái gì mà chân ga rồi phanh xe. Từ từ rồi sẽ hiểu. Đối với những chuyện như lái xe, thực hành trực tiếp là cách nhanh nhất.
Tần Dật trực tiếp đặt Lục Hằng ngồi vào ghế lái, nắm lấy cổ tay của cậu thăm dò tinh thần lực của cậu. Cộng hưởng là phương pháp vừa học được từ miếng ngọc đó. Thông qua tinh lực, có thể chia sẻ cho đối phương những ký ức và cảm xúc của chính mình. Tần Dật chia sẻ những kí ức và cảm giác của mình về việc lái xe cho Lục Hằng.
Vạn trượng dậy sóng. Giờ phút này chỉ có thể dùng mấy chữ này để miêu tả tâm trạng của Lục Hằng, anh đột nhiên nắm lấy tay Tần Dật.
Thần thức của mỗi người mỗi khác, bởi vì thần thức là bề ngoài của thần hồn, xuất phát từ thần hồn. Do đó, chỉ cần là thần hồn giống nhau, thì thần thức cũng phải giống nhau. Mặc dù trước đó Lục Hằng đã thần thức của mình để hướng dẫn Tần Dật bước vào cửa tu luyện, nhưng lúc đó khí tức của Tần Dật chỉ là chạy tự phát, không có dấu vết thần hồn rõ ràng.
Lần này thì khác. Ngay khi thần thức của Tần Dật thâm nhập, Lục Hằng liền nhận ra thần hồn quen thuộc này.
“Thích……” (Editor: Đoạn này chắc là Lục Hằng định gọi tên Thích Không của thế giới trước.)
[Cảnh báo, cảnh báo! Cảnh báo OOC! Tiểu Lục bình tĩnh! Bị đá ra ngoài muốn trở lại là rất khó!] Tiểu trợ lý lúc này mới nhảy ra.
Tần Dật có chút nghi hoặc mà nhìn qua.
“Thích… Sư đệ, đừng tùy tiện dùng thần thức thăm dò vào người tu hành.” Lục Hằng buông tay, “Có thể khiến cho thần thức của đối phương tự phát phản kϊƈɦ.”
“… Sẽ có một ngày cậu gọi tôi là sư huynh.” Tần Dật nghẹn ngào nói. Dù ban đầu ở trong đại viện hay sau này nhập ngũ, anh vẫn luôn được gọi là anh trai không nghĩ tới chính mình có một ngày bị người khác gọi là sư đệ.
Lục Hằng nhanh chóng thành thạo các kỹ năng lái xe và cả hai lại lên đường. Chỉ là Lục Hằng vẫn không tập trung được, ánh mắt không tự chủ được mà nhìn sang bên cạnh. Cũng may, để tập trung truy tìm dấu vết của khí tức nên Tần Dật đã nhắm mắt lại. Nếu không tiểu trợ lý sợ rằng sẽ lại nhảy ra cảnh cáo OOC.
“Có rồi!” Tần Dật mở to mắt, “Bọn họ ở huyện Q phía trước.”
Huyện Q là một huyện nhỏ còn chưa được dọn dẹp, xa xôi, giao thông đi lại không thuận tiện. Nơi này chỉ có núi bao quanh, dù ra vào cũng chỉ có thể vượt qua một con đường núi quanh co hẹp. Sau khi tận thế bạo phát, toàn bộ người của huyện bị nhốt trong một chiếc hộp chỉ có một khe hở, rất ít người thoát ra được. Ngay cả những người may mắn được thức tỉnh dị năng cũng chết trong biển thây ma và cuối cùng trở thành một trong số chúng.
Từ nhà dị năng biến thanh thây ma thì thực lực mạnh hơn và tiến hóa nhanh hơn. Hoàn cảnh đặc biệt của huyện Q khiến nó trở thành một trong những khu vực nguy hiểm nổi tiếng. Có tin đồn rằng thứ đứng đầu bầy thây ma ở huyện Q là một thây ma hệ tinh thần cấp chín.
Thây ma hệ tinh thần không nhanh, sức lực không mạnh, không có da cứng rắn đạn không thể xuyên thủng. Nhưng nó lại là thây ma mà ai cũng ngại gặp phải nhất, cú sốc tinh thần và kiểm soát tâm trí khiến nó trở nên nguy hiểm hơn rất nhiều so với những thây ma cùng cấp độ khác.
Tần Dật ngay lập tức hiểu ra Giang Tư Nhạc hẳn là đã chạy về phía này, kho lương thực huyện Q. Địa hình huyện Q dễ phòng thủ, khó tấn công, trong thiết kế chiến lược khu vực này đóng vai trò như một pháo đài phòng thủ trong thời chiến. Vì vậy, một kho lương thực cỡ lớn đã được thiết kế ở huyện Q. Sau mạt thế, huyện Q nhanh chóng trở thành nơi tập trung của các thây ma, kho lương thực này tất nhiên là không ai động tới.
Đem nguyên do trong đó đều nói cho Lục Hằng nghe, hai người đã đến điểm đầu của đường vào huyện Q. Đã thấy trêи con đường núi, dày đặc thây ma.
Lục Hằng phanh gấp cho xe dừng lại, may mà khoảng cách vẫn còn xa, còn chưa thu hút sự chú ý của lũ thây ma.
“Thuật ức chế hơi thở.”
Mặc dù còn chưa quen suy nghĩ theo cách của người tu luyện, Tần Dật khi nghe thấy lời của Lục Hằng cũng phản ứng rất nhanh thi triển thuật ức chế hơi thở.
Cả hai xuống xe, tìm chỗ kín đáo bắt đầu lẩn trốn.
“Tình hình không đúng lắm. Hầu như một nửa thây ma ở huyện Q hình như đều tập trung ở đây.” Tần Dật thăm dò một chút.
“Ta nghĩ gần đó có một luồng khí tức cực mạnh.” Trực giác của Lục Hằng báo động trước.
Tuy rằng Tần Dật không phát hiện cái gì, cũng không biết tại sao, nhưng hắn rất tin tưởng vào trực giác của Lục Hằng. Quả nhiên, tra xét thêm một bước nữa Tần Dật đã phát hiện ra điều kỳ lạ.
“Thây ma cấp chín kia hình như ở gần đây.” Tần Dật nói, “Thây ma cấp chín này luôn nép vào tổ cũ không bao giờ đi đâu. Làm sao có thể đột nhiên chạy ra khỏi huyện.”
Tuy nhiên, Tần Dật không được phép nghĩ nhiều. Suy nghĩ khiến anh cảm thấy khí phách của Mục Phi có chút dị động: “Không được rồi, Mục Phi bọn họ đang gặp nguy hiểm.”
Theo nhận thức của Tần Dật, Mục Phi và Giang Tư Nhạc bị nhóm lớn thây ma bao vây. Trong kho lương thực Mục Phi đem cửa kho kéo chặt lấy. May mắn thay, cửa sổ của kho lương thực được làm rất cao, chỉ cần canh cửa chính là có thể đảm bảo không bị đột phá. Chỉ là năng lực của Mục Phi, không biết có thể chống đỡ được bao lâu.
Tần Dật có lòng muốn lao ra cứu người, nhưng thây ma trước mặt đã cản đường, nếu đem bọn thây ma này dọn dẹp sạch xong mới vào huyện Q, có lẽ thi thể của hai người bọn Giang Tư Nhạc đã lạnh ngắt.
“Có cách nào dẫn ra thây ma cấp chín kia không?” Tần Dật tin tưởng Lục Hằng sẽ có phương pháp không tưởng nào đó, dù sao anh cũng đã từng trải qua sự thần kỳ của thuật tu luyện này.
“Ngươi nén thần thức vào một chỗ sau đó ngay lập tức bộc phát ra, bọn ma quỷ kia sẽ không tự chủ mà phản kháng cự lại.” Lục Hằng nói.
Tần Dật làm theo lời cậu. Phương pháp này quả nhiên có hiệu quả, Tần Dật liền khóa được vị trí của thây ma hệ tinh thần kia.
“Chúng ta đi giết thây ma cấp chín kia.”
Phương pháp cứu người của Tần Dật rất đơn giản, dương đông kϊƈɦ tây. Giết thây ma cấp chín điều khiển nhóm thây ma, những thây ma tụ tập bên ngoài kho lương thực sẽ tự nhiên từ từ tản đi. Nếu chỉ có một mình Tần Dật, đương nhiên sẽ không làm chuyện ngu ngốc như đi đối đầu với một thây ma cấp chín.
Chỉ là lần này có Lục Hằng so với chính mình mạnh hơn mấy phần, cho nên anh đương nhiên sẽ không buông tha cơ hội tuyệt vời này.
Cả hai lần theo dấu vết của thây ma cấp chín. Có lẽ điều khiển đại quân thây ma đã tốn quá nhiều sức lực. Lục Hằng hai người đã nhìn thấy thây ma cấp chín, nhưng đối phương vẫn chưa phát hiện ra họ.
Thây ma cấp chín kia vóc người nhỏ gầy nhưng đầu của nó lại khổng lồ một cách không cân xứng, thoạt nhìn có hơi buồn cười. Nó đang ngồi trêи một tảng đá lớn, vây xung quanh là hàng chục thây ma cấp cao.
“Thây ma này rất cảnh giác.” Tần Dật tính toán từng người sức chiến đấu, “Dị năng hệ hỏa của tôi thích hợp tấn công nhóm, những thây ma cấp cao kia giao cho tôi. Thây ma cấp chín giao cho cậu.”
Thây ma hệ tinh thần này không còn cường giả trợ giúp, có thể nói là suy yếu quá nửa. Lục Hằng tốc độ nhanh, sức lực mạnh đối phó với nó không tính là việc khó.
Hai người bày mưu hợp kế, sau đó lén lút di chuyển đến một vị trí thích hợp.
Bất ngờ tập kϊƈɦ.
Tần Dật chắp tay, trong tay xuất hiện một quả cầu lửa to bằng quả bóng rổ. Ngay khi anh cử động hai tay, quả cầu lửa bay thẳng về phía thây ma cấp chín. Thây ma cấp chín phản ứng khá nhanh, rút lui ngay lập tức. Một thây ma cấp cao bên cạnh nó đã dùng cơ thể chặn quả cầu lửa. Quả cầu lửa phát nổ, thây ma cấp cao bị nổ tung nửa người.
Thây ma cấp chín giận dữ, những thây ma cấp cao đó đã vây quanh một nửa. Một lúc sau, thây ma cấp chín nhìn thấy đám thây ma đó đều bị Tần Dật giết từng con một, phất tay một cái, bên cạnh chỉ còn lại có hai thây ma. Các thây ma còn lại đồng loạt tiến lên bao vây, cố gắng trong thời gian ngắn nhất đem nhà dị năng gan to bằng trời này đem thủ tiêu.
Cơ hội đây rồi.
Lục Hằng bóng dáng nhanh như chớp, vừa lóe lên liền xuất hiện phía sau một thây ma cấp cao. Giơ tay chém xuống, một cái đầu thối rữa lăn ra đất. Thời điểm thanh kiếm trong tay Lục Hằng chuẩn bị chém vào con thây ma đang lao tới, cậu đột nhiên cảm thấy đầu mình nhói đau.
Lục Hằng tinh thần hoảng hốt nhưng thân thể phản xạ có điều kiện giơ tay lên, kiếm gỗ trong tay vừa vặn chặn được móng vuốt của thây ma cấp cao. Vừa đối phó với những đòn tấn công tinh thần không dứt từ thây ma cấp chín, vừa chiến đấu với những thây ma cấp cao, Lục Hằng cuối cùng đã hạ gục được lũ thây ma bằng bản năng chiến đấu mạnh mẽ của mình.
Bức tường lửa cao vút của Tần Dật sắp cháy hết, đã có những thây ma muốn xông qua bức tường lửa đến cứu viện. Không chậm trễ thêm nữa, Lục Hằng giơ kiếm lên, trong nháy mắt áp sát thây ma cấp chín kia. Vào lúc Thanh Kiếm xuyên qua đầu của thây ma cấp chín, Lục Hằng nhìn thấy con ngươi màu xám của thây ma cấp chín đột nhiên trở nên lớn như kim châm, liền phát hiện thân thể của mình không theo ý mình sai khiến.
Một lỗ đen phát nổ từ sau lưng của thây ma cấp 9. Thây ma thực sự đã phát nổ tinh hạch trong não, lập tức nâng tinh thần lực lên mức cao nhất, đồng thời khống chế cơ thể Lục Hằng trong vài giây.
Làm thế nào mọi thứ có thể thay đổi trong vài giây?
Trêи không trung đột nhiên xuất hiện một vết nứt, một móng vuốt sắc bén xuất hiện muốn móc vào trái tim không có cách nào nhúc nhích của Lục Hằng.
Con người đứng trước nguy hiểm luôn có thể bùng phát với tiềm năng vô hạn. Một bàn tay mạnh mẽ nhéo thật chặt móng vuốt sắc bén đó, cho dù lòng bàn tay có bị đâm thủng cũng không nới lỏng một chút. Sau đó, ngọn lửa trắng vàng bùng cháy cùng với móng vuốt sắc bén, Tần Dật lại giật mạnh, lôi một con thây ma cháy đến khô héo kéo ra ngoài.
Thây ma cấp chín ở Huyện Q không phải một mà là hai con. Chỉ là con còn lại, là một thây ma thuộc loại càng hiếm thấy – thây ma hệ không gian, ẩn náu trong một vết nứt không gian, vẫn chưa được biết đến. Ngay cả Tần Dật vừa rồi cũng bị nó lừa gạt.
Ngay khi Lục Hằng thoát khỏi khống chế, đã loại trừ những thây ma cấp cao còn lại. Khu vực xung quanh cuối cùng cũng trở nên sạch sẽ một chút.
Lục Hằng nắm lấy tay Tần Dật, nhìn vết thương trêи đó, kinh ngạc nhíu mày.
Tần Dật cười khổ: “Vết thương sâu như vậy, cho dù là nhà dị năng, chỉ sợ cũng sẽ bị lây nhiễm.”
Lục Hằng ngước mắt nhìn hắn. Cho dù người này không nhớ tới chính mình, trong lúc nguy cấp, anh vẫn luôn lựa chọn chắn thủ ở phía trước.
“Không chừng tôi cũng sẽ không còn sống được mấy tiếng đồng hồ. Khi tôi tắt thở, nhớ tới chặt đầu tôi xuống. Tôi không có ý định trở thành một thây ghê tởm.” Tần Dật quá quen rồi cái cảnh mưa bom đạn lạc, rất bình tĩnh đối mặt với cái chết. Huống chi, anh cảm thấy việc cứu người trước mặt mình đây là một việc đáng giá.
Khi đối phó với đám tang thi cấp cao vừa rồi, Tần Dật đột nhiên cảm thấy tim đập nhanh. Không nghĩ tới, cơ thể liền tự nhiên chạy về phía bên này, vừa tới liền đụng phải Lục Hằng gặp nạn. Tần Dật chỉ cảm thấy đầu óc trống rỗng, sau khi phản ứng lại, đã thấy hai tay bắt lấy móng vuốt đòi mạng kia.
“Bất quá, có một việc trước khi chết không làm được vẫn cảm thấy có chút tiếc nuối.” Tần Dật thở dài.
Thấy hắn như vậy, Lục Hằng quyết định làm theo lời hắn hỏi một câu: “Chuyện gì?”
“Tôi là dùng thân phận sư đệ mà chết, thật không cam lòng.”
“Thực lực anh còn chưa vượt qua tôi. Sư đệ, đây là quy tắc môn phái, không thể thay đổi. “Lục Hằng nghiêm túc nói.
“Được rồi, tôi đã biết. Quy củ môn phái, tôi là sư đệ.” Tần Dật nhún vai, “Bất quá, tôi lớn hơn anh vài tuổi. Nguyện vọng cuối cùng của một người sắp chết là được nghe anh gọi một tiếng anh. Nếu không tiện, gọi là Tần ca cũng được. “
Lục Hằng gật đầu, do dự vài giây sau mới nói:” Tần ca… “
” … Anh”
Tần Dật nghe thấy người trước mặt rốt cuộc cũng gọi mình một tiếng anh, lại có vẻ hơi ngại ngùng, lúc sau lắp bắp nói, lại thêm một chữ anh. Giọng nói của Lục Hằng nhẹ nhàng trong trẻo, Tần Dật có chút dư vị, đột nhiên cảm thấy da thịt thô ráp nóng ran. Dường như có điều gì đó không ổn!
Lục Hằng là cố ý làm như vậy, nhìn vết ửng hồng trêи khuôn mặt u ám của Tần Dật, trong lòng cười khổ, nhưng vẻ mặt vẫn rất nghiêm túc: “Có thể bắt đầu.”
“Hả?” Tần Dật vẫn đang đắm chìm trong ba chữ kia, chưa kịp phản ứng.
“Vận công bức ra ma khí.”
“Gì cơ?” Tần Dật lộ ra vẻ ngốc nghếch hiếm thấy.
“Vận công, dùng linh khí trục xuất ma khí. Bên trong tâm pháp truyền thụ có phương pháp này.”
Còn có loại thao tác này à! Tần Dật vốn tưởng rằng vừa nãy đại nghĩa lẫm liệt không sợ chết, còn thấy chính mình đặc biệt soái, nhưng hiện tại lại cảm thấy đặc biệt ngu xuẩn.