"Đương nhiên nhớ!"
"Chủ bá rất xấu nha! Kỳ trước nói đi là đi! Bỏ đám người chúng ta chạy mất tiêu!"
"Tam Tam, cái món ốc sên lần trước ngươi ăn đang rất hot trên Tinh Võng đó!"
"Chủ bá cầu giới thiệu đồ ăn nào càng ngon càng đẹp hơn đi!! Nhớ tới là chảy nước miếng nữa rồi!"
"Ta muốn Jack! Jack!"
"Nữ thần Rose của ta đâu rồi? Cầu lên sân khấu a!"
"Lần trước chủ bá đề cử ốc sên thật sự là triệu like a!"
......
Ân? Số người xem phát sóng trực tiếp tăng mạnh giống như có liên quan đến vụ ốc sên kì trước? Đường Triều sờ sờ cằm, phòng phát sóng này có thể liên tiếp với Tinh võng, xem ra đợi lúc nào rảnh rỗi cậu cũng nên lên đó xem có chuyện gì xảy ra mới được.
"Chủ bá! Đây là chỗ nào a?"
"Thuyền Titanic đâu? Carpathia đâu? Biển rộng đâu?"
"Tam Tam, Tam Tam, mấy ngày ngươi không xuất hiện, ta thật sự là nhớ cái boong tàu muốn chết luôn!"
............
Đường Triều nghe vậy, phá lên cười "Các người xem thân ái! Chúng ta bây giờ không xem biển nữa! Ta đem các ngươi đi dạo thành Trường An!"
Sau đó liền đem máy quay điều chỉnh lại, để nó quay bao quát khu vực phố phường này, lại nói tiếp: "Chủ bá hiện tại đang ở tại chợ phía Đông của thành Trường An, phường thị này có tổng cộng 9 phố nhỏ ở các hướng, cùng với 12 khu buôn bán.(chém đó, tha thứ cho một đứa mù kiến trúc như tui). Thế nào? Có phải rất nguy nga hùng vĩ nhộn nhịp tấp nập đúng không?"
Trường An a! Đường Triều chưa từng nghĩ đến bản thân thế nhưng lại có một ngày có thể đặt chân đến Trường An a.
Chỉ là......
"Tam Tam, ngươi có thể đừng bịa chuyện nghiêm túc như vậy được không?"
"Ha ha ha! Còn bày đặt thành Trường An, phường thị đồ nữa chứ! Nói bừa còn biết biên kịch nữa!"
"Ta là vì ốc sên mới đến, chủ bá, có thể giới thiệu thêm vài cách chế biến ốc sên nữa không?"
"Cái trái cây tròn tròn hồng hồng kia nhìn không tồi a! Chủ bá ngươi chạy đi mua một xâu nếm thử đi!"
"Chủ bá! Titanic lần trước có mở ra không? Ngươi ở Công ty giải trí nào vậy? Thoạt nhìn thực lực không tồi a!"
"Đúng đó đúng đó! Ngươi xem phong cảnh này, nhìn trang phục này nè! Phí tổn ít nhất phải hơn mấy trăm triệu Tinh tệ đi?"
......
Thấy chưa, Đường Triều biết ngay là cậu lại bị cho là đang bịa chuyện nữa cho mà xem. Thôi, cậu muốn giải thích cũng không biết giải thích cách gì, trước bỏ qua đi!
Vừa rồi hình như có người vừa mới nhắc tới cái trái cây hồng hồng gì đó?
Đường Triều xoay người nhìn nhìn, liền thấy cách cậu không xa, có một lão già khoảng chừng 50 tuổi mặc áo xám ngắn, da dẻ ngăm đen đang rao to.
Còn đồ vật mà lão đang bán sao...... Kia không phải là kẹo hồ lô sao?
Theo ánh mắt của Đường Triều, hình ảnh trong phòng phát sóng cũng tập trung vào trên đống kẹo hồ lô ngào đường đó.
"Đây là món gì vậy? Hồng hồng, nhìn ngon quá à?"
"Nhìn là phát thèm! Muốn ăn quá!"
"Nhìn nhìn thì hình như rất quý a! Công ty giải trí này đúng là hạ đủ vốn gốc mà!"
"Nghe ông cụ kia rao thì đó hình như tên là hồ lô ngào đường hả? Chủ bá nhanh nhanh chạy đi mua về ăn thử nha!"
"Cầu mua +1"
.........
Lão già bán hồ lô hình như cũng phát hiện ra ánh mắt của Đường Triều, đánh giá Đường Triều một chút sau đó nhe hàm răng đã thủng hàng tiền đạo kia ra cười cười nói với Đường Triều: "Một văn tiền một xâu, hai văn tiền ba xâu! Vị tiểu huynh đệ này, lão đây gói cho cậu ba xâu nha?"
Kẹo hồ lô này từng quả to to đỏ đỏ, nhìn đúng là rất muốn ăn. Chỉ là....
Đường Triều cậu hiện tại là một nghèo hai trắng, xác xác thật thật không xu dính túi.
"Ta chỉ tùy tiện xem một cái, không muốn mua." Đường Triều chỉ có thể bất đắc dĩ nói.
"Không mua hàng thì nhìn cái gì mà nhìn." Lão già khinh thường nói. Có một văn tiền cũng tiếc rẻ, lão còn tưởng là một người phiên bang giàu có đâu! Sau đó cũng không thèm để ý tới Đường Triều nữa, tiếp tục hô to rao bán.
Đường Triều! Được rồi, mới vừa tới Đại Đường ngày đầu tiên đã bi khinh thường.
"A a a! Chủ bá tại sao không mua a?"
"Đúng vậy đúng vậy! Mua một xâu đi mà!"
"Mua mua mua!"
......
Đám người xem thấy Đường Triều không chút nào dao động, liền liên tục bình luận! Làm Đường Triều xem đến hoa cả mắt.
Đường Triều chỉ đành nghiêm túc nói: "Các người xem thân ái, không phải chủ bá không muốn mua a! Các ngươi có biết một văn tiền là bao nhiêu không?"
"Là bao nhiêu?"
"Di, bây giờ ta mới phát hiện ra, tiền tệ chỗ này lại không xài tinh tệ, vậy một văn tiền rốt cục à bao nhiêu a?"
"Không lẽ chủ bá mua không nổi sao?"
"Nhiều lắm là một ngàn tinh tệ đi? Một cái trứng gà đã 500 tinh tệ rồi, không lẽ cái này còn quý hơn trứng gà nữa hả?"
"Chủ bá quá keo kiệt! Ta nhất định sẽ góp ý phê bình vài câu!"
......
Đường Triều nghe vậy, vô cùng đau đớn nói: "Một văn tiền mà đổi sang tinh tệ chính là một vạn tinh tệ đó! Một vạn a! Các người xem thân ái! Các ngươi cho rằng chủ bá có đủ tiền để mua cái xâu hồ lô ngào đường này sao?"
"Một vạn tinh tệ! Cái ông già bán hồ lô ngào đường này bị điên à?"
"Để ta bình tĩnh! Để ta bình tĩnh cái đã!"
"Đúng vậy đúng vậy!"
"Ông cụ này nhìn rất hàm hậu, không ngờ lại là một gian thương a!"
"Cái hồ lô ngào đường này rốt cuộc là làm từ cái gì vậy? Sao mà mắc thế!"
............
Đám người xem nghe xong cậu nói liền chấn động! Trong tay ông già đó còn hơn hai mươi xâu, kia không phải là lão đang ôm hai mươi vạn tinh tệ đi dạo giữa đường sao?
Đường Triều liên tục thở dài: " Cái kẹo hồ lô này hả, là dùng hồng quả cùng đường trắng làm ra. Chủ bá thật sự là mua không nổi a!"
Đường Triều lúc trước đã xem xong 《 Lịch sử tinh tế Hoa Hạ 》 cũng biết được, mấy thứ hoa quả rau củ linh tinh này nọ còn hiếm hơn trong tưởng tượng của cậu nhiều.
Trên Hoa Hạ tinh bất luận là thành phần khoáng chất trong đất trồng hay độ ẩm trong không khí đều có khác biệt rất lớn với Địa cầu. Những cư dân nguyên thủy trên Hoa Hạ tinh cũng phải trải qua mấy trăm năm sờ soạng tìm kiếm mới từ một nơi ở cách Hoa Hạ tinh ba ngàn năm ánh sáng tìm được Lâm Bắc tinh, một nơi phù hợp cho thực vật Địa cầu sinh trưởng. Trải qua hơn một ngàn năm thay đổi sửa chửa, Lâm Bắc tinh cũng đã trở thành căn cứ gieo trông nông nghiệp của Hoa Hạ tinh.
Mấy cái tiểu hành tinh khác xung quanh Hoa Hạ tinh cũng từng thử nghiệm gieo trồng nhưng mà, cuối cùng vẫn không thành công gieo trồng bất cứ loại thực vật nào.
Đến tận bây giờ, chỉ có một khu Lâm Bắc tinh nhưng lại phải gieo trồng thực vật hoa quả cung ứng cho toàn bộ dân chúng Hoa Hạ tinh, áp lực có thể nghĩ được.
Đây cũng là nguyên nhân quan trọng nhất khiến cho giá cả của rau dưa trái cây lại luôn đắt đỏ như vậy.
Bên kia, mấy người xem nghe được Đường Triều giải thích xong liền bừng tỉnh ra. Thì ra nguyên liệu lại là hồng quả! Chả trách lại quý như vậy!
Phần lớn bọn họ cũng chưa từng ăn qua hồng quả đâu. Huống chi bây giờ lại là một xâu dài như vậy toàn bộ đều là hồng quả!
Bất quá chỉ là đạo cụ diễn của một người qua đường còn thật sự xử dụng hồng quả, cái này cũng quá xa xỉ đi?
............
"Chủ bá! Công ty của ngươi còn thiếu người không? Ta tốt nghiệp đại học kinh tế nè! Không cần tiền lương luôn! Mỗi ngày cho ta một xâu hồ lô ngào đường này là được rồi!"
"Lầu trên đúng là giỏi tính toán ha! Ta tốt nghiệp đại học nghệ thuật của đế quốc đây nè, ta cũng muốn đi ứng cử! Một tháng một xâu hồ lô ngào đường là được rồi!"
"Tại sao sau khi nghe chủ bá giải thích xong cảm thấy một vạn tinh tệ cũng không lớn lắm nha?"
"+1, nhưng mà cũng quá lãng phí rồi đi? Lại dám lấy hồng quả làm đạo cụ cho diễn viên quần chúng! Phải biết là ta tới bây giờ một trái hồng quả còn tiếc không dám bỏ tiền mua nữa kìa!"
"Chủ bá! Ta đánh thưởng cho ngươi a! Ngươi nhất định phải để dành đủ một vạn tinh tệ, sau đó giúp ta nếm thử hương vị của hồ lô ngào đường a!"
"Ta nữa!"
"Ta nữa +1"
"Đinh! Yêu yêu mèo nhỏ đánh thưởng 10 tinh Tệ!"
"Đinh! Trai đẹp vạn người mê đánh thưởng 20 tinh Tệ!"
"Đinh! Đế * sư đánh thưởng 100 tinh Tệ!"
"Đinh! Đế * sư đánh thưởng tích lũy đủ 1000 tinh tệ! Thăng cấp thành hội viên Cam cấp!"
"Đinh! Môn môn đánh thưởng 50 tinh Tệ!"
............
Tiếng đánh thưởng vang lên liên tục.
Đường Triều nhìn mấy cái làn đạn kia phát ngốc. Không nghĩ tới, dân chúng tinh tế khi nhắc đến mỹ thực lại có nhiều oán niệm như vậy.
Chỉ mới chốc lát thôi, đánh thưởng đạt đến 2000 tinh tệ!
Đường Triều không khỏi trầm tư suy nghĩ, Đại Đường đồ ăn phong phú, so sánh với Hoa Hạ tinh thật sự là khác biệt rõ ràng, thật đúng là lãng phí tài nguyên a!
............
"Được rồi! Các người xem thân ái! Hồ lô ngào đường bây giờ chủ bá chưa ăn nổi! Ta hứa chừng nào để dành đủ một văn tiền, nhất định sẽ phát sóng trực tiếp cho mọi người xem! Bây giờ chúng ta cứ đi tham quan phường thị này đi ha!"
Không nói nhiều nữa, bây giờ đứng mãi một chỗ cũng không làm gì, Đường Triều quyết định đi tản bộ xem xung quanh.
Cũng may Đường Triều xuyên vào là thời Đại Đường, thời đại mà dân phong mở ra vạn quốc triều bái. Bằng không, với một thân quần áo khác lạ này, chỉ sợ vừa mới đứng ở đây một lát là có quan sai tới dẫn đi rồi!
Còn bây giờ.... Tuy rằng cũng có vài người đi đường tò mò về quần áo cậu đang mặc, bất quá trong thanh Trường An có rất nhiều phiên bang, mọi người đều coi cậu là một thương nhân người phiên bang thôi.
"Không có kẹo hồ lô, không có boong tàu. Chủ bá lại mang chúng ta đi dạo đường phố cũng được a!"
"Đám người xung quanh ăn mặc thật kì lạ. Ta mới vừa nhìn xung quanh xong, chỗ này không có bất cứ món đồ điện tử nào hết. Tam Tam, chỗ này là chỗ nào vậy a?"
"Đúng vậy! Đây là tiểu hành tinh nào vậy?"
"Cùng cầu! Ta đã so sánh với tất cả những nơi mà mình biết nhưng mà vẫn nghĩ không ra đây là nơi nào!"
"Cùng cầu cùng cầu! Công ty của chủ bá là công ty nào vậy a! Bút tích đủ lớn!"
............
Lại tới nữa, lại tới nữa.
Đường Triều nhìn mấy câu hỏi của người xem, đau đầu nữa.
Nhưng mà Đường Triều cũng tự hiểu, nếu cậu không cho mọi người câu trả lời vừa ý, vậy thì mấy ngày kế tiếp sợ là người đặt ra câu hỏi này càng lúc càng nhiều.