: Bà chủ đến rồi!
Trên đường đến công ty, trong xe.
"Tí nữa đến công ty, cô nên biểu hiện trầm ổn một chút, đoan trang một tí, đừng có như ngày hôm qua, gặp chuyện thì đừng hốt hoảng, cứ thong dong mà đối phó, hết thảy đều có tôi giúp cô, hiểu chưa?" Kỷ Uấn Chi nói.
"Ừm..." Giản Y thấp giọng đáp lại, đầu đột nhiên buông xuống, đột nhiên bừng tỉnh, "A, gì, gì cơ?"
"Chậc chậc, không cho phép lại nói cái chữ này, quê mùa thật sự, nói hai chữ 'Cái gì' không được sao?"
Giản Y ngáp một cái, ô tô nhẹ nhàng xóc nảy đặc biệt khiến nàng muốn ngủ, thêm vào sáng sớm không ngủ đủ, trước mắt còn đang mê man, liền ngủ gà ngủ gật.
"A, đừng, đừng ầm ĩ." Thiếu kiên nhẫn liếc Kỷ Uấn Chi một chút, sau đó nhích đến bên cửa sổ, chuẩn bị chợp mắt ngủ.
"Giản Tiểu Y, cô làm ơn tỉnh táo lại giùm tôi, một hồi nếu như có xảy ra điều gì sai lầm, cô xem tôi trừng trị cô như thế nào!" Kỷ Uấn Chi bất đắc dĩ bắt đầu vung lời hung ác.
Giản Y he hé mí mắt liếc cô một chút, "Tôi... Tôi nếu như, nếu như ngủ... Không được ngủ ngon, lời nói, nói, nói, liền rất, rất đặc biệt, ngu ngốc... Ngốc, cô tốt nhất... Tốt nhất..."
"Được được được, tôi không quấy rầy cô, cô ngủ đi, để cô ngủ là được rồi chứ gì!" Kỷ Uấn Chi nâng hai tay đầu hàng.
Nhắc đến chuyện này căn bản vẫn là cho chính mình tự đào cái hố to!!!
Hàng trước Đinh Linh yên lặng cười trộm, ồ ồ, còn tưởng rằng bà chủ nhỏ sẽ bị ăn gắt gao, không nghĩ tới chính bà chủ lại ăn quả đắng? Hiếm thấy a!
Giản Y được toại nguyện để ngủ bù, không lâu lắm hô hấp liền vững vàng đi, Kỷ Uấn Chi liếc mắt một cái, cái tên này, là heo à, nói ngủ là ngủ.
Vừa mới âm thầm than thở xong, đột nhiên ngẩn ra, cẩn thận tính toán tuổi của nàng... Khả năng tuổi heo là thật!!
Kỷ Uấn Chi nghĩ nghĩ, liền cứ thế mà nở nụ cười, hàng trước Đinh Linh nghe thấy động tĩnh, từ kính chiếu hậu liếc mắt nhìn, liền nhìn thấy bà chủ đang nhìn chằm chằm cô nhóc đang ngủ, thậm chí còn đang cười khúc khích, xùy xùy! Bà chủ không phải là đã động tâm đi!?
"Nhìn cái gì chứ, cô lo mà lái xe đi." Kỷ Uấn Chi cảm nhận được ánh mắt của Đinh Linh, nhếch khóe miệng, thu lại ý cười.
"Trông bà chủ nhỏ đáng yêu thật đấy." Đinh Linh cười hắc hắc nói.
Kỷ Uấn Chi nghe vậy lại liếc nhìn Giản Y một chút, hàng lông mi dày che chắn mí mắt, khuôn mặt thanh tú, đôi môi căng mộng, chiếc mũi đầy khéo léo tinh xảo, dáng vẻ lúc ngủ đặc biệt ngoan ngoãn, nếu như nàng không có tật nói lắp là tốt rồi, nếu như nàng không nói lắp chắc sẽ có rất nhiều người theo đuổi nàng đi?
"Đáng yêu hay không đáng yêu cũng không có quan hệ gì với cô, lái xe cho tốt đi." Kỷ Uấn Chi thu hồi ánh mắt, ôm cánh tay nhắm mắt nghỉ ngơi, vì sáng nay cô cũng mới dằn vặt Giản Y một trận, không có được nghỉ ngơi tốt.
...
Ước chừng cỡ hai mươi phút sau, xe hơi sừng sững đậu ngay lối vào cửa chính của cao ốc JY.
Đinh Linh vừa quay đầu lại, sửng sốt một chút, hai người ngồi phía sau đều đang ngủ hết rồi, đồng thời đầu Giản Y không biết từ lúc nào đã gối lên bả vai của bà chủ, tư thế trông rất thân mật a!
Đinh Linh nhếch mép nở nụ cười xấu xa, lấy điện thoại ra chuẩn bị chụp một tấm hình, nhìn màn hình điều chỉnh tiêu cự, lại giật mình, ai, hai người này xem ra rất có tướng phu thê a!
Đang muốn chụp ảnh, trong màn ảnh Kỷ Uấn Chi đột nhiên không hề báo trước đã mở mắt ra, Đinh Linh sợ đến mức tay run run, cũng không biết có nên chụp hay không chụp, ngược lại điện thoại bị dọa mà rơi mất.
Kỷ Uấn Chi nghiêng đầu sang một bên, bộ mặt ghét bỏ đẩy Giản Y ra, đầu cái tên này làm sao mà cứng như thế, giết chết mình rồi!
Đinh Linh nhìn thấy thẳng thừng bĩu môi, không có chút nào ôn nhu!
Giản Y mơ mơ màng màng vuốt mắt, "Ah ~ mẹ, mẹ ~" vừa lẩm bẩm vừa ôm lấy cánh tay Kỷ Uấn Chi mà làm nũng, nghiễm nhiên coi cô thành mẹ mình.
"???" Kỷ Uấn Chi trợn to hai mắt, "Ai, này! Cô gọi, gọi ai đó!!" Thế mà cũng dọa cô đến nói lắp!
"Ha ha ha ha đại khái là bà chủ đã cho cô ấy hơi ấm của một người mẹ ha ha ha ha —— ặc." Tiếng cười Đinh Linh đột nhiên im bặt đi, yên lặng quay đầu trở lại, tiếp tục làm bộ như đang lái xe.
"Giản Tiểu Y, tỉnh tỉnh!" Kỷ Uấn Chi giận dữ, nghĩ tôi không đối phó được với cô sao?
Bên tai quát to một tiếng, Giản Y sợ hết hồn, một trận ù tai, lúc này mới mở mắt ra, oan ức ủy khuất nhìn cô một cái.
"Làm, làm cái gì."
"Ngủ thì cũng ngủ rồi, công ty thì cũng đã đến, nên phối hợp với tôi diễn xuất một tí a, không được phép gây thêm phiền phức cho tôi, có nghe thấy không?"
"A." Giản Y ngáp một cái, đưa tay lấy chiếc túi nhỏ phiên bạn giới hạn của mình lên, vừa định đeo vào lưng thì lại đưa sang cho Kỷ Uấn Chi.
"Làm gì?" Kỷ Uấn Chi một mặt khó hiểu.
"Giúp, giúp cô, xây dựng, hình, hình ảnh."
Kỷ Uấn Chi nhướng mày, ồ? Ý tưởng tuyệt vời a! Trẻ nhỏ dễ dạy vậy!
"Đinh Linh, đi thông báo một chút, bà chủ phu nhân sắp đến thăm công ty."
"Ai, được rồi!"
Giản Y nhìn Đinh Linh bước xuống xe, ánh mắt nhìn theo cô, sau đấy lại tập trung nhìn chằm chằm vào tòa nhà lớn trước mặt, hôm qua thời điểm lúc mới tới đây liền cảm thấy nơi này rất khí thế, tuy là đã vào bên trong nhưng vẫn chưa thể tham quan kỹ hết tất cả, quá đáng tiếc, dù sao tòa nhà JY trong giới giải trí danh tiếng vô cùng tốt, rất nhiều người trong ngành cho dù là bị cắt lương hay là phải thay đổi công việc đều muốn tiến vào.
"Ai, một hồi đi vào cô đừng lộ ra bộ mặt như chưa trải sự đời hay dáng vẻ như chưa va chạm xã hội như thế." Kỷ Uấn Chi liền rất ghét bỏ nàng.
Giản Y bĩu môi, này không phải chưa từng va chạm xã hội, là hiếu kỳ, muốn nhìn rõ một chút tòa nhà JY này, nơi mà người người ai cũng mong mỏi được đặt chân vào! Lại nói, nếu muốn so sánh thì công ty nhà nàng còn hoành tránh khí thế hơn thế này.
"Còn có a, nhớ kỹ một câu nói, núi Thái Sơn ở phía trước cho dù có sập thì mặt cũng không không được biến sắc, cô có hiểu điều này nghĩa là gì không?"
"Đừng, làm phiền." Giản Y không nhịn được nói.
Kỷ Uấn Chi dở khóc dở cười, cô nếu như dám gây ra phiền phức gì cho tôi thì buổi tối đừng hòng được ngủ!
Kỷ Uấn Chi ở trong lòng âm thầm mà bọc phát sự tàn nhẫn, dù sao ở trước mắt căn bản không dám đắc tội cái con người này.
Không lâu lắm, Đinh Linh trở về, mở cửa xe.
Kỷ Uấn Chi xuống xe, đi tới một bên khác giúp Giản Y mở cửa xe, trước tiên giúp nàng đeo ba lô vào, sau đó nắm tay nàng và dìu xuống xe, hai người cử chỉ thân mật như thế, người đi đường ở xung quanh không tự giác mà hoá đá, hai người trong nháy mắt liền trở thành tiêu điểm của khán giả.
"Đi thôi." Kỷ Uấn Chi đưa cánh tay hướng về Giản Y ra hiệu, Giản Y biết nghe lời, một tay ôm lấy cánh tay của cô, hai người cơ thể cứ thế mà kề sát nhau, thỉnh thoảng nhìn nhau nở nụ cười, chân thành đi về phía đại sảnh.
Nhìn hai cái còn người đang chán ngán mệt mỏi này, Đinh Linh nổi da gà cả người, xoa xoa cánh tay.
Hai người mới vừa vào đại sảnh, ngoại trừ tiểu tỷ tỷ ở bàn tư vấn, thì có không ít người đang đứng chờ thang máy, xung quanh trong nháy mắt vắng lặng một cách chết chóc, ánh mắt của mọi người đều tập trung lên cánh tay đang quấn quýt lấy nhau của Giản Y và Kỷ Uấn Chi.
"Chào, chào, bà, bà chủ... bà chủ phu nhân..." Ngày hôm qua lúc tiểu tỷ tỷ đem Giản Y mời đi xem ra rất có gan, thế mà bây giờ cùng hai người chào hỏi lại nói lắp a, hận chính mình làm sao có mắt mà không thấy núi Thái Sơn đây!!
"Ừm." Kỷ Uấn Chi gật đầu mỉm cười, vô tình hay cố ý liếc nhìn Giản Y một chút, vừa vặn nhìn thấy Giản Y cũng một mặt mỉm cười hướng về trước bàn tư vấn gật đầu hỏi thăm, cười đến căng cả da mặt, không một chút rụt rè, hơn nữa nàng khoát lên cánh tay của chính mình cũng không có bởi vì căng thẳng quá độ mà có bất kì động tác dư thừa nào, vô cùng tự nhiên, bình tĩnh.
Chậc chậc, chỉ mới một buổi tối mà đã tái sinh rồi sao? Ngày hôm qua bị cô ôm vào trong lòng, còn vô cùng căng thẳng, suýt chút nữa đã bị chính cô doạ cho khóc đây!
"Chào bà chủ, bà chủ phu nhân!" Các nhân viên đang chờ thang máy cùng nhau chào hỏi, hai người gật đầu hỏi thăm, ung dung không vội mà đi lướt qua. Ngôn Tình Sủng
Mãi đến khi đã tiến vào thang máy, Kỷ Uấn Chi còn một mặt kinh ngạc đánh giá nàng, "Ai, cô ngày hôm nay làm sao lại không luống cuống cơ chứ? Hại tôi lo lắng nãy giờ."
"Thân, thân phận, thân phận khác. Ngày hôm qua là, đi xin việc, ngày hôm nay là, thị sát."
"Ô hay, khả năng thích ứng của cô rất mạnh a!" Kỷ Uấn Chi vui vẻ, đúng thật là đã đánh giá thấp nàng, sớm biết nàng có thể an ổn như thế, chính cô liền không cần phải tốn nhiều tâm tư như vậy!
"Keng" một tiếng, thang máy vững vàng đứng ở tầng bốn.
"Trước tiên đi ăn điểm tâm đã."
"Được được được, tôi từ sớm, đã sớm đói bụng, đói bụng."
"Haiz, không có triển vọng, nói đến chuyện ăn uống ánh mắt cô đều tỏa sáng, nên dè dặt hơn đi."
"Ờ."
Kỷ Uấn Chi nắm tay Giản Y, một trước một sau hướng về phía căng tin, mới vừa vào căng tin, mùi thơm của thức ăn đã xộc thẳng vào mặt của Giản Y, bao tử của nàng hiện tại đang hăng hái mà tranh giành nhau sôi sùng sục kêu lên một tiếng...
"Ùng ục ùng ục..."
Giản Y lập tức cúi đầu, khỏi cần nghĩ cũng biết, Kỷ Uấn Chi nhất định sẽ dùng ánh mắt ăn thịt người tàn nhẫn mà nhìn chằm chằm nàng!
Kỷ Uấn Chi đang muốn lườm nàng, vừa nghiêng đầu vừa vặn nhìn thấy nàng rất quả đoán cúi đầu xuống, như thể đang thừa nhận sai lầm, cô liền nở nụ cười, xem ra nàng còn rất tự giác nữa a!
"Ngẩng đầu ưỡn ngực lên, mọi người đều đang nhìn cô kìa." Kỷ Uấn Chi nhỏ giọng nhắc nhở một câu.
Giản Y nghe vậy, ngoan ngoãn nghe theo.
Sáng sớm người đến ăn điểm tâm cũng không ít, hai người tìm tới một chỗ ngồi ở góc tối hẻo lánh, cách xa nơi để thức ăn, không tiện để lấy, Kỷ Uấn Chi đem Giản Y sắp xếp cẩn thận.
"Cô ở đây ngồi chờ tôi, tôi đi lấy đồ ăn, nhớ kỹ a, tầm mắt của cô nhất định phải đi theo tôi, không cho phép nhìn nơi khác, càng không cho phép nhìn thức ăn! Tôi sẽ kiểm tra." Kỷ Uấn Chi nói xong, liền xoay người đi lấy đồ ăn, cũng không có hỏi Giản Y muốn ăn cái gì.
Thời điểm cầm lấy khay chọn đồ ăn, còn thỉnh thoảng quay đầu lại nhìn Giản Y, nhìn thấy nàng đang ngoan ngoãn nhìn mình, lúc này mới yên tâm, cười khẽ với nàng, tiếp tục lấy đồ ăn.
Các nhân viên đang dùng cơm đã sớm nhìn thấy hai nàng các người, nhìn hai người cách xa nhau như vậy còn liếc mắt đưa tình, không nhịn được bắt đầu xì xào bàn tán, Kỷ Uấn Chi nghiêng tai nỗ lực lắng nghe, ngờ ngợ là đang nói hai người này yêu nhau rất nhiều, đương nhiên cũng có người nghi ngờ đặt câu hỏi tại sao trước đây không biết còn có một bà chủ phu nhân tồn tại?
Cũng có người hiếu kỳ thắc mắc không biết bà chủ phu nhân này rốt cuộc là chui ra từ đâu, là nhân vật nào mà có thể thu phục được bà chủ?
Sau khi lắng nghe được một lúc, phần lớn đề tài vẫn là về Giản Y, dù sao, được làm nữ nhân của Kỷ Uấn Chi, nàng thực sự là quá may mắn rồi.
Tổng giám đốc Kỷ bưng khay trở lại chỗ ngồi, Giản Y ánh mắt lập tức đầy chờ mong nhìn khay trong tay cô.
"Nhìn tôi." Kỷ Uấn Chi nhắc nhở một câu.
Giản Y tha thiết mà nhìn cô.
"Ngoan." Kỷ Uấn Chi thoả mãn cười cười, đem khay đặt ở trước mặt nàng.
Giản Y cúi đầu nhìn xuống, khuôn mặt tươi cười trong nháy mắt xụ xuống, cái gì thế này... Hai cái bánh ngô, hai chén cháo nhỏ, còn có hai lát trứng mỏng dính, đúng là "Mỏng" theo nghĩa đen, ngay cả lòng đỏ cũng bị móc ra rồi.
"Ăn, ăn cái... Này, cái này sao??" Giản Y sững sờ, nhìn nhìn những khay đồ ăn của những người xung quanh, "Cái kia, cái kia không phải, còn có, bao, bánh bao..."
"Chậc!" Kỷ Uấn Chi hai tay ôm mặt nàng để nàng không loạn nữa, "Tiền đồ đâu!"
Giản Y mặt bị cô bóp đến biến dạng, miệng chu chu, trong đôi mắt to ẩn chứa uấn ứt, đặc biệt đáng yêu.
"Tôi, tôi nếu như, ăn, không no, nói chuyện vậy, vậy..."
"Không lưu loát đúng hay không?" Kỷ Uấn Chi liền đoán được nàng muốn nói gì, hơn nữa mặt nàng bị chính mình ôm lấy, lúc nói chuyện chiếc miệng cứ bĩu bĩu ra, chọc vào điểm yếu của Kỷ Uấn Chi.
"Ừm, ừ." Giản Y gật đầu mãnh liệt.
"Ai." Kỷ Uấn Chi bất đắc dĩ thở dài, nở nụ cười, "Được, để tôi lấy cho cô. Nhưng mà!" Vừa muốn đứng dậy, liền chuyển đề tài.
"Cô nếu như còn dám lấy chiêu này uy hiếp tôi, xem tôi trừng trị cô như thế nào!"
"Ha, chiêu, chiêu thì, chiêu thì không có nhiều, chỉ cần có hiệu quả, là được."
Tác giả có lời muốn nói:
Kỷ Uấn Chi: Giấc ngủ không đủ thì ảnh hưởng đến việc nói chuyện, cơm ăn không đủ no cũng ảnh hưởng đến việc nói chuyện, liền hỏi cô còn có cái gì sẽ ảnh hưởng đến việc nói chuyện nữa!
Giản Y: Tâm, tâm tình không, không tốt, thì cũng vậy, cũng ảnh hưởng... Cô không có, không có để ý à, nhìn đến, đến cô, tôi càng càng, càng, nói lắp, sao?