"Bà chủ nhỏ tới rồi ~ mau đến xem xem, này đều là bà chủ chúng ta tự mình bố trí nha, không hề cho chúng tôi nhúng tay vào, cô nhìn cô ấy xem cả một thân mồ hôi rồi kìa." Đinh Linh đúng lúc xuất hiện, điên cuồng nói tốt cho Kỷ Uấn Chi.
Giản Y lại ngẩn ra, vì mình mà bố trí? Tự cô ấy làm?
"Đừng nói những lời này, muốn đi chọn áo tắm không? Hay là để chị chọn giúp em?" Kỷ Uấn Chi kéo Giản Y đi đến phòng tập thể.
"Chọn, áo, áo tắm?"
"Đúng vậy, em không phải muốn bơi sao?"
Ha? Đúng nha, muốn bơi.
Chờ chút, áo tắm cái gì, có quá hở hang hay không?
Giản Y còn đang lo lắng, cùng Kỷ Uấn Chi tiến vào phòng tập thể, mới vừa đi vào liền nghe một tràng tiếng hú hét, toàn bộ đoàn phim đều đang rất sôi trào, tất cả mọi người đều đang điên cuồng vỗ tay hò hét.
Hai người ngẩn ra, nhìn sang hướng mọi người đang la ó liền thấy một lão yêu tinh đã mặc vào một bộ bikini màu đen, bên ngoài khoác một chiếc áo ngủ bằng lụa, vóc người hoàn mỹ không hề che giấu chút nào lồ lộ ở trước mặt mọi người.
"Há, bách, bách, bách a..."
"Hả?" Kỷ Uấn Chi ngẩn ra, nhìn dáng vẻ Giản Y đột nhiên kích động, chậc, nàng đến cùng có thích Bách Ninh hay không!
"Được được, quá đẹp!" Giản Y kéo tay Kỷ Uấn Chi, chỉ cho cô xem, như thể mới vừa thu được lễ vật quý giá, không thể chờ đợi được nữa muốn cùng người khác chia sẻ.
"Ừm, đẹp thật, chỉ là vóc người của chị so với bà ấy còn đẹp hơn đó nha ~" Kỷ Uấn Chi một mặt ngạo kiều cất lời, còn hơi hơi ưỡn ngực.
"Chà, vậy cô cũng vậy, cũng mặc, bikini đi."
"Ai đừng đừng đừng." Kỷ nào đó lập tức thú nhận, cô không thể mặc nó được.
Bách Ninh rất lạc quan, khoác áo ngủ bằng lụa xoay một vòng, lộ ra tư thế kiêu ngạo.
Dưới ánh mắt cao độ của mọi người mà bước ra bên ngoài, lúc đi ngang qua Giản Y còn hướng về nàng nháy mắt một cái, bước lại gần còn giơ tay xoa xoa mặt nàng. Giản Y cúi thấp đầu, hé miệng cười trộm, Bách a di này nha! Người không đứng đắn!
Kỷ Uấn Chi vừa nhìn thấy liền bị choáng, Bách Ninh này vậy mà lại hiển nhiên ở ngay trước mặt mình đùa giỡn vợ của mình! Này làm sao có thể chịu đựng được chứ!?
Hơn nữa! Giản Y thậm chí còn đỏ mặt, lộ ra nụ cười e thẹn! Này thực sự không thể nhẫn nhịn!
Một phát nắm lấy vai Giản Y, Tiểu Y liền sửng sốt, ngẩng đầu lên ngây người nhìn cô.
"Em làm sao có thể cùng Bách Ninh mày qua mắt lại!"
"Hả?" Giản Y dở khóc dở cười, bị gì vậy trời.
"Bà ấy cũng lớn tuổi như vậy rồi, em đây là muốn có bà xã hay là muốn có bà mẹ kế đây hả!" Nghiêm túc chất vấn.
"..." Giản Y suýt chút nữa bị sặc, "Cô, ăn, giấm?"
"Chị! Đúng, đang ghen đấy. Chị không thích bà ấy chạm vào em, cũng không thích em nhìn bà ấy cười!"
"..." Cứu mạng a, không có ai quản cái tên này lại à, ăn giấm bậy bạ còn dám nói?
"Được, được đi, vậy tôi sẽ không, không cười." Giản Y bĩu mỗi, không cười thì không cười, tôi đây sợ chắc.
"Sau này nhìn thấy bà ấy cũng không cho cười." Kỷ Uấn Chi thăm dò yêu cầu.
Giản Y dở khóc dở cười, "Cô, cô về sau, sẽ hối hận."
"Không chị sẽ không, em đáp ứng chị đi."
"Tốt được, được, đáp ứng thì, đáp ứng." Giản Y gật gù, vì sự chuẩn bị công phu của cô cho bữa tiệc này, đáp ứng cô một cái là được rồi chứ gì, chỉ là cô sau này tuyệt đối đừng hối hận!
Kỷ Uấn Chi lông mày đang nhíu chặt trong nháy mắt dần giãn ra, "Đi chọn áo tắm?"
"Ừm."
"Em bơi được không? Chị không biết bơi nha, em bình thường hay mặc áo tắm gì? Sẽ không phải cũng mặc bikini đi!!" Kỷ Uấn Chi đột nhiên kích động, nghiêng đầu lại trên dưới đánh giá Giản Y, thân thể tuy rằng nhỏ gầy, nhưng vóc người xem ra cũng đầy đặn, tiền đột hậu kiều*!
(*) Tiền đột hậu kiều: Ngực tấn công mông phòng thủ
"Này, nghĩ gì thế." Giản Y vừa nhìn thấy cái ánh mắt kia, liền biết cô đang không có suy nghĩ gì tốt lành, đá cô một cước.
"Này ~" Kỷ Uấn Chi tự biết đuối lý, vội vã thu hồi những tâm tư ngổn ngang kia.
Giản Y nhìn một vòng cũng không tìm thấy một bộ áo tắm thích hợp, nàng cũng không muốn mặc quá lộ, nhưng những bộ đồ bơi này đều là kiểu dáng hở hang, ngoại trừ bộ ở bên trong góc...
"Cái, cái kia đi." Giản Y chỉ vào bộ bên trong góc.
Kỷ Uấn Chi mắt chữ O mồm chữ A, cô vốn là muốn nhân cơ hội nhìn vóc người của Tiểu Y mà! Không có sơ hở!
Giản Y thay xong áo tắm, từ phòng thay đồ bước ra đã thấy Kỷ Uấn Chi vẫn còn đứng chờ ở cửa.
"Cô cô, làm sao không, không đi thay?"
Kỷ Uấn Chi nhìn nàng một cái, ừm! Vóc người này quả nhiên không sai, dưới sự bó sát của áo tắm, thân hình hoàn mỹ của Giản Y cuối cùng cũng lộ ra.
Bị Kỷ Uấn Chi nhìn chằm chằm như thế, Giản Y còn có chút thẹn thùng, "A, hỏi, đang hỏi cô đấy."
"Ồ nha, chị không thay, chị không biết bơi, có thay cũng không dám xuống nước."
Giản Y vừa nghe liền nhíu mày lại, hơi chút thất vọng.
"Chỉ là, chị vẫn là có thể bồi em cùng nhau chơi đùa ~" Kỷ Uấn Chi lại nói.
"Hả?"
Cười cười thần bí, lôi kéo Giản Y hướng về phía bể bơi.
Đến nơi, đã có rất nhiều người đang chơi đùa vui vẻ trong bể.
Kỷ Uấn Chi đem Giản Y kéo đến góc tối, ngồi xổm người xuống dùng tay thăm dò bể bơi bên trong, "Không biết có lạnh quá không, em thử xem?"
"Ừm." Giản Y gật gù, ngồi ở một bên bể, trước tiên duỗi thẳng hai chân, chạm chạm vào nước hai lần.
"Lạnh sao?"
Giản Y lắc đầu, hai tay lấy đà đẩy một cái liền nhảy vào bể bơi, khiến Kỷ Uấn Chi sợ đến hết hồn.
Giản Y sau khi nhảy vào bể bơi, liền hít sâu một hơi trực tiếp lặn xuống, thoáng một cái như có công phu, liền không biết bơi đi nơi nào.
Kỷ Uấn Chi chỉ có thể ở trên bờ lo lắng.
"Đinh Linh đâu? Thiết bị của tôi đâu?"
"Ai, đến rồi đến rồi." Đinh Linh cao giọng đáp lời, dưới cái nhìn kinh ngạc của mọi người, cùng Nhan Phất hai người giơ giơ một chiếc thuyền cao su.
Hai người hợp lực đem thuyền cao su ném vào bể bơi, Kỷ Uấn Chi liền rất hài lòng, cho hai người một lời khen có cánh.
Sau đó, với sự giúp đỡ của hai người họ, Kỷ Uấn Chi thành công ngồi trên thuyền, nắm lấy mái chèo và bắt đầu tìm kiếm Giản Y bên trong bể.......
Kết quả là liền xuất hiện tình cảnh như vậy...
Một đám người ở trong nước bơi qua bơi lại, bỗng dưng trên đỉnh đầu lại xuất hiện một bóng đen thần bí, bị dọa đến hoảng sợ liền nổi lên mặt nước, liền nhìn thấy bà chủ Kỷ đang cười híp mắt nhìn mình, hỏi, "Có thấy Tiểu Y của chúng tôi đâu không?"
Khiến người ta không biết nên khóc hay cười.
Lại nói Giản Y, nàng đã sớm lén lút lên bờ từ lâu, chạy đi lấy hai xiên cánh gà nướng, vừa quay đầu lại thì nhìn thấy Kỷ nào đó bắt đầu làm trò khùng điên, cảm thấy buồn cười ở trên bờ quan sát hồi lâu.
"Bà chủ, ở chỗ này đây!" Phía sau đột nhiên vang lên âm thanh của Đinh Linh, Giản Y quay đầu lại nhìn, thấy Đinh Linh đang đứng ở phía sau mình hứng thú bừng bừng hướng về Kỷ Uấn Chi phất tay, hướng về cô báo cáo vị trí của chính mình.
Kỷ Uấn Chi nghe tiếng liền nhìn sang, lập tức bắt đầu mái chèo, nhưng có lẽ là đã bị kẹt chỗ nào, vùng vẫy nửa ngày cũng không có di chuyển.
Các nhân viên gần đó có lòng tốt đẩy giúp cô một cái, đem cô đẩy lên bên bờ.
"Cảm ơn a, một hồi thưởng mọi người một con tôm hùm to!"
"Được thôi ~" mấy nhân viên chỉ đành bật cười, Kỷ tổng này nào có lạnh lùng như lời đồn, cũng quá bình dị gần gũi đi!
"Ha, Tiểu Y, xem chị có giỏi hay không?"
Giản Y bĩu môi cười cười, lần đầu gặp người bơi như thế.
Ăn uống no đủ Giản Y lại bắt đầu xuống nước, lần này mắt Kỷ Uấn Chi vô cùng sắc bén, toàn bộ hành trình đều nhìn theo Giản Y, sau đó diễn biến thành Đinh Linh cùng Nhan Phất đẩy cô đi theo Giản Y......
Nhưng làm vậy lại khiến Giản Y bực mình, lần đầu tiên gặp người bơi kỳ lạ như thế.
"Tiểu Y a, có mệt hay không? Nếu mệt thì lên đây ngồi chút?" Kỷ Uấn Chi nằm nhoài một bên trên thuyền cao su, chống cằm lên tay cười tủm tỉm nhìn Giản Y, tay trái còn cầm một ly rượu đỏ, đưa đến trước mặt Giản Y quơ quơ, "Uống không?"
Giản Y liếc cô một cái, hít sâu một hơi, sau đó lại hung dữ lao xuống nước.
"Mau mau, đuổi theo." Kỷ Uấn Chi vội nói.
Hai người liếc mắt nhìn nhau, nhận mệnh lệnh tiếp tục đẩy.
Bởi vì Kỷ Uấn Chi nằm nhoài một bên, vì lẽ đó chiếc thuyền nhỏ bé có hơi bị nghiêng về một hướng, hai người ở sau lưng phải tận lực giữ chặt thân thuyền để cân bằng trọng lượng, đồng thời còn phải nỗ lực đẩy về phía trước, khỏi nói cũng biết là rất tốn sức. Đinh Linh đang muốn nói với cô một tiếng bảo cô đừng chỉ ngồi sang một bên, nhưng mà còn chưa kịp mở miệng, bỗng từ phía trước có một người đang bơi thẳng tới, mắt thấy sắp đụng vào chính mình, Đinh Linh theo bản năng muốn né tránh, vừa hơi nhẹ buông tay trong nháy mắt liền ý thức được có gì đó không ổn, đưa mắt lên nhìn đã thấy chiếc thuyền bé nhỏ đáng thương đã bị lật. Đinh Linh chỉ có thể trơ mắt nhìn trong bất lực.
Xong xong xong, con thuyền nhỏ dùng để tán gái vậy mà lật rồi a!!!
"A a a a bà chủ tôi có lỗi với cô a a a!!!" Đinh Linh kêu gào lên một tiếng rồi sau đó lặn xuống nước biến mất.
Giản Y nghe được tiếng hô hoán, thời điểm quay đầu lại tình cờ nhìn thấy Kỷ Uấn Chi giương nanh múa vuốt rơi vào trong nước, nàng sững sờ chỉ trong một giây sau đó không chút nghĩ ngợi lập tức lặn xuống nước và bơi về phía Kỷ Uấn Chi.
Kỷ Uấn Chi rơi xuống nước hoàn toàn đã không còn ý thức, cũng không kịp hít một hơi liền như thế đột ngột lật thuyền. Lập tức liền uống cả ngụm nước lớn, thống khổ không ngớt, chỉ trong nháy mắt cô đã coi chính mình sẽ thật sự chết đi, vẫn là đau khổ như vậy chết chìm!
Nhưng mà một giây sau, cô liền cảm giác mình đang bị ai đó giữ chặt, liều mạng cố gắng nhấc cô lên một cách tuyệt vọng. Kỷ Uấn Chi sau khi chạm được vào thành bể bơi đã dần dần lấy lại ý thức, dường như được ai đó đỡ thẳng cơ thể, cô liền cố sức mà tỉnh dậy.
"Phốc, khụ khụ khục..." Vừa ra khỏi mặt nước, Kỷ Uấn Chi phun ra cả một ngụm nước lớn, thở dốc vô cùng kịch liệt, nương theo là cả một tràng ho khan.
Giản Y bị dọa đến hoảng sợ, vội vã vỗ vỗ vào phía sau lưng giúp cô hít thở, "Cô không sao chứ?"
"Nhìn cô xem, tự mãn!"
Kỷ Uấn Chi vốn là rất buồn bực, nhưng mà nghe được thanh âm này trong nháy mắt liền không còn cách nào khác, đây là Tiểu Y a! Hơn nữa nghe ngữ khí có vẻ rất lo lắng cho mình! Vì lẽ đó vừa nãy là nàng cứu mình ư! Mình liền biết bà xã thương mình nhất!!
"Khụ khục... Không được khụ, chị không xong rồi khụ khụ, chị cần hô hấp nhân tạo, khụ khụ khục..." Kỷ Uấn Chi nắm lấy lan can hồ bơi, nhắm mắt lại như thể chỉ là đang nói mớ, thân thể hầu như hoàn toàn là được Giản Y chống đỡ.
"Hô, hô hô, cái đầu cô!" Giản Y vô cùng tức giận, thời điểm như thế này còn có tâm tư đùa giỡn sao? Chậc chậc, cô ấy xem ra là không sao, dứt lời, một cô gái với thân hình nhỏ bé cứ thế mà bơi ra chỗ khác.
"Ai ai ai Tiểu Y!!" Không còn được Giản Y chống đỡ, Kỷ Uấn Chi thân thể lại liền chìm vào trong nước, cô sợ đến mức vội vàng nắm lấy lan can bằng cả hai tay, tại sao Tiểu Y có thể nổi lên trên mặt nước, còn tôi thì chỉ có thể chìm xuống!!
"Tiểu, Tiểu Y, em đừng đi, em đừng đi a! Chị không biết bơi, thực sự không biết đấy!!" Kỷ Uấn Chi rất hoảng, mấy ngón chân miễn cưỡng chạm đến đáy bể bơi.
Giản Y chỉ đứng cách cô có mấy bước, nhìn cô thất thố như thế, cũng rất muốn cười to.
"Cô, cô không phải, một mét sáu, tám sao, này, này nước sâu, mới 1m60, cô, cô cứ kiễng chân, kiễng chân lên, không chìm được đâu."
"... Cái tên tiểu phúc hắc này!"
"Đi đây." Giản Y vừa dứt lời đã xoay người chuẩn bị đi.
"Ai đừng đừng đừng, đừng đi đừng đi, chị, chị sợ..."
Giản Y thực sự là không biết nên khóc hay nên cười, một người bình thường vốn rất hung hăng như vậy, hiện tại lại đang ôm lấy lan can một cách đáng thương như thế, gần như là đang lơ lửng trong bể bơi, bây giờ còn đang tha thiết nhìn mình, dùng thanh âm rất ủy khuất nói với mình là cô sợ...
"Tôi đi, giúp cô đẩy, đẩy thuyền tới." Giản Y liếc mắt nhìn, nơi này không có thang, để cho cô leo lên cũng không có khả năng lắm.
"Không muốn, em đừng đi, em... ở đây bồi chị."
Giản Y đau đầu, nàng cũng không phải là chưa bao giờ thấy Kỷ Uấn Chi làm nũng, lúc trước đều cảm thấy rất ghê tởm, nhưng là tại sao hiện tại cảm thấy Kỷ Uấn Chi làm nũng như này xem ra có thể đả động đến nàng...
"Tôi ở đây, bồi, bồi cô, dù sao cô, cũng không leo lên nổi." Giản Y nói xong liền bơi về phía trước, bơi đến bên cạnh Kỷ Uấn Chi, thấy cô dùng đến cả hai tay để bám vào lan can rất lao lực, bèn lấy hai tay cô khoát lên trên bả vai của chính mình.
Kỷ Uấn Chi tâm trạng nhất thời ấm áp, chỉ lo nhìn chằm vào cô vợ bé bỏng của mình ~
"Cô, cô có lạnh hay không?" Giản Y sờ sờ eo Kỷ Uấn Chi.
"Ai ai đừng chạm, nhột!" Kỷ Uấn Chi trong nháy mắt giật mình cả thân thể liền run lên, suýt chút nữa lại chìm xuống.
Giản Y dở khóc dở cười, nữ nhân này cũng quá sợ nhột đi!
"Cô, quần áo của cô, ướt, sẽ, cảm lạnh." Giản Y chau mày, quay đầu lại nhìn một chút, vừa nãy rõ ràng nghe được âm thanh của Đinh Linh, bà chủ của bọn họ mất tích lâu như vậy rồi mà bọn họ làm sao vẫn chưa xuất hiện? Hơn nữa bà chủ của bọn họ còn mém chết đuối đây này!
Vừa nghĩ đến đó đã phát hiện Đinh Linh cùng Nhan Phất đang trốn ở cách đó không xa, trốn ở đằng sau chiếc thuyền cao su lặng lẽ xem kịch vui.
"Cô nhìn xem, xem trợ lý, trợ lý của cô, của cô là cái dạng gì a, cô còn muốn chết, chết đuối đây này, hai người bọn họ còn chưa tới tới cứu cô, còn trốn xem kịch vui!"
"Được thôi, để tôi đuổi cô ấy." Kỷ Uấn Chi cũng đáp lại, nhưng mà giọng điệu tươi cười này hoàn toàn nghe không ra có nửa điểm tức giận, thậm chí còn yên lặng giơ ngón tay cái lên cho Đinh Linh, thực sự là làm quá tốt haha.
Giản Y nhìn tới nhìn lui, "Cô sẽ không, sẽ không lại, diễn kịch đó chứ?"
"Hả?" Kỷ Uấn Chi dở khóc dở cười, "Này nếu như đang diễn trò, vậy thì chắc tôi đã nhận được tượng vàng Oscar mất rồi, em có thấy ai lấy tính mạng của mình ra để diễn kịch không?"
Chậc, cũng đúng đi, chí ít vừa nãy khi vùng vẫy dưới nước cô ấy xem ra cũng không thật sự không thoải mái.
"Cô cô cô cô nếu cứ như vậy, thì không không được, sẽ cảm lạnh." Giản Y sờ sờ vào quần áo của Kỷ Uấn Chi, đã hoàn toàn ướt đẫm. Mặt trời cũng đã lặn từ lâu, trời cũng tối rồi, nước cũng càng ngày càng lạnh, những người biết bơi kia chí ít vẫn còn đang có vận động, sẽ không cảm thấy lạnh, thế nhưng Kỷ Uấn Chi cứ ngâm mình bên trong nước lạnh thì nhất định không thể chấp nhận được.
"Vậy chị cảm lạnh thì em sẽ chăm sóc chị sao?" Kỷ Uấn Chi hỏi.
"Không, sẽ không." Giản Y kiên quyết lắc đầu.
"Thực sự là một người phụ nữ nhẫn tâm."
"Đúng đúng, chính là vậy đó, nhẫn tâm." Giản Y nói xong cầm lấy hai tay Kỷ Uấn Chi đặt lại lên trên lan can, chính mình thì lại lặn xuống nước và bơi đi.
"Ai ai Tiểu Y! Em thật sự mặc kệ chị a!!!"
Kỷ Uấn Chi nhìn về phía Giản Y, thấy nàng trồi lên trên mặt nước bơi đến chỗ Đinh Linh, hai người tựa hồ nói với nhau mấy câu, sau đó Đinh Linh liền đẩy chiếc thuyền lại đây.
"Bà chủ, như thế nào, tôi có phải là rất cơ trí không!?" Đinh Linh còn ra vẻ đợi chờ được tuyên dương.
"Cơ trí? Tôi sắp chết cóng đến nơi rồi này?"
"Ách này... Nhưng là vừa nãy bà chủ nhỏ mỹ nhân cứu anh hùng nha~ "
"Ừm, rất cơ trí, thế nhưng lần sau đổi thành chiêu nào đó thông minh hơn chút, tôi còn muốn sống thêm mấy năm nữa."
"Ưm ~" Đinh Linh lôi thuyền đến, vất vả đưa Kỷ Uấn Chi lên thuyền, Kỷ nào đó lúc này mới có thể thở phào nhẹ nhõm.
Hai người trở lại trên bờ, Kỷ Uấn Chi vội vội vàng vàng bước chân lên bờ, kiên quyết không xuống nước nữa.
"Tiểu Y đâu? Tên tiểu phúc hắc này lại chạy đi đâu rồi?" Kỷ Uấn Chi nhìn bốn phía, bỗng dưng đôi mắt tối sầm lại, trên đỉnh đầu xuất hiện một cái khăn lông.
Kỷ Uấn Chi cầm lấy khăn quay đầu lại nhìn, là Giản Y ném cho mình, xem ra ném còn rất chuẩn đấy ~
"Lau, lau một chút."
Kỷ Uấn Chi mới vừa muốn cử động đã dừng lại, đi đến trước người Giản Y, ngồi quay lưng về phía nàng, ngẩng đầu lên quay đầu lại nhìn nàng, "Em lau giúp chị."
"Tại, tại sao?"
"Tay của chị bận rồi!" Kỷ Uấn Chi nói.
"Còn, còn nữa à! Lần này lại, lại ôm, cái, cái gì đây?"
Kỷ Uấn Chi giơ tay ôm cánh tay của chính mình, thâm tình chân thành mở miệng, "Chỉ là ôm lấy một nữ nhân, một người rất yêu cả thế giới ~ "
"... Ugh." Giản Y một trận phát tởm, cả người nổi da gà.
"Phốc..." Đinh Linh cũng thiếu chút nữa cười thành tiếng, dưới cái nhìn hung ác của Kỷ Uấn Chi Đinh Linh liền cứ thế yên lặng mà rút lui khỏi sân khấu.
Kỷ Uấn Chi nói xong, tự thấy cảm động đến mức ngả người ra sau, tựa vào người Giản Y.
Giản Y hé miệng cười cười không hề nhúc nhích, liền để cho cô dựa vào như thế, nhấc tay cầm lấy khăn lông yên lặng giúp cô lau tóc, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc và tập trung.
Kỷ Uấn Chi nhắm mắt lại, cảm nhận được động tác của Giản Y, động tác của nàng rất nhẹ nhàng, nàng dùng ngón tay tách từng sợi tóc ướt ra, sau đó lại cẩn thận lau khô.
Kỷ nào đó một mặt hưởng thụ, trong lòng rạo rực kích động hiển nhiên mà lộ rõ trên mặt.
Không lâu lắm, Giản Y cất lời, "Được, xong rồi."
Kỷ Uấn Chi ngẩng đầu lên quay đầu lại nhìn Giản Y.
"Tiểu Y, em cúi đầu xuống."
"Hả?"
Giản Y liền cúi đầu xuống nhìn cô.
Kỷ Uấn Chi nhìn chằm chằm nàng hồi lâu, "Tại sao ở góc độ nào em cũng đều đẹp như vậy?"
Giản Y hé miệng nở nụ cười, giơ tay lấy nắm miệng Kỷ Uấn Chi, "Cô, cô ngày hôm nay, là ăn, ăn mật ư."
Kỷ Uấn Chi quẹt quẹt môi, thời khắc Giản Y muốn thu tay về, cô nhắm ngay tay nàng hôn lên một cái.
"Cô..."
"Đây là chính em để tay ngay môi chị nha!" Không hôn thì quá là uổng phí!
Giản Y bĩu môi, "Mau mau, nhanh lên đứng lên đi, trên đất lạnh." Đưa tay đỡ cô.
"Ừm." Kỷ Uấn Chi cầm lấy tay Giản Y đứng dậy, vừa muốn đứng lên đã phát ra tiếng, "Ai u..."
"Sao sao sao làm sao?"
"Vừa nãy thời điểm ngã xuống khả năng va chạm thắt lưng rồi."
"Không có không có, không có sao chứ?"
"Không có chuyện gì, còn không bằng một cước của em." Kỷ Uấn Chi sợ nàng lo lắng, trêu ghẹo nói.
Giản Y mím môi đưa mắt nhìn một cái, nới lỏng Kỷ Uấn Chi ra, "Chờ, chờ chút." Xoay người đi về phía lò nướng thịt.
Không lâu lắm, Giản Y cầm một xiên thịt trở về, đưa cho Kỷ Uấn Chi.
"Đây là cái gì?" Kỷ Uấn Chi chớp chớp con mắt, đột nhiên cho mình ăn để làm gì?
"Cật heo*, cho cô bồi, bồi bổ."
(*) Cật heo hay còn gọi là thận heo
Kỷ Uấn Chi dở khóc dở cười, "Eo với thận**... Em không phân biệt được sao?"
(**) Eo(腰) = Yāo / Thận(腰子) = Yāozi. Hai từ này có phát âm giống nhau
Đinh Linh tỏ vẻ hơi hưng phấn, rốt cục cũng không phải chỉ có một mình mình là không phân biệt được eo và thận!!?
"Không không phải gọi là, thận, sao." Giản Y nhíu nhíu mày, này khác nhau ở chỗ nào sao?
Kỷ Uấn Chi tỏ vẻ như sao cũng được, chỉ là thế mà lại được bà xã cho ăn! Bồi bổ thận cũng không có cái gì không tốt!
"Chỉ là nếu như sau này em có thể ít đá chị lại, eo của chị có thể sẽ hồi phục nhanh một chút." Dù sao tiếp xúc với nhau cũng chưa tới nửa tháng, vậy mà cô đã ăn mấy cước đoạt mệnh, còn tiếp tục như vậy, eo của cô e là phế sớm, sau này còn phải vận động cùng bà xã nữa, nếu như eo không được khỏe mạnh thì sao a? Ảnh hưởng hoà khí gia đình mất!
"Xem, xem biểu hiện của cô đã."
"Được thôi, chị đây siêu ngoan ~" Kỷ Uấn Chi hướng về nàng nháy mắt, liếc mắt đưa tình.
Giản Y một mặt ghét bỏ, cái tên này còn có tật xấu gì nữa a.