Làm Sao Để Khiến Đồ Đệ Của Ta Hắc Hóa?

Chương 12: Tâm ý của Hoàng Vân



Đỉnh Thanh trấn, mưa lớn.

Phượng Hi đứng bên cửa sổ khách trạm, im lặng nhìn ra bên ngoài.

Thời tiết không quá tốt, xem ra phải lùi lịch trở về một ngày rồi.

Tiêu Lạc đặt chung trà nóng xuống bàn, khẩn trương hướng phía hắn nhỏ giọng

:''Sư tôn, mời dùng trà.''

Nam tử đứng bên cửa hơi quay đầu, ánh mắt lướt qua liền dừng lại ở lông vũ băng tuyết tinh xảo cài trên làn tóc đen tuyền của thiếu niên.

Tiêu Lạc thấy hắn chú ý, vẻ mặt có hơi ngại ngùng. Rụt rè đưa tay lên chạm nhẹ vào lông vũ

:''Đây... Đây là quà sư tôn tặng...Con chỉ...'' chỉ là muốn để người nhìn thấy.

Phượng Hi cười cười không nói lời nào.

Tiêu Lạc :''...'' AAA!!! Xấu hổ quá đi!!!

Không thể ra ngoài, bản thân Phượng Hi có chút không thoải mái. Nam chính kiêm tiểu đồ nhi tri kỷ lập tức tìm cho hắn chút chuyện thú vị để làm, miễn cho ngồi yên trồng nấm một chỗ.

Hỏi xin chủ quán bút lông, nghiên mực cùng giấy. Hai sư đồ một lớn một nhỏ sóng vai ngồi trước hiên cửa, chuyên tâm cúi đầu vẽ.

Trận mưa to này thật sự lợi hại, gió thổi ào ào, bọt nước chảy xuôi theo mái hiên, mát mẻ dễ chịu.

Khoảng hơn một canh giờ sau, thiếu niên mới ngẩng đầu lên, hơi nghiêng người qua ngó xem mặt giấy của người bên cạnh.

Nam tử chậm rãi đưa bút. Trang giấy điểm tô vài nét mực cơ bản, bút pháp cùng đường nét lai cực kỳ tinh mỹ. Khiến Tiêu Lạc ngắm chân dung chính mình lại có chút thất thần.

Sư tôn... Là đang vẽ hắn sao?

Đột nhiên cảm thấy vui quá!!!

Tim cứ đập thình thịch không ngừng, phải làm sao đây???

Một chốc lát lại quay đầu nhìn giấy vẽ của mình, thiếu niên như giật mình vội đem nó cầm đến, vo lại tính ném đi.

Đáng tiếc lại bị Phượng Hi nhìn thấy, vị tiên quân nào đó xòe tay, không nhanh không chậm ra lệnh

:''Tiêu Tiểu Lạc. Đưa ta xem.''

Tiêu Lạc :''Sư tôn, nó rất xấu.'' Là quá xấu, không thể xem a!!!

Phượng Hi :''Ừ.''

Tiêu Lạc :''...'' Người ừ cái gì a?!

Cuối cùng, thiếu niên vẫn là oa oa vuốt phẳng tờ giấy, ủy khuất đưa qua.

Phượng Hi thái độ thật nghiêm túc nhìn nhìn hai người que một lớn một nhỏ đi cạnh nắm tay nhau. Người que lớn kéo một tay nải to, người que nhỏ trên đầu cắm một chiếc lông vũ, đều cùng nở nụ cười vui vẻ.

Phượng Hi :''...'' Chẳng hiểu sao có chút muốn cười.

Ở một bên, Tiêu Lạc đã sớm phồng lớn hai má nhìn hắn chằm chằm, nhỏ giọng oán giận

:''Sư tôn, người không được cười.''

Phượng Hi :''...''

Nam tử che miệng ho khụ một tiếng, gấp mảnh giấy lại, cẩn thận nhét cả của y lẫn mình vào trong ngực. Đứng dậy vỗ vỗ đầu đệ tử,đơn giản dứt khoát nói

:''Về phòng nghỉ chút đi.''

Thiếu niên để ý động tác của hắn, mím môi gật gật đầu, tiến đến bắt lấy cánh tay nam tử cùng về phòng.

Chính là vừa quay đầu, xuất hiện trước mặt là một bóng bạch y nữ tử, thân mình mảnh mai lả lướt hấp dẫn đi tới chỗ họ. Hương thơm trên người nàng phiêu đãng trong khống khí, khiến người ta không tự chủ mà bị hấp dẫn.

Hoàng Vân kể từ lúc đi theo hai sư đồ, vẫn luôn nhìn chằm chằm Phượng Hi, nếu không thì đại bộ phận thời gian nàng đều một mình cùng nha hoàn. Có lẽ là xử lý công vụ bên ma giáo.

Thánh nữ ma tộc đánh một cái mỹ nhãn với nam nhân đối diện, trên mặt nàng điềm mỹ thanh tú lại có chút nhu nhược. Có hơi chần chờ mở miệng

:''Ân nhân, nghe nói Đỉnh Thanh trấn những ngày mưa đều nở một rừng hoa rất đẹp. Ngài có hứng thú cùng tiểu nữ thưởng ngoạn chăng?''

Phượng Hi khe khẽ lắc đầu,

:''Thật đáng tiếc, ta còn có công vụ cần xử lý. Ngươi có thể đi cùng đệ tử của ta.''

Tiêu Tiểu Lạc dám nói đồng ý, ta sẽ xiên chết hắn.

Hoàng Vân nháy mắt đen mặt, biểu tình uất ức không thôi.

Lại nói, nguyên tác không phải ngươi lên đeo bám nam chủ sao? 

Hệ thống [ Thế tại ai? ]

Thiếu nữ vân vê vạt áo, ánh mắt tràn ngập quyết tâm. Nói nàng đeo bám thì cũng không đúng lắm, chẳng bằng nói nàng đã bị từ chối còn không chịu từ bỏ. Nữ nhân này tuy mặt ngoài làm ra bộ dáng ân cần muốn báo đáp, trong lòng lại ngầm trộm nghĩ cách tìm ra đường khác tiếp cận Phượng Hi, thủ đoạn càng thô bạo cường liệt. Mới hôm nào còn lén lút theo sau, bây giờ đã trực tiếp đi lên ngỏ lời rồi.

Đôi môi mỏng của Phượng Hi mân lên, biểu tình trên mặt như phủ một tầng sương tuyết, yêu dã xinh đẹp. Đồng thời thiếu niên bên cạnh hắn nãy giờ cũng tiến lên, từng bước tới gần Hoàng Vân.

Bạch y nữ tử nhìn ánh mắt sắc bén dọa người của hắn, hoảng hốt liên tiếp lui về phía sau cho đến khi không thể lui lại nữa mới lảo đảo ngã ngồi ở ghế trên.

Phượng Hi mỉm cười dịu dàng đứng bên cạnh xem kịch, tiện thể hạ một ấn nhỏ lên nha hoàn của Hoàng Vân, cố định người lại. Miễn cho làm phiền đến tiểu đồ đệ của hắn.

Tiêu Lạc chậm rãi khom người gần sát vào mặt Hoàng Vân, hơi thở nóng bừng mang theo sát ý phả vào trên má khiến nữ tử nổi lên từng trận ngứa ngáy.

:''Đó là người của ta.''

Hắn đột nhiên mở miệng, từng câu từng chữ, nhu tình ôn hòa nói

:''Đừng quá thân cận.''

Sau khi lời lúc nãy vừa nói ra, Hoàng Vân gần như ngay lập tức cảm nhận được một cơn đau đầu kéo đến. Giống như hàng ngàn, hàng vạn cây kim đang đâm vào đầu, đau đến không thở nổi.

Nữ tử sắc mặt đại biến, bị hết thảy trước mắt dọa kinh. Cố gắng đớp lấy từng ngụm hô hấp khó nhọc, cổ họng thế nhưng không thể kêu ra tiếng, lúc này tay chân mềm oặt té ngã trên mặt đất.

Phượng Hi đứng xa nhìn thấy cảnh này, nỗ lực kiềm lại bản năng ngo ngoe rục rịch muốn tiến lên xem tận mắt, tiếp tục đứng xa dùng thuật nghe lén.

:"..." Con mẹ nó!

Ai là người của ngươi aaa!!!

Tiêu Tiểu Lạc lá gan ngày càng lớn!

Có thì cũng phải là ngươi thuộc về ta!!!

Hoàng Vân ngồi liệt dưới đất, trơ mắt nhìn gương mặt thiếu niên vừa rồi vô biểu tình lại bắt đầu cười rộ lên, tràn đầy ác ý mà cười

:"Hoàng tiểu thư... Hay phải gọi ngươi là thánh nữ ma tộc đây?"

Lúc hắn quỷ dị nói những lời này, Hoàng Vân đã hoảng đến mức liên tục lui ra phía sau, cả người đều lâm vào tuyệt vọng và sợ hãi.

Làm sao hắn biết?!

Rốt cuộc đối phương là cái thứ gì chứ???

Sợ quá! Sợ quá! Sợ quá!!!

Phượng Hi :"..." Ấy mà khoan.

Nếu Tiêu Tiểu Lạc bảo ta là của hắn. Vậy tức có nghĩa sau này hắn định nằm trên sao?

Dự trù cũng thật lớn.

[ Đấy là vấn đề cần quan tâm bây giờ sao? ]

Phượng Hi gật gật :"..." Lão tử sao có thể nằm dưới.

Thật ra hôm trước ta còn tìm được vài lọ dược cùng mấy cuốn long dương đồ Tiêu Tiểu Lạc giấu.

Phượng Hi :''...'' Nam chính tâm cơ?!

Đáng yêu quá!!!

Chọi oy chọi oyyyyy

[ ... ] Hẳn là đáng yêu đó cơ....

Xem ra sau này cần phải cẩn thận hơn rồi. Miễn cho bị đè không lật được.

[ ... ] Sư bố nó thằng nghiệt đồ.

Đạo đức lý tưởng, thuần phong mỹ tục, lối sống văn hóa để ở đâu??? Sao các người có thể sống đồi bại trụy lạc như vậy?

Lúc này ở một bên, Hoàng Vân đã sợ đến trắng bệch cả mặt, hốt hoảng bật dậy chạy đi. Tiểu nha hoàn nhỏ của nàng vừa được Phượng Hi giải ấn cũng chạy theo sau ra khỏi khách trạm, biến mất sau màn mưa mịt mù.

Phượng Hi khoanh tay lắc đầu, lại càng thêm khẳng định, Thánh nữ này thuộc hàng ngu có đẳng cấp chứ không vừa.

Thân là một trong tam đại nữ chính do hắn viết ra, lại muốn làm tình địch với nam chính. Chỉ số thông minh cũng không thể thấp đến mức này được chứ.

Mà mình là người bị tranh giành a ~.

Có hơi vui vui.

[ ... ]

Sau lưng bị người vòng tay ôm lấy, nam tử giật mình hơi nghiêng đầu.

Tiêu Tiểu Lạc xong việc rồi? Trông còn hơi ấm ức nữa.

Thân là sư tôn, dù sao cũng phải an ủi một chút, tránh cho một hắc tâm liên của hắn trực tiếp hỏng mất.

Thiếu niên ngước mắt, buồn bực gọi

:''Sư tôn ơi.''

:''Dạ.''

Sư tôn của hắn ngoan ngoãn trả lời.

Tiêu Lạc :"..." 

Có hơi bất ngờ.

Cơ mà sư tôn thật tốt quá đi! Đây là muốn an ủi ta sao?

Không buồn nữa. Lại hạnh phúc rồi!

Thiếu niên vòng tay càng chặt, tựa như muốn đem người trước mặt khảm vào xương cốt

:"Sư tôn không thể thích thêm ai khác. Thích mình đệ tử, quan tâm mình để tử thôi được không?"

Phượng Hi nắm lấy tay hắn gỡ ra, quay người mặt đối mặt. Tiêu Lạc còn chưa kịp thất vọng, đối phương liền hơi cúi xuống hôn mu bàn tay đang nắm chặt của hai người, lại ngẩng đầu cười hì hì nói

:''Ừ, là của ngươi. Chỉ làm sư tôn của một mình ngươi.''

:''Chỉ thương ngươi.''

[ ... ] Nhà ngoại không chứa thằng con rớt giá như ngài.

Hai người trước cửa khách trạm, nam tử khom lưng, trán tựa trán với thiếu niên, cùng nhau nở nụ cười rạng rỡ.

Tiếng nước bên ngoài nhỏ dần, sau cùng trở lên thưa thớt.

Phượng Hi ngẩng đầu nhìn ra ngoài, đem mười ngón tay của mình cùng đồ nhi đan chặt vào nhau.

:"Mưa tạnh rồi."

:"Tiêu Tiểu Lạc, về nhà thôi."

------------------------------------------------------************************************--------------------------

Lời tác giả:

Tôi lười quá, thật sự rất lười.

Theo được truyện hay không, phải dựa vào các bạn rồi.

Xin hãy ghi nhớ Cảm Tình phù nhé, sau này sẽ xuất hiện trở lại a~! 

Chương sau trở về Bác Nhã.


TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv