Khương Phương nhìn Lâm Hân Nhiên gọi từng cuộc điện thoại, âm thanh báo bận tạm thời không có người nghe biến thành không thể liên lạc, sắc mặt bà ta gần như đen xì ngay lập tức.
Lâm Hân Nhiên nghe thấy thông báo bên kia, cũng nhíu mày, quay đầu nhìn về phía Khương Phương, "Mẹ, rõ ràng anh ta đây là không muốn nghe điện thoại của chúng ta."
Sau khi Khương Phương nghe thấy nó nói lời này, sức mặt ngày càng tối xầm, "Nói nhảm, còn cần mày nhắc."
Lâm Hân Nhiên vẩu miệng cãi, "Chẳng phải mẹ kêu con gọi cho anh ta còn gì? Bây giờ người ta không tiếp máy, sao mẹ lại mắng con?"
Khương Phương không để ý đến nó nữa, lại nhíu mày, "Mày đoán xem... Bây giờ anh trai mày không tiếp điện thoại của chúng ta, có phải theo ý của Lương Húc Nhiên?"
"Anh Húc Nhiên?" Lâm Hân Nhiên lắc đầu, "Anh trai không nhận điện, liên quan gì đến anh ta?"
"Cũng bởi vì nó không nhân điện." Khương Phương nói xong lại có chút tức giận, "Tao vẫn còn nhớ, hôm trước gặp mặt nói chuyện đính hôn với Lương gia, sắc mặt Lương Húc Nhiên rõ ràng không tốt lắm."
Lâm Hân Nhiên chẳng cảm thấy biểu hiện của mình có gì không phải, trái lại nó còn rất tự tin nói một câu: "Bởi vì anh trai của con thôi. Chẳng phải anh ấy vẫn luôn chướng mắt anh trai còn gì."
Khương Phương trường mắt với nó, "Từ lần sau ở bên ngoài, mày cũng không thể vô học như thế!"
Lâm Hân Nhiên nghe vậy, nó thở phì phò cầm điện thoại đi luôn, đóng cửa phòng ngủ đánh cái rầm.
Khương Phương vốn đã vì Lâm Tiêu Dương không tiếp điện thoại mà trong lòng giận dữ không nguôi, lại vì tính tình Lâm Hân Nhiên bộc phát như thế, gần như vô thức tức giận ngay. Cuối cùng bà nhìn xung quanh một vòng, mới miễn cưỡng hạ hỏa.
- --
Mà sau khi Lâm Tiêu Dương dập máy, cũng từ đáy lòng nghĩ đến vấn đề này.
Không nói tới trước đó căn bản Lâm Hân Nhiên và Khương Phương đúng là luôn đòi tiền cậu không ngừng nghỉ, chỉ bằng tình huống hiện tại của cậu, muốn đối phó với Lương Húc Nhiên đã không dễ rồi, càng không cần nhắc tới thêm hai người Khương Phương và Lâm Hân Nhiên này, quả thực cậu muốn lờ đi cũng không được.
[ Ding dong ~ chúc mừng ký chủ ~ thêm 3% độ hảo cảm, trước mắt là 30%, cùng đạt được mốc thưởng trong kịch bản, đạt được 30 điểm tích lũy ~ có sử dụng không ạ? ]
Trong ấn tượng của Lâm Tiêu Dương mấy ngày nay cuối cùng 007 cũng nói được câu ra hồn. Không phụ sự kỳ vọng của mọi người, nó bắt đầu truyền bá thông tin.
[ Để thưởng mốc độ hảo cảm 30%, hệ thống cửa hàng đặc biệt đẩy lên một vật phẩm hoàn toàn mới, ngài có muốn dùng thử không? ]
"Mày cứ nói trước là cái gì đi..." Lâm Tiêu Dương thở dài, tốt xấu gì cũng coi như qua được mốc 30%. Chỉ mong lúc này trước khi chết có thể góp đủ chỗ điểm kia, dù cho có thế nào...
Dù sao đi nữa thì vẫn phải hoàn thành nhiệm vụ, không được để bị xóa bỏ.
[ Có thể làm tê liệt thần kinh cảm giác đau ~ hiệu quả không khác gì lắm so với "Cảm giác đau về không", nhưng mà có tác dụng phụ ạ ~] Lúc này 007 giống như một nhân viên bán hàng, bày ra giỏ hàng nhỏ bắt đầu chào mời sản phẩm, [ Tác dụng phụ là ngài sẽ trở nên thích ngủ. Về phần mức độ mê ngủ... Còn phải xem tình huống thân thể của ngài ạ ~ đồng thời chỉ cần 10 điểm tích lũy! Mười điểm của ngài không thiệt cũng không bị lừa đâu!! Chỉ cần... ]
"Câm miệng." Lâm Tiêu Dương không muốn nghe nó tiếp tục ba hoa, dứt khoát nói: "Thời gian có hiệu lực là bao lâu?"
[ Một ngày. ] 007 lúc này nói năng gọn gàng mà nhanh nhảu, [ Hệ thống nhắc nhở, còn có giới hạn số lần mua ạ ~]
"Còn có hạn?" Lâm Tiêu Dương cạn lời vô cùng, "Cho thứ cao cấp như vậy làm gì? Không bằng chỉ điểm giúp tao vài đối sách."
007 tỏ vẻ: Hôm nay cũng bị tức đến độ tự kỷ cả ngày mà.
Nhưng mà khó một cái tại Lâm Tiêu Dương dù nói thế nào cũng là ký chủ của nó, hơn nữa còn là ký chủ có hy vọng thông quan nhất. 007 hèn mọn cắn khăn tay khóc thút thít.
"Dùng bây giờ đi."
007 đang chuẩn bị hu hu hức hức đột nhiên im bặt.
[ Bây giờ ạ? ] 007 sửng sốt nói: [ Ngài chắc chắn chứ ~ ]
"Chắc chắn."
[ Vậy được rồi. ] 007 vốn đang muốn hỏi đột nhiên ngừng miệng, nghĩ một hồi, vẫn là mở miệng nói một câu: [ Thực ra vật phẩm này dùng bây giờ có chút lãng phí. ]
"Lãng phí?"
[ Hửm đối với... ] 007 muốn khóc, [ Dựa theo tình trạng cơ thể ngài bây giờ, tạm thời không cần sử dụng bất cứ vật phẩm gì đâu, ngài vẫn nên chờ hôm nào gấp quá mới dùng đi. Chỉ có ba lần, đừng lãng phí. ]
Thực chất, nó đau lòng vì mình mới vừa dùng điểm kinh nghiệm đổi lấy thứ kia còn chưa hết hiệu lực, nếu bây giờ lại dùng vật phẩm khác thì không thể cộng dồn...
Vẫn là không thua thiệt mà?
Lâm Tiêu Dương nghĩ nghĩ một hồi thấy cũng có lý, "Trạng thái hiện tại của tao có thể chống đến ngày mai không?"
[ Không chắc lắm. ] Sau khi 007 phân tích thì bắt đầu nói: [ Ngày mai nếu ngài có sự tình gì trọng yếu, có thể sử dụng lúc đó ạ ~ ]
"Vậy cũng được. "
007 nhẹ nhàng thở ra, một lát sau vẫn hỏi: [ Ngày mai kí chủ có dự định gì không? ]
"Hửm." Lâm Tiêu Dương hít vào một hơi, "Ngày mai tao tính về nhà một chuyến."
Cho dù nói thế nào, chuyện Khương Phương và Lâm Hân Nhiên chắc chắn vẫn phải giải quyết, mới có thể tránh ảnh hưởng đến tiến độ hoàn thành nhiệm vụ sau này.
[ Vậy được rồi ~] 007 chỉ có thể nói như vậy, [ Lúc nào ngài cần dùng, thì cứ chọt tui nha ~ ]
Hiếm có được một cảm giác ngủ yên, không bị đau đớn tra tấn. Hôm sau trời vừa sáng, Lương Húc Nhiên vẫn là người đẩy cửa phòng cậu đầu tiên.
"Hôm nay có việc, anh chắc chắn phải có mặt." Lương Húc Nhiên đặt cốc nước lên mặt bàn, "Chờ xong xuôi thì anh về, nếu có tình huống gì, bất cứ lúc nào cũng phải gọi cho anh."
Lâm Tiêu Dương nhẹ gật đầu, thầm cảm ơn ông trời giúp mình. Bản thân cậu cũng muốn chờ sau khi Lương Húc Nhiên đi khỏi, chính cậu sẽ mượn cơ hội này đánh bài chuồn. Mặc dù trước đó người này cũng tỏ vẻ muốn hộ tống cậu cùng đi, nhưng chung quy vẫn là chuyện nhà mình, nếu Lương Húc Nhiên thật sự ở đây, chỉ sợ bản thân cậu nói chuyện cũng phải kiêng dè.
Lâm Tiêu Dương thở dài, thầm nghĩ nguyên chủ cũng đủ thảm rồi, thích một người vốn không nên thích, còn có bà mẹ và cô em gái cực phẩm... Có thể thời điểm bất ngờ bỏ mình, đối với cậu ta mà nói cũng là một loại giải thoát.
Cậu run run rẩy rẩy đứng lên, trong khoảng thời gian dài bị căn bệnh bào mòn thân thể, Lâm Tiêu Dương dường như có thể nhận thấy rõ thân thể mình đã hơi yếu ớt. Ngay cả động tác dơ tay vô cùng đơn giản, cũng đều tiêu tốn rất nhiều sức lực của cậu.
Cậu còn chưa kịp tìm xong quần áo, trong dạ dày bỗng lại truyền tới một cảm giác đau quen thuộc, Lâm Tiêu Dương vội vàng chọc chọc 007 đang giữ vật phẩm, lúc này mới cảm thấy đau đơn chưa kịp dâng lên kia lại biến mất tăm.
Đúng lúc đó, không đợi cậu cảm tạ cái vật phẩm này dùng rất tốt, một cơn buồn ngủ đột nhiên ập tới.
Thân thể vốn đang đứng bên giường đã ngã trở về luôn, gần như ở khoảnh khắc sắp chạm xuống chăn, cậu đã ngủ thật say, bất tỉnh nhân sự.