Lâm Tiêu Dương đáy lòng cười khổ, thầm nghĩ rằng cậu chẳng thể nào khỏi bệnh.
Chỉ là lời này cũng không dám nói với Lương Húc Nhiên, chỉ có thể yên lặng khẽ gật đầu.
"Nghỉ ngơi ở đây một lát đi." Lương Húc Nhiên thở dài, "Chờ một lúc nữa, anh đưa em về nhà."
Lâm Tiêu Dương đồng ý, nhận thấy người này cũng không có ý muốn rời đi, chỉ có thể quay sang mở miệng, lời nói mang theo thận trọng: "Hôm nay em... Có làm vướng chân anh không?"
Lương Húc Nhiên quay lại nhìn cậu, còn chưa kịp mở miệng, đã thấy Lâm Tiêu Dương vội vàng tiếp lời, lại hơi nói năng lộn xộn: "Em thật sự không ngờ sẽ xảy ra chuyện này, cũng không phải... Cố ý gây thêm phiền phức cho anh."
Cậu nói xong còn có chút bất an siết chặt ga giường, bộ dáng kinh hoảng đầy mặt chẳng hề che dấu rơi bào vào trong mắt Lương Húc Nhiên, thấy vậy trong lòng hắn dâng lên cảm giác quặn thắt, qua một lúc lâu cũng chẳng thể tiêu tán.
"Em không cần lo lắng về cái này." Lương Húc Nhiên cảm thấy vô cùng phức tạp, không biết từ lúc nào, hình như hận ý của hắn đối với Lâm Tiêu Dương sớm đã tan thành mây khói, lập tức lai không cầm được đau lòng, nhìn khuôn mặt người trước mặt tái nhợt vô cùng: "Em không có trì hoãn anh, chính anh mới là người phải trong công ty sớm hơn, không để họ gây khó dễ cho em."
Lâm Tiêu Dương không biết nói gì, yên lặng khẽ gật đầu.
Lương Húc Nhiên vẫn luôn ngồi cạnh cậu, nhưng trong lòng thì ngày càng phức tạp. Hình như gần đây mỗi một lần rời khỏi Lâm Tiêu Dương để thăm Mạnh Phàm, sẽ luôn xảy ra chuyện. Mà Lâm Tiêu Dương cũng trùng hợp là bởi vì không có hắn bên cạnh, nên mới...
Nghĩ đến đây, một cảm giác áy náy mãnh liệt lại vắt ngang trong lòng, chẳng biết tại sao, hắn cũng vô thức ngày càng coi trọng Lâm Tiêu Dương.
Qua một lúc lâu, Lâm Tiêu Dương mới dần dần cảm thấy bớt khó chịu, đau đớn trong dạ dày vẫn duy trì, nhưng không còn mãnh liệt như trước nữa. Chỉ là vết bầm trên da vẫn còn tồn tại, nhất thời không tan được, ít nhất cũng phải đợi ba năm ngày sau. Ngôn Tình Tổng Tài
Nếu không phải cái này mọi thứ đều bất ngờ phát sinh, cậu nửa điểm cũng không biết rõ tình hình bên ngoài, Lâm Tiêu Dương đã thật sự cảm thấy bản thân cực kì giống với đóa bạch liên hoa trong truyền thuyết.
Đúng là giống đám thịnh thế bạch liên thật.
Lương Húc Nhiên nhìn cậu, "Đợi thêm hai ngày... em vẫn nên đi bệnh viện kiểm tra một lần."
Lâm Tiêu Dương giật mình, "Lần trước không phải đã đi rồi mà? Có đi nữa vẫn thế thôi, không giải quyết được gì."
"Nhưng em cứ đau mãi như thế này... Cũng không để để yên." Lương Húc Nhiên cau mày mở miệng, "Nếu chỉ là xuất huyết dạ dày... chắc chắn còn cách chữa trị."
"Quên đi." Lâm Tiêu Dương đau thương cười cười, "Đã như vậy, rất nhiều năm rồi. Nếu thật sự có thể chạy chữa... Cũng đã sớm khỏi rồi."
"Vậy em muốn chịu đựng mãi à?" Lương Húc Nhiên lúc này rất kiên quyết, "Không cần biết trước đây em trải qua như thế nào, nếu vẫn không thể chữa khỏi, căn bệnh này... em muốn đi theo nói cả đời."
"Em..." Lâm Tiêu Dương đột nhiên á khẩu không trả lời được.
Thực ra cả đời đối với cậu, cũng chỉ còn lại hơn bảy mươi hai ngày ngắn ngủi.
"Cứ như vậy đi, ngày mai anh dẫn em đến bệnh viện." Lương Húc Nhiên dặn dò đơn giản, "Sau này em cũng không cần tới công ty, anh sẽ đích thân nói chuyện rõ ràng với trưởng bộ phận."
Lâm Tiêu Dương không cách nào cự tuyệt, chỉ có thể nhẹ gật đầu, "Em biết rồi."
Thực chất trong lòng vẫn hoảng hốt gọi 007: "Mày mau chết ra đây cho tao?!!"