[ Ding dong ~] 007 lại đổi thông báo, đột nhiên lên tiếng trong đầu cậu, [ Chúc mừng kí chủ, độ hảo cảm của mục tiêu tăng thêm 3%, hiện tại đang là 19%, không ngừng cố gắng nhé thân ái ~]
Lâm Tiêu Dương sửng sốt, "Có mở khóa được vật phẩm mới không?"
[ Cũng không có ~ nha ~~] 007 vô cùng ngứa đòn, [ Xem ra đến bây giờ, vật phẩm vẫn đang nhiều như vậy, nếu ngài không tiếp tục nỗ lực hơn, hôm nay tích được thêm 7% độ hảo cảm, là có thể hoàn thành KPI rồi!! ]
"..." Lâm Tiêu Dương suýt nữa bị nó làm tức thổ huyết, "Mày nghĩ độ hảo cảm kiếm dễ như vậy à?"
007 rất là vô tội, [ Cho nên tui mới kêu ngài cố lên ấy. ]
"Tao còn đang liều sống liều chết trong này, sao mày vẫn ung dung tự tại thế??" Lâm Tiêu Dương chán nản, lại cạn lời.
Mà vừa lúc này, điện thoại của Lương Húc Nhiên vẫn luôn túc trực bên cạnh cậu đột nhiên vang lên.
Hắn đột ngột đứng dậy, Lâm Tiêu Dương cũng chỉ loáng thoáng nghe thấy được mấy từ "Bệnh viện" "Có chút tình huống".
Lương Húc Nhiên cúp điện thoại nhìn cậu một chút, trong mắt hiếm thấy xuất hiện một chút bối rối.
"Nếu anh có việc phải đến bệnh viện." Lâm Tiêu Dương nhìn nhìn hắn, "Em ở đây không có gì đâu, anh cứ đi bệnh viện xem Mạnh Phàm trước đi."
"Em..." Trong mắt Lương Húc Nhiên do dự một hồi, cuối cùng vẫn khoác thêm áo khoác, "Em có chuyện gì thì phải nhớ gọi điện thoại cho anh."
Lâm Tiêu Dương nhẹ gật đầu, nhìn hắn ra cửa xong mới lại lần nữa ngã về.
Không biết vì sao, rõ ràng tình huống như bây giờ cũng không phải là lần đầu tiên, thế nhưng lần này, ngực như bị cái gì đè xuống, khó chịu đến cực điểm.
Trong lòng thầm nghĩ cho dù thật sự có gì cũng không dám điện thoại cho anh đâu, thật không dễ dàng gì kéo độ hảo cảm kéo từ âm % về, ai dám làm phiền anh.
Chỉ là tiệc vui chóng tàn, đương lúc cậu vẫn cho là mình có thể nằm trong nhà cả ngày, không ngờ sau khi Lương Húc Nhiên đi không lâu, cậu còn chưa thừa dịp vật phẩm còn tác dụng an an ổn ổn ngủ một giấc, chuông điện thoại di động lại đột nhiên vang lên.
Cậu cầm qua xem, là từ trưởng bộ phận của cậu trong công ty.
Đành phải đưa tay lướt ra nghe, "Quản lý Lộ, làm sao vậy?"
"Là như thế này." ngữ khí Lộ Danh có chút vội vàng, "Cậu xem xem có tiện tới công ty một chuyến được không?"
"Làm sao vậy?" Lâm Tiêu Dương hơi bất ngờ, "Không phải tôi đã..."
"Tôi biết rồi cậu xin nghỉ." Lộ Danh nói, "Hôm nay lại là lần hiếm hoi bộ phận chúng ta có một buổi quay chụp, lần này ngoại trừ cậu tất cả mọi người đến đã đông đủ, Mục Nguyệt các cô ấy còn nếu cậu không tới thì tiếc quá, nên là, muốn tôi gọi cho cậu."
"Tôi..."
"Ai nha cũng không vội." Lộ Danh không không để cậu nói hết, "Cậu chỉ cần có thể đến đây trong nửa tiếng nữa, sau đó vừa lúc có thể đi ăn cơm trưa, tôi mời."
Lâm Tiêu Dương nhất thời không có lý do để từ chối, chỉ có thể đồng ý.
Dì Trương thấy cậu muốn ra ngoài, cũng hốt hoảng, "Lâm tiên sinh, cơ thể ngài hiện tại... Sao còn muốn ra ngoài?"
"Ở cơ quan có chút việc, cháu phải qua một chuyến." Lâm Tiêu Dương nói vô cùng thoải mái, "Hôm nay dì cũng về sớm một chút, ở đây cũng không còn việc gì.". Google ngay trang ( TRUMtг uyeЛ. V N )
Dì Trương nhẹ gật đầu, nhìn thân ảnh Lâm Tiêu Dương đi ra ngoài, vẫn tràn đầy lo lắng.
Bộ phận nhân sự.
Trông Trương Mục Nguyệt có vẻ sốt ruột, "Giám đốc, anh có gọi cho Lâm Tiêu Dương không vậy? Cũng gần hai mươi phút rồi, sao anh ta còn chưa đến?"
Một nữ nhân viên khác cũng khinh thường hừ lạnh một tiếng, "Em nói rồi, không rõ người ta có phải đi cửa sau vào công ti không, chị Mục Nguyệt sao cứ phải khăng khăng gọi anh ta đến chụp ảnh với chúng ta vậy. Hiện giờ người cũng không tới, em thấy anh ta căn bản chính là xem thường chúng ta!"