[ Kí chủ, cũng không đến mức mất mạng ~ bên tui sẽ báo thời hạn chết cho ngài sớm hai ngày, nhưng tuyệt đối không phải bây giờ ạ. ] 007 tốt bụng nhắc nhở, [ còn một điểm ngài cần lưu ý, ngài dưới trạng thái không có ý thức, đối với tiến độ hiện tại phải nói là khả năng hoàn thành nhiệm vụ rất thấp ạ ~]
Lâm Tiêu Dương không tiếp tục để ý nó, đau đớn đã muốn mãnh liệt hơn bất cứ lần nào từ trước đến nay. Mồ hôi lạnh sớm đã theo trán nhỏ xuống, quần áo sau lưng bị thấm ướt từ lâu. Từng tiếng rên rỉ đau đớn nghẹn ngào nơi cuống họng, càng khiến Lương Húc Nhiên nghe được đang ôm cậu trong lòng nghe được.
"Em..." Lương Húc Nhiên nhìn thần sắc đau khổ không chịu nổi của cậu, "Không có cách nào giúp em thoải mái hơn sao?"
Lâm Tiêu Dương lắc đầu, mặt mày trắng bệch tái xanh, dường như mỗi một tế bào trên thân thể đều đang kêu gào đau đớn.
Trật vật trở về nhà, Lương Húc Nhiên nửa dìu nửa ôm cậu đưa về phòng ngủ, còn chưa kịp đặt người lên giường, thì thấy Lâm Tiêu Dương đẩy mạnh hắn ra, thân thể cậu cũng không khống chế được ngã xuống đất. Trấn động dữ dội khiến máu tươi vốn đang kìm nén dưới cuống họng trực tiếp ho ra.
Tầm mắt dần dần mơ hồ, trước mặt như bị bao phủ bởi một tầng sương mù, không còn là chiếc giường dính đầy máu, sau đó cậu liền giãy dụa cực độ trong thống khổ, không dám cứ như vậy mà ngất đi.
Nếu như lúc này cậu bất tỉnh nhân sự thật, nếu vậy nhỡ đâu Lương Húc Nhiên không giữ được bình tĩnh gọi bác sĩ... Chỉ sợ cậu sẽ sớm đăng xuất khỏi trái đất.
"007." Cậu kêu lên trong đầu.
[ Đây! ] 007 trả lời rất nhanh, [ Kí chủ có gì phân phó? ]
"Ngoại trừ dùng điểm tích lũy bên ngoài, không còn phương pháp khác?" Lâm Tiêu Dương ỉu xìu, "Chỉ cần đừng để cho tao ngất xỉu, cách nào cũng được."
[ Cái này thì... ] 007 hơi do dự, [ Thực ra có cách, chỉ là... việc này có thể giảm bớt thời gian làm nhiệm vụ của ngài. ]
"Nghĩa là gì?"
[ Tức là... Ngài có thể dùng sinh mạng còn lại của ngài trong thế giới này để thế chấp, từ đó thu được vật phẩm cao cấp hơn. ]
"Vật phẩm cao cấp hơn... Cao cấp đến mức nào?"
007 im lặng một hồi, [ Khoảng tầm không chỉ gấp hai lần thời gian hiệu lực của những món ngài dùng lúc trước, tất nhiên hiệu quả vẫn là xem ngài có thể thế chấp bao nhiêu. ]
"..."
Lâm Tiêu Dương đau đầu, suy nghĩ một lúc xem mình còn dư lại bao nhiêu ngày nữa, cắn răng, tàn nhẫn hạ quyết tâm.
"Đắt nhất cần bao nhiêu?"
[ Chờ tui xem một chút. ] 007 dường như không sốt ruột chút nào, [ Đắt... đắt nhất... ]
"Mày có thể nhanh hơn không?" Lâm Tiêu Dương ráng chống đỡ mở mắt nhìn, thì thấy Lương Húc Nhiên đang đứng trước giường, trong tay cầm cốc nước. Thấy cậu mở mắt, bước nhanh tới hỏi: "Không sao chứ?"
Lâm Tiêu Dương suy yếu lắc đầu, trong đầu lại chỉ nghĩ có mà anh không sao ấy, bộ dạng bây giờ của ông đây như vậy mà không sao?!!
Chỉ là cậu không trả lời, trong mắt Lương Húc Nhiên giống như không thể mở miệng, hắn lập tức càng luống cuống. Thấy trình trạng vẫn chẳng chuyển biến tốt, vừa muốn nói gì, tiếng chuông điện thoại lại đột nhiên vang lên.
Lương Húc Nhiên mắt nhìn số điện thoại, lông mày nhíu chặt. Ấn tiếp rồi trầm giọng nói: "Hôm nay bọn con không qua được."
"Không qua được?" Mẹ Lương giật mình, "Không phải mới nãy vẫn còn ổn, tại sao lại..."
Cùng lúc đó, âm thanh 007 cuối cùng cũng lại vang lên trong đầu Lâm Tiêu Dương.
[ Sinh mệnh một ngày, đổi lấy 'Đau đớn chậm lại' trong bốn mươi tám giờ. Đây thứ lời nhất hiện tại có thể đối, kí chủ có xác định muốn đổi? ]