Vu Ngôi vẫn đi cùng Giang Miên trở lại trường học, bởi vì hắn thật sự không biết mình có thể dẫn Giang Miên đi đâu.
Buổi chiều có hai tiết vật lý, giáo viên bèn cho kiểm tra. Trước kia Giang Miên rất thích vật lý, nếu không anh cũng không quay lại cuộc thi vật lý đó, nhưng có thích đến mấy thì cũng chỉ là trước đây. Bây giờ Giang Miên phân tích mạch điện gì đó thì cũng chỉ có thể nói nhìn quen mắt mà thôi.
Vu Ngôi không biết vì lý do gì cứ luôn âm thầm quan sát Giang Miên.
Hắn nhìn Giang Miên tư tin lật tờ thi đến cuối, bắt đầu xem câu cuối của đề như thể đang làm một việc rất lớn. Nhưng đọc hồi lâu cũng không viết được gì, trong khi câu hỏi cuối là một bài toán điện từ trường rất đơn giản.
Sau đó hắn lại thấy Giang Miên lật lại trang đầu tiên, bắt đầu đọc từ câu hỏi thứ nhất, sau khi đọc xong thì khép bài thi lại, mở sách ra đọc từ công thức đầu tiên.
Vu Ngôi suy nghĩ rất lâu cũng không thể hiểu được điều gì có thể khiến một học bá hàng đầu đột nhiên biến thành học tra. Trừ phi toàn bộ thành tích mà trước đây Giang Miên đạt được đều là giả tạo. Nếu không thì với trình độ như vậy làm sao chỉ có một kỳ nghỉ là quên hết chứ, chả lẽ có thiên phú dị bẩm trên con đường học tra à.
Giang Miên chú ý tới ánh mắt đánh giá của Vu Ngôi, nhưng anh cũng không cảm thấy thẹn không còn cách nào, dù sao thì kỳ thi sắp tới còn mất mặt hơn nhiều. Giang Miên cũng không biết phải giải thích với cha mẹ và Liêu lão đại thế nào nữa.
Nói mình bị xe tông hỏng rồi? Hay là nói mình sống lại, bây giờ chỉ có thể làm bác sĩ phẫu thuật khoa ngoại chứ không biết làm điện từ trường.
Nếu không thì tới lúc thi xin nghỉ. Nhưng Liêu lão đại là một người tàn nhẫn. Trước đó trong lớp có học sinh phải nằm viện, lúc kiểm tra Liêu lão đại còn mang cả bài thi đến phòng bệnh giám sát cậu ta làm bài, còn vì lý do cậu ta bị bệnh mà cộng thêm phân nửa thời gian, trực tiếp biến thành thần cách Liêu lão đại. Từ đó không còn học sinh nào có thể thoát khỏi kỳ thi trong tay ông.
Vu Ngôi nhìn Giang Miên cau mày hỏi, "Cậu không biết làm chút nào ư?"
"Nếu tôi nói đầu tôi bị đụng hư rồi cậu có tin không."
"Tôi có nên hỏi cậu đầu cậu có vấn đề gì không không? Hay nói thành tích trước kia của cậu rốt cuộc từ đâu mà ra."
Giang Miên không trả lời vấn đề này, thảm thương nhìn Vu Ngôi, "Chẳng lẽ đề này cậu biết làm, không phải trước kia cậu nói một chữ cũng không biết viết sao? Chẳng lẽ cậu là học bá tự xưng học tra?"
Vu Ngôi phủ định, "Tôi không viết vì tôi không biết làm."
"Cậu cũng giống tôi, không biết cái gì hết hả?"
Vu Ngôi không trả lời, ánh mắt nhìn xuống bài thi lần nữa.
Khi giấy mở là lúc hai người đang nỗ lực tìm đáp án, nhưng trông có vẻ không đúng lắm. Chu Nguyên Nghênh liếc nhìn bài thi của Giang Miên, sau đó rơi vào tình trạng hoài nghi bản thân, vừa tan học đã chạy tới trước mặt Giang Miên.
"Giang Miên, Giang Miên, tôi xong đời rồi, đáp án của tôi và cậu hoàn toàn không giống nhau, hiện tại tôi đã học tra đến thế rồi hả?"
Thật ra Giang Miên muốn nói một câu, nhỡ đâu tôi sao thì sao?
Nhưng anh vẫn lựa chọn không nói.
Thôi bỏ đi, chờ đến khi có kết quả, Chu Nguyên Nghênh chắc sẽ biết vì sao mà đáp án của hai người hoàn toàn không giống nhau.
Vu Ngôi ngồi bên cạnh hỏi anh, "Cậu cảm thấy mình kiểm tra được bao nhiêu điểm?"
Giang Miên thuận miệng đánh giá điểm số của anh trai, sau đó hỏi một câu, "Cậu thì sao?"
"Giống cậu đó."
Nhưng Giang Miên nghĩ tới điểm của mình và Vu Ngôi sẽ giống nhau y đúc, nhưng sai ở chỗ khác nhau, như vậy giáo viên sẽ không có chứng cứ nói bọn họ chép bài nhau.
Sau đó hai người bị gọi lên văn phòng.
Người gọi không phải giáo viên vật lý mà là Liêu lão đại. Nghe nói giáo viên lý vừa nhìn thấy điểm của Giang Miên đã tức giận ném luôn quyển sách. Hiện tại chắc là không muốn thấy Giang Miên.
Đây là lần đầu tiên Giang Miên bị gọi đến văn phòng vì thành tích.
Liêu lão đại bưng ly trà, như không có chuyện gì nhìn hai người, "Sao đây? Hai người các em ai nói trước?"
Giang Miên hoàn toàn không biết nói cái gì, vì vậy Vu Ngôi nói, "Trình độ của em chính là như vậy."
Liêu lão đại trông không tức giận, mỉm cười nhìn cả hai, "Trình độ của em nói chính là chỉ cần hai bọn em đã có thể kéo tận hai điểm điểm trung bình của lớp hả?"
Hai người không biết trả lời thế nào. Sau đó Liêu lão đại chỉ về phía Giang Miên, "Vậy còn em? Vu Ngôi nói trình độ của em ấy như vậy thầy cũng không có gì để nói, dù sao thầy cũng không phải giáo viên vật lý, không thể gúp em ấy nâng cao kiến thức. Vậy trình độ của em cũng thế này ư?"
Thật ra Giang Miên rất muốn nói đúng vậy, nhưng anh sợ nếu anh nói như vậy thì giây tiếp theo bọn họ sẽ trực tiếp bị đuổi ra khỏi phòng, vì vậy anh chỉ đành uyển chuyển, "Em quên mất."
"Cho nên ý của em là, sau một tháng nghỉ hè em đã quên hết những gì đã học ở hai năm trước ư?" Liêu lão đại uống một ngụm trà, "Nếu như có phương thức ghi nhớ hiệu quả như vậy, tôi sẽ thử xem có hiệu quả không, xem có thể quên chuyện bài thi vật lý của hai em cộng lại cũng không được hai mươi điểm không."
"Giang Miên, tôi mặc kệ gần đây em bị gì. Đã khai giảng hơn một tháng, em không tham gia cuộc thi nào, bài tập về nhà cũng không nộp, thậm chí vì không muốn chép bài tập của người khác nộp lên có lệ mà học trốn học. Tôi không biết em có tự cao cho rằng mình có thể vào một trường tốt mà không muốn học nữa không."
Giang Miên không nói nên lời, thật ra anh thật sự rất nghiêm túc theo kịp tiến độ, nhưng nếu anh thật sự có thể đuổi kịp ngay lập tức, thì anh cũng sẽ không đến nỗi như vậy.
"Tôi không biết em để điểm lý này cho ai xem, cũng không biết ai đã ảnh hưởng đến em. Vu Ngôi, có phải em không?" Lời nói của Liêu lão đại thật sự rất đả thương người nghe, nếu như trước mặt là người khác thì sớm đã không thở nổi rồi, nhưng đây là Vu Ngôi, ở mức độ nào đó, cho dù Giang Miên đã sống hai kiếp cũng không tài nào hiểu rõ Vu Ngôi.
Vu Ngôi lắc đầu, nói thẳng, "Em không hề ảnh hưởng đến cậu ấy."
Liêu lão đại biết câu vừa rồi của mình rất làm tổn thương người khác, vì vậy bắt đầu chơi bài tình cảm, "Vu Ngôi à, em có thể đến trường này học, lớp chúng ta có xảy ra chuyện gì thì thầy hy vọng em có thể trân trọng cơ hội học tập của mình, như thầy đã nói lúc trước, chỉ còn một năm nữa thôi em đã trưởng thành rồi."
Lời này khiến Giang Miên như lọt vào sương mù, đầu như trì trệ, nhưng dường như Vu Ngôi nghe hiểu, hắn cúi đầu tự hỏi.
Trước kia Giang Miên cho rằng Liêu lão đại không có quan hệ gì với Vu Ngôi, nhưng hiện tại xem ra, hình như Liêu lão đại biết chuyện gì đó về quá khứ của Vu Ngôi.
"Dạ." Giọng nói của Vu Ngôi rất thấp, tựa như đang suy tư gì đó.
Liêu lão đại lại nói với Giang Miên, "Tuy em còn nhỏ, nhưng suy nghĩ của em chắc đã trưởng thành rồi, em biết em nên làm cái gì, trước đây em chưa từng khiến thầy lo lắng, thầy không muốn em đánh mất mục tiêu theo đuổi của mình ở năm cuối cấp này."
Ông nói một hồi lâu chỉ đơn giản hy vọng Giang Miên tìm được trạng thái trước kia, không được mơ màng hồ đồ như vậy. Giang Miên không còn lựa chọn nào khác ngoài đồng ý với ông.
Sau đó Liêu lão đại bảo hai người về đi.
Lúc Giang Miên cùng Vu Ngôi ra khỏi văn phòng, Giang Miên vẫn cảm thấy trạng thái của Vu Ngôi có gì đó không đúng.
Lời nói đó của Liêu lão đại rốt cuộc có nghĩa là gì, tại sao lại ảnh hưởng đến Vu Ngôi như vậy.
Trước khi Giang Miên nghĩ ra thì anh đã bị Chu Nguyên Nghênh chặn đường.
Suốt một tuần khai giảng Chu Nguyên Nghênh luôn muốn rủ Giang Miên cùng chơi bóng rổ và đi ăn như trước đây họ thường làm, bao gồm cả việc chép bài tập gì đó.
Nhưng Giang Miên đã đặt hết tâm tư lên người Vu Ngôi, anh cẩn thận chăm sóc hạt gióng tình bạn khó khăn lắm mới lớn lên giữa hai người, hoàn toàn xem nhẹ cảm giác của Chu Nguyên Nghênh.
Cho nên lúc Giang Miên đối diện với gương mặt trông có chút đau đớn của Chu Nguyên Nghênh bèn thấy chột dạ.
"Sao vậy lão Ngu?"
"Giang Miên, cậu thành thật nói cho tôi biết, có phải cậu đang yêu đương ở bên ngoài không."
Giang Miên sửng sốt, hoàn toàn không nghĩ đến Chu Nguyên Nghênh sẽ hỏi chuyện này.
Gương mặt đầy thịt của Chu Nguyên Nghênh ra vẻ nghiêm túc, "Nếu cậu không ra ngoài yêu đương vậy sao lại xem nhẹ cảm giác của tôi như thế? Thành tích còn tụt dốc không phanh? Bây giờ đang là cuối cấp, không phải thời gian yêu đương đâu, cho nên đối tượng của cậu có phải đang ở trong trường hay không."
Giang Miên nghe Chu Nguyên Nghênh có thể nói một chuyện logic với tốc độ ánh sáng như vậy bật cười phủ nhận, "Không có đối tượng đâu, cậu suy nghĩ nhiều rồi."
"Vậy chuyện gần đây của cậu là sao, cậu không muốn học hả?"
Giang Miên vốn định lắc đầu, nhưng muốn xem thử biểu cảm của Chu Nguyên Nghênh, đột nhiên nghĩ ra cách hay, anh ăn theo Chu Nguyên Nghênh nói, "Đúng là không muốn học nữa, tôi muốn gia nhập vào hội học tra của cậu, thế nào? Cậu không chào đón hả?"
Anh cố ý nói mình và Chu Nguyên Nghênh cùng loại người, vốn tưởng rằng Chu Nguyên Nghênh sẽ không nói gì, nhưng Chu Nguyên Nghênh nghe xong lập tức cúi mặt, "Hoan nghênh cái đầu cậu á? Cậu không biết hiện tại là lúc nào rồi hả? Bây giờ đã là cuối cấp, nếu cậu muốn chơi thì trước đó chơi cũng đâu có vấn đề gì, nhưng cuối cấp đó? Nếu cậu chơi quá trớn thì làm sao bây giờ?"
Thật ra Giang Miên cũng không biết Chu Nguyên Nghênh đã giác ngộ đến như vậy, suy cho cùng thì Chu Nguyên Nghênh cũng không đáng tin cậy mấy, ngay cả sau khi tốt nghiệp đại học Giang Miên cũng có thể nhìn ra Chu Nguyên Nghênh không đáng tin cậy từ những liên hệ ít ỏi của họ.
"Cậu mau học hành cho tốt đi, đừng làm bậy nữa."
Lời này của Chu Nguyên Nghênh hoàn toàn không nhắc đến chuyện làm tập, tất cả lời nói đều rất quan tâm anh.
Điều này khiến Giang Miên nhớ đến bài kiểm tra cuối cùng của Chu Nguyên Nghênh, bài kiểm đó không tệ, mặc dù đủ để lót đường, nhưng tóm lại cũng có thực lực.
Chu Nguyên Nghênh mới là người thoạt nhìn là học tra đứng đắn trong suốt ba năm cấp ba, nhưng kết quả cuối cùng lại là nhất minh kinh nhân.
Cho nên vừa rồi Giang Miên nói mình muốn gia nhập đội học tra thật sự có chút không đúng, suy cho cùng thì Chu Nguyên Nghênh không phải một học tra thực thụ. Mà anh mới chính là học tra hàng thật giá thật đây này.
Chu Nguyên Nghênh cũng không biết Giang Miên có nghe lọt lời mình vừa nói không, đúng lúc có người tìm cậu chơi bóng, cậu nhìn Giang Miên vài cái cuối cùng cũng quyết định đi chơi bóng.
Giang Miên trở lại phòng học thì Vu Ngôi đang quay lưng về phía anh mà ngủ.
Giang Miên vừa ngồi xuống Vu Ngôi đã bị đánh thức, ngẩng đầu nhìn anh.
Có lẽ là vì thời gian quá ngắn, nên Vu Ngôi không có ngủ, hắn chỉ nằm bò nghỉ ngơi chốc lát.
Giang Miên nhìn chằm chằm hắn, "Trình độ của cậu thật sự như vậy sao?"
Vu Ngôi hoàn toàn không biết Giang Miên đang nói về chuyện gì. Hắn cũng không đáp, chỉ hỏi lại, "Vậy còn cậu? Thực lực ngang hàng với tôi đó lớp trưởng đại nhân à."
***
Từ khi Giang Miên hỏi câu hỏi đó, Vu Ngôi phớt lờ anh mất ngày liền. Nhưng anh vẫn kiên trì bên cạnh hắn.
Năng lực học tập của anh rất mạnh, dần dần cũng chậm rãi hiểu ra giáo viên đang nói cái gì, gần như có thể hiểu ở lần đầu tiên nghe giảng. Mà thực tế thì mấy câu hỏi trong đề thi cao trung cứ lập đi lập lại.
Dù cho anh đã ra ngoài làm việc thì cũng cần học tập rất nhiều, cách làm việc giúp tư duy logic của anh không bị ăn mòn bởi những thứ khác. Cho nên nó khá dễ dàng cho việc học lại từ đầu.
Mới mấy ngày anh đã tiến bộ vượt bậc, nhưng việc thăm dò bí mật của Vu Ngôi vẫn cứ trì trệ không tiến triển.
Anh quyết định tận dụng thời gian nghỉ học hôm nay để đến trường cũ của Vu Ngôi thăm dò.
Anh biết trước kia Vu Ngôi học ở đâu. Không quá khó để tìm ra một người từ một trong hai trường top.
Anh tiêu hết 200 tệ để hẹn một đàn em ở trường cũ của Vu Ngôi ra, đàn em nói mình biết Vu Ngôi trên mạng, nghe nói trước kia Vu Ngôi quá ngốc nên bị lưu ban.
Hai người hẹn nhau ở một quán cà phê giữa hai trường, khi Giang Miên đến đã có một thiếu niên linh hoạt ngồi ở chỗ họ đã đặt trước.
"Giang Miên! Ở này!" Bạn nam kia vẫy tay chào anh, nếu không phải Giang Miên chưa từng gặp cậu ta thì còn tưởng trước kia hai người quen nhau thân thiết lắm.
Giang Miên đi qua hỏi: "Cậu là Áo Đặc Chi Mẫu?"
Áo Đặc Chi Mẫu là tên trực tuyến của bạn nam đối diện, cậu trai ngượng ngùng cười trừ, "Tôi tên Tôn Quyền, là Tôn Quyền* trong Tam Quốc."
(*Tôn Quyền (: 孙权;: 孫權;, –,), tức Ngô Thái Tổ (吴太祖) hay Ngô Đại Đế (吴大帝). Ông kế vị cha và anh, trở thành vị quân chủ đầu tiên của thời trong. Trong thời đại, so với những chư hầu và thì Tôn Quyền khi thống lĩnh Đông Ngô luôn giữ vị thế trung lập, và thỏa hiệp với cả 2 bên miễn khi có lợi cho Đông Ngô. Ông ít khi có ý định chinh phục hoàn toàn các đối thủ của mình, theo nhiều sử gia đánh giá vì cơ sở hậu cần không vững để Tôn Quyền thực hiện ý định đó. Trong những người đặt nền móng bá chủ Tam Quốc như và, Tôn Quyền là người có thời gian trị vì lâu nhất. Sau khi ông qua đời, Đông Ngô cũng từ đó suy thoái theo do những người kế vị không đủ năng lực.)
Giang Miên gật đầu, tự giới thiệu, "Tôi là Giang Miên."
"Tôi biết cậu."
"Trước kia chúng ta gặp nhau rồi sao?" Giang Miên không biết sao người này biết mình.
Tôn Quyền lắc đầu: "Chúng ta chưa gặp nhau, nhưng cậu rất nổi tiếng, là học bá đẹp trai ở tam trung, các bạn nữ trong lớp của tôi có rất nhiều ảnh của cậu."
Thật ra Giang Miên cũng không nghĩ mình nổi danh theo cách này đâu.
Trở lại chuyện chính, Giang Miên hỏi một ít chuyện của Vu Ngôi.
"Anh ta hả? Lúc ảnh vừa vào cao trung đã nổi tiếng rồi, nhưng anh ta không phải nổi tiếng theo kiểu tích cực như cậu đâu."
Giang Miên cau mày, cảm thấy chuyện tiếp theo không phải chuyện nhỏ, "Bố của ảnh là tội phạm giết người, anh ta vào trường nhờ thủ đoạn bất chính, thành tích ở cấp hai của ảnh rất kém, đứng cuối lớp văn hóa nghệ thuật. Giáo viên cho rằng ảnh sẽ không đậu tốt nghiệp, nào ngờ ảnh thi đậu cao trung của chúng tôi, thi vào lớp cạnh tranh. Cậu có biết lớp thi đua của trường bọn tôi là gì không, nó gần như là lớp đứng đầu."
Lượng tin tức này quá lớn, Giang Miên còn chưa kịp phản ứng thì cảm thấy quần áo mình bị người ta nắm chặt, anh vừa quay lại thì thấy Vu Ngôi nét mặt u ám đứng sau lưng.
Giang Miên thầm kêu hỏng rồi, người đối diện dường như bị khiếp sợ, không dám ngẩng đầu lên.
"Cậu đến đây làm gì?"Vu Ngôi hỏi Giang Miên.
Nhưng Giang Miên không dám trả lời, xem ra lần sau muốn đi theo dõi phải làm bí ẩn một chút, nếu bị bắt được thì xong đời luôn.
"Cậu đừng tức giận." Trong đầu Giang Miên chỉ nghĩ được lời này. Anh không biết Vu Ngôi có nghe được hai người nói chuyện hay không, vì thế không dám kiếm cớ lấy lệ với Vu Ngôi, đành phải khiến hắn bình tĩnh trước, sau đó mới an ủi.
Vu Ngôi buông cổ áo Giang Miên ra, đứng trước mặt anh, "Giang Miên có phải tôi cho cậu quá nhiều mặt mũi không, để cậu muốn làm gì thì làm à."
Giọng điệu của hắn rất bình tĩnh, nhưng Giang Miên biết mình thật sự đã chạm vào điểm mấu chốt của hắn rồi.
Giang Miên cũng không dám ngẩng đầu.
Chuyện này vốn dĩ là anh không đúng, tự mình lén lút theo dõi những chuyện trước đó của Vu Ngôi. Những chuyện từ miệng Vu Ngôi nói ra và từ miệng của người khác bản chất hoàn toàn khác nhau. Giang Miên suy đoán xem mình ở trong lòng của Vu Ngôi rốt cuộc bị kết án là tử hình hay ân xá.
"Cậu nói đi, cậu muốn hỏi chuyện gì?"
Giang Miên không dám nói. Vu Ngôi không nhanh không chậm nhìn Tôn Quyền, "Vậy mày nói, mày vừa nói chuyện gì?"
Tôn Quyền nào dám nói chuyện, liên tục xin lỗi. Vu Ngôi biết chuyện Tôn Quyền vì sao lại khó xử như vậy, đó là vì Giang Miên muốn biết quá khứ của hắn.
Vu Ngôi thấy cả hai không nói gì, tự nói, "Dể tôi đoán xem, nói đơn giản đi, là chuyện bố của tôi từng là tội phạm giết người? Còn gì nữa? Tôi gian lận ở kỳ thi tuyển sinh?"
Loại chuyện này nghe từ miệng của người khác và từ miệng của Vu Ngôi cảm giác hoàn toàn khác nhau, trước kia Giang Miên chỉ cảm thấy chuyện này rất phức tạp, nhưng sau khi nghe Vu Ngôi nói xong, anh chỉ còn biết đau lòng cho hắn.
Anh vẫn không biết những chuyện này là thật hay giả, nhưng những điều này dù là giả thì cũng như ngọn núi đè nặng lên Vu Ngôi, khiến hắn một khắc cũng không chịu được mà thở dốc.
Nếu là thật sự, thì tại sao Vu Ngôi lại phải chịu trách nhiệm về sai lầm của bố; còn nếu là giả thì phải mang bêu danh như vậy Vu Ngôi phải chịu đựng ra sao chứ.
"Cậu nghĩ thế nào? Cậu cũng giống bọn họ, cảm thấy tôi ghê tởm, thấy tôi có lỗi ư?" Vu Ngôi hỏi Giang Miên.
Giang Miên lắc đầu, anh muốn mở miệng nói chuyện, nhưng Vu Ngôi lại không cho anh cơ hội đó.
"Tôi không muốn nghe cậu nói thế nào, Giang Miên, đây là cơ hội cuối cùng, đừng điều tra tôi nữa, có được không?"
Giang Miên không thể không đồng ý, dù cho anh cảm thấy chỉ cần điều tra rõ thì có lẽ Vu Ngôi sẽ không phải lưng đeo tội để sống nữa. Nhưng Vu Ngôi cứ như không muốn anh biết bất cứ chuyện gì về quá khứ của mình. Giang Miên chỉ có thể tôn trọng suy nghĩ của Vu Ngôi.
Tôn Quyền thấy Vu Ngôi không truy cứu nữa, nhân cơ hội chuồn đi, trước khi đi còn để lại cho Giang Miên biểu cảm cố lên.
Vu Ngôi không quản Giang Miên, xách cặp ra ngoài. Giang Miên cũng lập tức thu dọn đồ đạc theo sau.
"Tôi đồng ý với cậu, tôi không tự mình tìm hiểu nữa." Giang Miên vốn muốn nói chờ ngày cậu nói với tôi. Nhưng nhìn lại sắc mặt không vui của Vu Ngôi, Giang Miên vẫn không nói ra.