Quả nhiên, Vu Ngôi nghỉ học cả ngày.
Giang Miên tìm Liêu lão đại xin địa chỉ nhà Vu Ngôi, nói muốn mang bài tập cho hắn. Liêu lão đại khen anh rất biết quan tâm bạn học, sau đó đưa địa chỉ nhà Vu Ngôi cho Giang Miên.
Tan học, Giang Miên cầm sách đến địa chỉ đã ghi. Nơi đó là một tiểu khu thương mại mới xây, giá nhà đất rất cao, phần lớn những người sống ở đó đều có gia cảnh khá giả.
Giang Miên đứng trước cửa nhà Vu Ngôi, đầu tiên là gửi tin nhắn cho Vu Ngôi, hỏi cậu có ở nhà không? Nhưng Vu Ngôi không trả lời.
Giang Miên trực tiếp gõ cửa. Khoảng nửa phút sau, một những phụ nữ diện mạo diễm lệ ra mở cửa.
"Cô là? Chị của Vu Ngôi?" Phản ứng đầu tiên của Giang Miên thì đây là mẹ của Vu Ngôi*, nhưng người phụ nữ trước mặt này quá trẻ, nhìn qua cũng ngoài ba mươi, thật sự không thể sinh ra đứa con trai lớn như Vu Ngôi được.
(*Nguyên văn tác giả để là Giang Miên em nghĩ là nhầm lẫn nên sửa lại)
Người phụ nữ đánh giá anh từ trên xuống dưới, sau đó mỉm cười, "Con là bạn của tiểu Ngôi ư?"
"Vâng, tôi là bạn học của cậu ấy, thầy giáo nhờ tôi đến đưa bài tập cho cậu ấy, không phải hôm nay cậu ấy bị bệnh không có đi học à?"
"Tiểu Ngôi không nói cho cô biết, chờ cô gọi điện hỏi nó một chút." Người phụ nữ lấy di động ra, gọi điện trước mặt Giang Miên. Còn nhường đường để Giang Miên vào nhà.
Điện thoại vừa đổ chuông đã có người nhấc máy, giọng nói của Vu Ngôi đầu dây bên kia có chút khàn khàn, "Alo, mẹ."
Hai mắt của Giang Miên trừng lớn, người này thế mà là mẹ của Vu Ngôi, nhìn trẻ ghê.
"Tiểu Ngôi à, bạn học của con tới đưa bài tập cho con, con xem có muốn về không."
Bên kia im lặng vài giây, sau đó Vu Ngôi nói, "Con về liền, mẹ để cậu ta ở dưới lầu chờ con."
"Đứa nhỏ này, bạn học thì phải vào nhà ngồi, sao có thể chờ dưới lầu." Mẹ Vu Ngôi còn chưa nói xong hắn đã treo máy.
Điện thoại của Giang Miên lập tức có tin nhắn.
"Bây giờ lập tức xuống lầu, không được vào." Vu Ngôi rất ít khi dùng loại câu mệnh lệnh như này, cho nên ngay khi Giang Miên nhìn thấy tin nhắn đã biết là xong rồi, Vu Ngôi chắc tức giận rồi.
Giang Miên bất động thanh sắc lùi về sau một bước, nhìn người phụ nữ cười nói, "Dì ơi, Vu Ngôi nói con xuống dười chờ cậu ấy, cậu ấy cho con thứ khác, con đi trước."
Mẹ của Vu Ngôi cũng không giữ anh lại, vui vẻ tiễn Giang Miên ra ngoài.
Nhưng ngay khi chào tạm biệt với Giang Miên, Giang Miên lại trông thấy không quá thoải mái. Anh cảm thấy kỳ lạ, nhưng vẫn không biết lạ chỗ nào hết.
Anh ngoan ngoãn đứng chờ dưới lầu.
Không đến mười phút sau Vu Ngôi đã vội vã quay về. Hắn theo bản năng cảm thấy người đứng đó chính là Giang Miên đến để đưa bài tập cho hắn. Quả nhiên khi hắn nhìn thấy Giang Miên, trong lòng đột nhiên bớt luống cuống hơn, như thể mọi thứ đều quay về tầm kiểm soát của hắn. Nhưng Vu Ngôi vẫn đen mặt lớn tiếng với anh: "Ai bảo cậu tới đây?"
Giang Miên có chút không thể hiểu được: "Tôi tới để đưa bài tập cho cậu. Liêu lão đại cho tôi địa chỉ, có chuyện gì hả?"
Ánh mắt của Vu Ngôi lạnh băng: "Cậu có thể để yên chuyện của tôi được không? Tôi không biết cậu làm như vậy là vì gì, nhưng trên người tôi thật sự không có gì cả." Lúc Vu Ngôi nói câu này vừa tàn nhẫn vừa tuyệt tình, không khó nhìn thấy hắn rất tức giận.
Giang Miên không biết mình sai ở đâu: "Sao thế?"
"Tôi không nhờ cậu băng bó cho tôi, không thông báo cho cậu đến bệnh viện, cũng không cần cậu đưa bài tập cho tôi, cậu có thể để yên cho tôi không."
"Tôi làm chuyện này không vì mục đích gì cả."
"Vậy thì đừng lại gần tôi."
Giang Miên nhìn Vu Ngôi – người được hình dung là lạnh nhạt, tuy rằng biết mình không nên so đo với một đứa nhóc, nhưng anh vẫn hơi lo lắng.
Song một giọng nói khác đã nói với anh rằng, Vu Ngôi vốn là một người như vậy. Nếu tính cách của hắn tốt, nếu hắn lạc quan rộng rãi thì cớ gì rơi vào kết cục như thế.
Giang Miên đưa bài tập cho Vu Ngôi, nói với giọng điệu không thể từ chối, "Thật ra tôi không muốn quản cậu, nhưng nếu tôi đã đến thì tôi nhất định phải quản cậu."
Vu Ngôi nhìn Giang Miên, chính Giang Miên cũng không thể biết được, ánh mắt lúc anh nhìn người khác luôn mang theo một sự trong sáng như thể đang nhìn vào cuộc sống của người khác, thậm chí còn thường xuyên lộ ra ánh mắt thương hại.
Vu Ngôi không nghĩ mình đáng để người khác thương hại. Hắn luôn không biết phải làm gì trước ánh mắt thế này.
"Cậu đang thương hại tôi ư?" Vu Ngôi hỏi Giang Miên.
Giang Miên muốn gật đầu, nhưng anh không biết bây giờ Vu Ngôi có gì đáng thương. Cuộc đời bi thảm của Vu Ngôi bắt đầu từ lúc hắn thôi học, hiện tại vẫn chưa có gì xảy ra.
Vu Ngôi không cần ai thương hại cả, chỉ cần anh có thể thay đổi những gì xảy ra của cuộc sống là được.
"Tôi không có thương hại cậu, tôi chỉ hy vọng tôi vĩnh viễn sẽ không thương hại cậu dù chỉ một ngày."
Vu Ngôi cười khẽ, "Vậy cậu cũng không cần dùng ánh mắt thương hại đó để nhìn tôi, tôi sẽ không có một ngày cần cậu thương hại tôi."
Giang Miên không nói gì nữa, anh rất tự nhiên nói, "Tôi đi đây, cậu làm bài tập đi, cái gì không biết có thể hỏi tôi."
Vu Ngôi rất muốn phản bác lại rằng, hỏi cậu cái gì, hàm số lượng giác cậu cũng không biết, hỏi cậu hữu ích à?
***
Bám lấy Vu Ngôi hiệu quả ư? Băng đá có thể tan ra ư?
Giang Miên suy nghĩ về hai vấn đề này. Anh nằm trên giường, tin nhắn của Chu Nguyên Nghênh không ngừng gửi đến, chủ yếu hỏi bài tập của Giang Miên.
"Mấy ngày rồi cậu không gửi bài tập cho tôi? Ngày mai là nộp bài rồi, cậu không cứu tôi thì chỉ có đợi thấy thi thể soái khí của tôi vào ngày mai thôi."
Giang Miên liếc mắt một cái, lập tức thấy được một dòng tin nhắn như vậy.
Anh cảm thấy đau đầu, trí não của anh có bị đóng băng hay không cũng không quan trọng.
Không phải anh cố ý không cho Chu Nguyên Nghênh chép bài, nhưng bản thân anh còn không lo nổi lấy gì cứu vớt cái mạng nhỏ của Chu Nguyên Nghênh.
Anh mở bài tập hóa ra, càng thêm cảm thấy phá hoại, nếu như anh có thể nhớ được ít da lông của toán học, thì anh hoàn toàn không nhớ gì đến hóa cả.
Quy trình công nghiệp gì, anh chỉ biết quy trình giải phẫu thôi.
Còn môn sinh học, theo lý thuyết thì lẽ ra đây là môn anh quen thuộc nhất, nhưng tài liệu của anh học quá cao cấp, đáp án chính xác của bài này phải dùng phương trình bậc hai, nhưng anh lại dùng vi phân và tích phân để giải.
Kiến thức ở cao trung nhiều như vậy, nhiều bài sử dụng kiến thức cũ, sau đó mới rút ra được kiến thức mới. Nhưng dù vậy, tài liệu vẫn không thay đổi.
Giang Miên viết khoảng một giờ mới gần hoàn thành bài tập toán, những môn khác anh cũng chưa động vào.
Cuối cùng anh cũng hiểu vì sao Chu Nguyên Nghênh luôn suy sụp rồi, bất cứ lúc nào cũng tìm anh làm bài tập, đổi lại là anh, anh cũng hỏng mất thôi.
Nhưng anh vẫn cảm thấy xấu hổ với những bạn học muốn mượn bài tập của anh. Anh vốn không cần nhọc lòng học tập như vậy, nhưng nếu hiện tại có người hỏi mượn bài tập của anh thì có chút mất mặt.
Anh lật qua danh sách □□ một lúc, những cái tên quen thuộc bắt đầu khớp với khuôn mặt, vẫn là những gương mặt thanh xuân dạt dào.
Sau đó anh ngừng ở chân dung của Vu Ngôi.
"Trình độ hóa học của em ấy có thể đi thi đấu." Anh đột nhiên nghĩ đến lời Liêu lão đại nói hôm ấy.
Vu Ngôi có thể làm không? Trong lúc anh còn đang tự hỏi thì tin nhắn đã được gửi đi.
"Anh trai, cậu có làm bài tập hóa không?"
Lúc Vu Ngôi vừa tắm ra thì thấy tin nhắn, hắn không vội trả lời mà chần chừ vài phút, sau đó chậm rãi hồi âm, "Tôi không làm."
"Có phải cậu chưa xem không, cậu xem đi, nhỡ đâu làm được thì sao?"
Vu Ngôi không biết vì sao anh lại tin tưởng mình như vậy, "Không đâu." Sau đó hắn lại gửi thêm một tin, "Cậu cũng không hiểu đâu, thưa lớp trưởng đại nhân."
Những lời này có một chút châm chọc. Trước cơm chiều Liêu lão đại đã cho hắn xem bảng xếp hạng của lớp, nói là hắn tự ước lượng mình xếp thứ mấy.
Đứng đầu lớp là tên gia hỏa ngay cả hàm số lượng giác cũng không viết được.
Hơn nữa nhìn qua thành tích chênh lệch của anh và người thứ hai cũng cảm thấy vị trí của anh rất vững.
Buồn cười đó là, đứng đầu trong trường trung học lại không biết viết hàm số lượng giác.
Lúc này còn đi hỏi hắn bài tập hóa. Vu Ngôi không thể không tự hỏi nơi lớn nhất có bao nhiêu nước, và vì sao trong lớp không ai cảm thấy kỳ lạ.
Giang Miên đương nhiên nhìn thấy được sự châm chọc qua lời nói của Vu Ngôi, vốn dĩ là một chuyện xấu hổ. Nhưng qua miệng của Vu Ngôi thì Giang Miên bèn cảm thấy tốt lên.
"Bây giờ tôi thật sự không biết gì cả." Anh không cảm thấy có gì không tốt khi Vu Ngôi biết chuyện này.
"Như phế vật?"
"So với cậu tưởng tượng còn phế vật hơn nhiều." Ý anh muốn nói là lần sau sẽ tranh vị trí đứng đầu từ dưới đến lên với hắn. Nhưng hiện tại họ vẫn chưa tiến hành kiểm tra đầu năm, anh còn chả biết thành tích của Vu Ngôi ra sao. Vu Ngôi cũng không biểu hiện cho anh thấy hắn sẽ luôn vững vàng ở vị trí đứng đầu từ dưới lên.
Nhỡ đâu thời không thay đổi thì sao? Vu Ngôi có thể nhất minh kinh nhân* không.
(*Nhất minh kinh nhân: ví lúc bình thường không động thanh sắc, đột nhiên làm những việc khiến người ta kinh ngạc)
"Không phải cậu nói không hiểu có thể hỏi cậu ư?" Vu Ngôi thuật lại những gì mà Giang Miên đã nói chiều nay.
Giang Miên mặt không đỏ tim không đập đáp: "Hiện tại không được, tôi thành phế vật rồi."
Sau đó Vu Ngôi không rep nữa.
Giang Miên nhìn hóa học là thấy đau đầu, vì vậy theo trí nhớ mở diễn đàn giao lưu y học lớn ở trong nước ra. Nhìn thấy kiến thức y học quen thuộc, Giang Miên mới cảm thấy mình thật sự không phải phế vật.
Nhưng không thể không nói, mười ba năm trước kỹ thuật trong nước rất lạc hậu. Giang Miên vốn dĩ muốn nói gì đó. Nhưng đây là một diễn đàn chính thức, Giang Miên chưa đủ tư cách để tuyên bố chuyện gì.
Hai kiếp tương tự, kiếp trước anh cũng không có cách nào nói chuyện ở trên đây. Kiếp này có tư lịch nhưng thân phận lại có chút xấu hổ.
Suy cho cùng thì có bệnh nhân nào lại sử dụng phương án của học sinh cấp ba để phẫu thuật cơ chứ.
Anh thoát khỏi diễn đàn, mở Snake ra, số đầu tiên không có gì thay đổi, nhưng hiện tại anh đã bò lên vị trí đầu bảng, thậm chí chỉ dùng ba ngày.
Chủ yếu là vì tối hôm qua lúc ở bênh viện với Vu Ngôi, chơi gần một đêm. Mặc dù không có gì khác biệt so với vị trí đầu, nhưng Giang Miên cảm thấy mình có thể bị kéo xuống.
Ngày hôm sau Giang Miên mang quầng thâm dưới mắt đi học, nguyên nhân là vì anh thức cả đêm chơi Snake.
Lúc anh đến lớp thì Vu Ngôi đã đến.
Hắn nằm đó ngủ. Giang Miên nhìn hắn một cái, cũng học theo bộ dạng cũng hắn nằm xuống ngủ. Vì thế lúc giáo viên thu bài tập về nhà, cả hai đều không lấy ra. Giang Miên bị Vu Ngôi đánh thức, sau khi tỉnh dậy nhìn thấy nét mặt xanh mét của giáo viên toán thì có chút xấu hổ.
"Các cậu thoải mái quá ha, sáng sớm tới đây chỉ ngủ phải không? Bài tập đâu?"
Vu Ngôi tự nhiên đáp một câu không làm, còn Giang Miên cứ cúi đầu có chút không dám nhìn giáo viên. Đủ để nói lên tất cả.
Thầy toán khó thở, bảo hai người ra ngoài đứng.
Giang Miên đứng dậy gần như chạy trốn. Còn Vu Ngôi chậm rãi đi ra.
Giang Miên vừa đứng yên đã nhận được ánh mắt của Chu Nguyên Nghênh từ cửa sổ nhìn ra, hỏi anh sao lại thế này?
Giang Miên lắc đầu, nói như vậy thì anh đã thật sự trở thành học tra rồi.
Giáo viên toán vẫn đang nói vài bài tập về nhà của lớp. Thật ra trong lòng ông đều biết được, bài nào là chép, bài nào là nghiêm túc làm. Sau đó hung hăng nói với Giang Miên, "Có người nghĩ rằng thành tích học của mình tốt thì có thể ở tiết của tôi muốn làm gì thì làm hả, bây giờ ngay cả bài tập về nhà cũng không thèm làm. Tôi cũng không phải chưa từng thấy người thành tích tụt dốc ở cấp ba đâu, học sinh cuối cùng cũng không nhận được sách. Loại học sinh như tự phụ như vậy chuyện gì cũng không coi trọng." Ông cứ nói lải nhải như vậy nhưng Giang Miên đã không có tâm tư để nghe.
Bởi vì anh nhìn thấy vẻ mặt chế giễu mình của Vu Ngôi.
Giang Miên hỏi: "Biểu cảm của cậu là sao?"
Vu Ngôi không nói gì, chỉ quay mặt đi không nhìn Giang Miên nữa.
Giang Miên cũng không tự mình chuốc lấy cực khổ, đứng bên ngoài tiếp tục gật gà buồn ngủ, quyết định ngày mai không chơi Snake lâu như vậy.
Chờ anh tỉnh dậy lần nữa, tiết toán đã trôi qua hơn phân nửa thời gian, chỉ còn vài phút nữa là tan học.
Vu Ngôi cúi đầu đứng bên cạnh anh, vừa vặn chắn đầu gió.
Giang Miên tự hỏi hành lang gió lớn như vậy sao mình có thể ngủ hơn nửa tiết? Hóa ra là vì có người chặn đi rồi.
Vu Ngôi thấy anh dậy cũng dịch vị trí ra, bị gió thổi hơn nửa tiết mấy ai dễ chịu được.
Hắn nhìn thầy toán không chú ý mình bèn xoay người đi về phía cầu thang.
Giang Miên không hề nghĩ ngợi đi theo: "Cậu đi đâu vậy?"
Vu Ngôi lạnh lùng đáp: "Trốn học."
***
Kiếp trước Vu Ngôi chưa bao giờ trốn học, hoặc là trong trí nhớ của Giang Miên, anh chưa từng thấy hắn trốn tiết. Hắn không bao giờ nghiêm túc học, nhưng ngay cả khi lên trường chỉ để ngủ hắn cũng không vô duyên vô cớ nghỉ học. Điều này thật sự khác với bản chất học sinh hư.
"Cậu trốn học đi đâu?" Giang Miên đi theo phía sau Vu Ngôi. Vu Ngôi hai ba bước đã xuống lầu, Giang Miên chạy chậm mới có thể đuổi kịp.
"Cậu không cần phải xen vào."
Giang Miên bám riết không tha: "Nếu cậu không nói cho tôi biết thì tôi chỉ có thể đi theo cậu."
Vu Ngôi nghe thế bèn dừng bước. Lúc này hắn đứng dưới vài bậc cầu thang với Giang Miên, cần phải ngẩng đầu mới có thể nhìn thấy Giang Miên trên kia, "Cậu có tật xấu gì thế?"
Giang Miên như là không nghe được hắn nói móc: "Hoặc là cậu nói tôi biết cậu đi đâu, hoặc là tôi đi theo cậu."
Vu Ngôi khó chịu đến mức cau mày, nhìn Giang Miên thuận miệng nói, "Tôi đi tiệm net, học sinh ngoan cũng muốn đi theo ư?"
"Nếu cậu ngỏ lời thì tôi miễn cưỡng đi vậy." Câu trả lời của Giang Miên khiến Vu Ngôi giật mình suýt bước sai chân té ngã. Vu Ngôi không tin Giang Miên không hiểu câu vừa rồi của mình là có ý gì, có thể coi lời đuổi khách của hắn thành lời mời trừ phi cậu cố ý, nếu không Vu Ngôi thật lòng khuyên anh nên đi xem đầu óc mình có bệnh hay không.
Nhưng chỉ có một lối ra, Giang Miên vẫn cứ đi theo phía sau Vu Ngôi, Vu Ngôi cũng không thể làm gì.
Nếu không đánh cậu ta một cái nhỉ?