Buổi tối lúc Giang Miên về nhà, cha mẹ đã nói với anh một chuyện, công ty của hai người phải đi công tác nước ngoài nửa năm, trước khi anh thi đại học sẽ về, dặn anh phải nghiêm túc chuẩn bị cho kỳ thi.
Kiếp trước cũng xảy ra chuyện này, cho nên Giang Miên cũng không phản ứng gì, anh chỉ bảo hai người công tác cho tốt, không cần lo cho mình.
Mẹ anh là một người phụ nữ rất dịu dàng, nhưng từ nhỏ anh đã không mấy thân thiết với họ.
Sau khi đi làm cũng không dựa vào quan hệ trong nhà, sớm đã có chỗ đứng vững chắc trong xã hội, từ đó cũng tự lập nhanh chóng. Mỗi năm sau đó, anh cũng chỉ có thể gần gũi với cha mẹ vào thời gian nghỉ phép cuối năm.
Lần quay lại thời niên thiếu này, anh mới phát hiện được, hoá ra quan hệ không thân thiết giữa anh và cha mẹ đã bắt đầu từ lúc này.
Lúc anh chuẩn bị về phòng, mẹ anh, người chưa bao giờ phải mở miệng dạy dỗ anh đột nhiên nói, “Miên Miên!”
Giang Miên quay đầu: “Sao vậy mẹ?”
Mẹ của Giang Miên không biết mở lời thế nào, bà hoàn toàn không có kinh nghiệm dạy dỗ con cái, cũng vì từ nhỏ Giang Miên đã quá ngoan, bọn họ cũng chưa trải qua chuyện phải nhọc lòng. Trong khi những đứa trẻ khác còn khóc lóc không chịu đi nhà trẻ thì anh đã có thể tự mình đến trường. Ở phương diện học tập chưa từng khiến người ta lo lắng.
Đồng nghiệp của bà đều rất ghen tị bà có đứa con trai ngoan như thế.
Nhưng mẹ của Giang Miên cảm thấy quá trình lớn lên của con trai cứ ngày một xa bà, anh tự lập đến đáng sợ và ngày càng xa cách với gia đình.
Cho đến tuần trước, bà bất ngờ nhặt được phiếu điểm rơi trong thư phòng của con trai mình.
Tên của Giang Miên rất nổi bật ở vị trí cuối bảng.
Trong khoảnh khắc ấy bà có chút vui sướng, bà cho rằng cuối cùng Giang Miên cũng gặp khó khăn, cần đến sự giúp đỡ của người nhà.
Nhưng Giang Miên vẫn luôn giữ im lặng.
Vì thế bà mới không nhịn được, bà sắp ra nước ngoài rồi, nếu bây giờ không nói thì sau này sẽ không còn cơ hội mất.
“Gần đây con có áp lực học tập gì không?”
Giang Miên phản ứng một lúc, đoán là mẹ cũng biết được thành tích trước đó của mình, anh cười ngại ngùng, “Không có áp lực gì, chỉ là trạng thái lúc trước không tốt, hiện tại đã ổn ạ.”
Giang Miên nghĩ, có lẽ Liêu lão đại sẽ không nói, Liêu lão đại là người rất có nghĩa khí. Đoán không chừng là trong nhóm phụ huynh có người miệng rộng nói ra.
Mẹ Giang Miên sợ mình đột nhiên quan tâm sẽ khiến Giang Miên áp lực, vì vậy vội sửa lời, “Mẹ không có ý đó, ý của mẹ là con chỉ cần cố gắng là được, kết quả không quan trọng.”
Giang Miên gật đầu: “Con biết ạ, con sẽ cố gắng.”
“Nếu không làm được thì có thể ra nước ngoài, mẹ luôn ủng hộ quyết định của con.”
Giang Miên thật sự không nghĩ đến chuyện vì thành tích của anh kém mà mẹ có ý định cho anh ra nước ngoài, anh ngạc nhiên nhướng mày, “Không đến mức đó đâu.”
Mẹ Giang Miên nói, “Đừng để bản thân áp lực quá, nếu học trong nước không vui thì chúng ta ra nước ngoài du học, ba và mẹ sẽ vĩnh viễn ở phía sau ủng hộ con.”
Trong lòng Giang Miên ấm áp, “Cảm ơn mẹ, mẹ và ba ra ngoài chú ý sức khoẻ.”
Trở lại phòng, nằm trên chính chiếc giường của mình, anh nghĩ tới mẹ mình và mẹ của Vu Ngôi.
Anh không gần gũi với mẹ, Vu Ngôi và mẹ của hắn cũng như vậy. Hình thức sống chung của anh và mẹ đã như vậy từ nhỏ, công việc của cha mẹ anh rất bận, cho nên mới không quá gần gũi với anh, vậy Vu Ngôi và mẹ của hắn thì sao? Vì sao lại không gần gũi như vậy?
Cũng giống mình sao? Từ nhỏ đã vậy hay là còn nguyên nhân nào khác.
Còn người thiếu niên giống mẹ của Vu Ngôi kia, là ai nữa?
Chuyện của Vu Ngôi, đâu là thật? Đâu là giả?
Giang Miên không ngủ được, anh nhìn chăm chú bức tường bên ngoài, mùa đông khác xa mùa hè, ngay cả phong cảnh cũng nhuốm màu tiêu điều.
Anh chợt nghĩ tới tiếng gió rít gào bên tai ngày hôm đó, xúc động khống chế lý trí, anh lại trèo lên tường một lần nữa.
Lần này không có gió cũng chẳng có trăng và đương nhiên Vu Ngôi cũng không ở dưới.
Nhưng Giang Miên vẫn nhảy xuống. Sau khi nhảy xuống anh mới phát hiện dưới tường có rất nhiều tàn thuốc, chắc có đến hàng trăm điếu.
Trái tim Giang Miên lỗi nhịp, anh bắt xe đến tiệm net mà Vu Ngôi đã dẫn anh đến.
Bên trong tiệm net có rất nhiều người, liếc mắt nhìn qua cũng thấy không ít học sinh đến đây lên mạng.
Xung quanh tiệm net có mùi thuốc lá rất nặng, Giang Miên vừa bước vào còn tưởng mình đang đi trong mây, ngay cả điều hoà cũng làm anh choáng váng.
Anh nhanh chóng đi qua hàng ghế chơi game, không hề nghi ngờ anh lại không tìm thấy.
Ngay khi anh chuẩn bị rời đi, cậu trai vẫn luôn chú ý anh tháo tai nghe xuống, gọi, “Em trai Vu Ngôi?”
Giang Miên quay đầu nhìn, cậu trai kia còn ngậm thuốc lá, anh nhớ mình chưa từng gặp người này.
Đối phương cũng không thèm để ý Giang Miên soi xét, nói thẳng: “Nếu em tìm Vu Ngôi thì đến Vũ Phổ Võng* thử xem.”
(*Thật sự không tìm được từ nào hay hơn, ai biết chỉ em ạ)
Sau đó mặc Giang Miên nói gì, đeo tai nghe tiếp tục chơi.
Giang Miên cũng không nghĩ nhiều, ra ngoài bắt xe đi Vũ Phổ Võng.
Vũ Phổ Võng cách nơi này không xa.
Lúc xuống xe Giang Miên có chút lạnh, anh kéo chặt quần áo trên người lại, đi vào trong.
Người quản lý mạng ở đây phụ trách cửa ngõ tiệm net hơn bên kia, vừa đi vào đã hỏi anh muốn làm gì, ánh mắt của anh nghía vào bên trong, nhưng không thấy bóng dáng của Vu Ngôi.
“Tôi tìm người.” Giang Miên đáp, người quản lý mạng bên cạnh nghe thấy bèn ngẩng đầu lên, một gương mặt mà Giang Miên không thể quen thuộc hơn, chủ nhân của gương mặt ấy cau mày, giọng điệu không mấy thiện cảm, “Sao cậu đến đây?”
Giang Miên nhìn chằm chằm Vu Ngôi một lúc, bây giờ Vu Ngôi không mặc đồng phục mà chỉ mặc một chiếc áo bông màu đen. Trông còn lệ khí hơn ngày thường.
Người quản lý bên cạnh thấy hai người quen biết cũng không xen vào việc của người khác, ngồi xuống tiếp tục chơi game.
Giang Miên ấp úng hồi lâu cũng không nói được gì, Vu Ngôi không có kiên nhẫn chờ anh biện lý do, “Quay về.”
Giang Miên lắc đầu.
“Ngày mai cậu không cần đi học à?” Vu Ngôi có chút đau đầu, không biết làm sao anh tìm được đây.
Giang Miên chần chờ một chút, hỏi lại: “Ngày mai anh cũng phải đi học, vậy bây giờ anh cũng theo tôi về.”
Vu Ngôi nhìn chằm chằm Giang Miên, không đáp lại.
Giang Miên bị hắn nhìn chăm chú đến hoảng sợ, nhưng cũng không lúng túng bởi Vu Ngôi không thể làm gì anh.
“Không quay về thì ra ngoài, chỗ này cấm trẻ vị thành niên.” Vu Ngôi không cho Giang Miên cơ hội đáp lại, trực tiếp đeo tai nghe lên ra vẻ không nghe thấy.
Giang Miên nhìn chằm chằm hắn một lúc, cuối cùng ra cửa đứng. Nhưng anh vẫn có chút tâm cơ, vị trí đứng luôn nằm trong tầm mắt của Vu Ngôi.
Mùa đông trên đường rất lạnh, Giang Miên không mặc nhiều, bị lạnh đến phải giậm chân tại chỗ. Thỉnh thoảng còn nhìn vào trong, đến khi Vu Ngôi nhìn lên mới thu hồi tầm mắt.
Mãi đến khi anh lạnh đến choáng váng, cửa tiệm net mới bị ai đó mạnh bạo mở ra, sau đó kéo Giang Miên đi vào.
Người quản lý ngồi với Vu Ngôi ban nãy không biết đã đi đâu, Vu Ngôi lôi Giang Miên ném vào vị trí của quản lý ban nãy, sau đó vứt cho anh một cái chăn lông, nói, “Ngủ.”
Giang Miên biết mình thành công nên không có được voi đòi tiên, an phận trùm chăn gục xuống bàn máy tính.
Khi anh lờ mờ buồn ngủ có nhìn thoáng qua Vu Ngôi, hắn vẫn ngồi ở đó nghe nhạc.
“Anh không ngủ hả?”
Có lẽ vì thấy anh sắp ngủ, giọng điệu của Vu Ngôi cũng nhẹ đi chút, “Tôi đang làm, cậu ngủ trước đi.”
Đầu óc của Giang Miên bây giờ đã trống rỗng, nói, “Được, vậy tôi làm cùng anh.” Sau đó lâm vào mộng đẹp.
Vu Ngôi nhìn Giang Miên chăm chú, đột nhiên có cảm giác mệt mỏi.
Lâu rồi hắn không có cảm giác buồn ngủ khi gác đêm, hắn nhưng quanh quán net, chỉ có âm thanh lạch cạch của bàn phím, hắn cứ vậy từ từ gục xuống bàn ngủ mất.
***
Ngày hôm sau Giang Miên thức dậy sớm hơn Vu Ngôi, mất một lúc anh mới nhận ra mình đang ở đâu, nhìn thời gian còn có thể ngủ thêm nửa giờ nữa.
Anh xoay người, thấy Vu Ngôi gục xuống bên cạnh ngủ bèn không còn buồn ngủ nữa.
Vu Ngôi ngủ rất yên tĩnh, hô hấp cũng nhẹ dần, phảng phất như giây tiếp theo sẽ tỉnh dậy.
Giang Miên nhìn hắn một lúc rồi lấy điện thoại ra chơi Snake.
Vì tháng trước quá chăm chỉ học tập, game cũng không hề chơi. Thành tích trong top cố gắng lắm mới vươn lên được bị phá vỡ. Snake vốn là trò chơi rèn luyện tính kiên nhẫn, cẩn thận bao vây từng lãnh thổ của mình.
Lúc Vu Ngôi tỉnh dậy Giang Miên vẫn còn chìm đắm trong Snake, hoàn toàn không chú ý. Vu Ngôi quay đầu nhìn Giang Miên chơi chốc lát, trò chơi này thật sự quá nhàm chán so với trò bắn súng đẩy tháp, cũng không biết tại sao Giang Miên lại bị thu hút được.
Vu Ngôi quay đi, đứng dậy.
Vu Ngôi đột nhiên đứng dậy khiến Giang Miên giật run tay, đâm đầu vào tường chết.
“Anh dậy rồi?” Giang Miên mỉm cười nhìn Vu Ngôi.
Vu Ngôi lấy khăn lông và bàn chải đánh răng trong ngăn kéo ra, sau đó ném cái bàn chải mới cho Giang Miên, “Đi đánh răng rồi đi học.”
Giang Miên ngoan ngoãn cầm lấy, đi theo Vu Ngôi vào nhà vệ sinh.
Vu Ngôi không dẫn anh đến nhà vệ sinh công cộng mà dẫn anh đến một cái gác nhỏ, có nhà vệ sinh riêng. Bên cạnh có hai cánh cửa đang đóng.
“Đây là đâu vậy?”
Vu Ngôi nhìn theo ánh mắt của Giang Miên, dừng một chút, nói, “Phòng của tôi.”
Giang Miên muốn hỏi vì sao trong tiệm net lại có phòng, vì sao hắn không về phòng ngủ. Nhưng Vu Ngôi đã không cho anh cơ hội hỏi, sau khi giúp anh mở nước nóng thì hắn cũng sang phòng khác.
Giang Miên đành phải một mình đánh răng rửa mặt.
Lúc Vu Ngôi đi ra cũng đã thay quần áo, bên ngoài là áo khoác đồng phục. Sau đó đi vào toilet rửa mặt.
Khi hai người thu dọn đồ đạc chuẩn bị xuống lầu thì một cánh cửa đóng chặt đột nhiên mở ra, người đi ra là vị quản lý mạng ngồi kế Vu Ngôi hôm qua, hắn ta xoa xoa đôi mắt nhìn hai người, giọng điệu lười nhác, “Chào buổi sáng, tiểu Vu.”
Sau đó nghiêng ngả vào toilet.
“Đây là đồng nghiệp của anh hả?” Giang Miên hỏi.
Vu Ngôi đáp lại anh bằng biểu cảm đừng xen vào việc của người khác, không trả lời.
Giang Miên được Vu Ngôi dẫn đến một quán ăn hắn thường ăn gọi một tô mì. Giang Miên nhìn thực đơn một lúc lâu mới gọi món giống Vu Ngôi.
Xem thực đơn lâu như vậy cũng dư thừa. Vu Ngôi phun tào trong lòng.
Hai người ăn mì rất nhanh, ăn xong còn cả tiếng mới vào học.
Lúc Giang Miên ở trên xe anh mới phát hiện trời còn chưa sáng hẳn, trên rìa bầu trời tối đen xuất hiện một vệt đỏ, đó là nơi mặt trời sẽ mọc.
Chờ đến lúc hai người tới trường, cổng trường chỉ có vài người.
Giang Miên xuống xe đi về phía cổng trường, nhưng sau khi Vu Ngôi xuống xe lại không đi, cứ đứng tại chỗ.
Giang Miên quay lại nắm vạt áo của hắn, nói, “Sao anh không vào?”
Biểu cảm của Vu Ngôi tối lại, hắn kéo tay Giang Miên ra, “Cậu vào trước đi, tôi vào sau.”
Giang Miên không rõ nguyên do: “Anh muốn làm gì.”
Vu Ngôi không trả lời, nhưng ánh mắt vẫn nhìn Giang Miên, “Vào nhanh đi, chốc nữa tôi vào, nghe lời nào.”
Giang Miên còn muốn hỏi Vu Ngôi đã xảy ra chuyện gì, nhưng Vu Ngôi đã xoay người rời đi, không dừng lại.
Ngay khi Giang Miên còn đang thắc mắc, anh chợt thấy một người đang đi về hướng của Vu Ngôi. Giang Miên chỉ vội vàng thấy được nửa bên mặt của đối phương, anh cảm thấy rất quen mắt.
Giang Miên xác định bản thân đã gặp qua cậu ta, nhưng gặp ở đâu, Giang Miên lại không nhớ rõ.
Anh nhìn thoáng qua bầu trời đang dần sáng lên bèn đi vào trường, dù sao Vu Ngôi đã nói, lát nữa hắn vào.
Nhưng chờ đến khi tiết một kết thúc, Vu Ngôi cũng không vào, nhưng may mà hắn có nhắn với Giang Miên, nói chuyện hơi khó giải quyết, nên xin nghỉ buổi sáng, buổi chiều sẽ vào. Giang Miên cũng không quá lo lắng.
Tiết thứ hai là Tiếng Anh, đêm qua anh ngủ không ngon, hơn nữa giọng nói của giáo viên Tiếng Anh như ru ngủ, Giang Miên lại guc xuống bàn thiếp đi.
Ưu điểm của năm cuối là thời điểm này đa phần học sinh đều tự ôn tập, cho nên giáo viên cũng không làm khó dễ chuyện học sinh ngủ gật, trừ phi là tiết rất quan trọng.
Giang Miên ngủ rất sâu, còn mơ những giấc mơ kỳ lạ, chẳng hạn như anh mơ thấy Vu Ngôi đến nhà anh ăn cơm, đang cùng với cha mẹ anh làm vằn thắn.
Vu Ngôi cười rất vui, điều kỳ lạ là Giang Miên chưa bao giờ thấy bộ dạng Vu Ngôi cười to như vậy, nhưng trong mộng hắn đúng là cười rất to. Anh hỏi Vu Ngôi, “Mẹ anh đâu?”
Nét tươi cười của Vu Ngôi đột nhiên cứng lại. Giấc mơ cũng kết thúc.
Giang Miên bị chuông tan học đánh thức, sau đó anh mới nhận ra người mình gặp ban sáng là ai —— cậu ta là cậu trai đi cùng với mẹ của Vu Ngôi.
***
Nếu trên đời này có bảng xếp hạng những người Vu Ngôi không muốn gặp nhất thì đứng đầu là Hoàng Lệ, thứ hai là Hoàng Thiên Kỳ. Cho nên lúc Hoàng Thiên Kỳ xuất hiện ở cổng trường, hắn chỉ có thể đuổi Giang Miên đi.
Hắn không biết Hoàng Thiên Kỳ có chú ý tới Giang Miên hay không, hoặc là nói hắn không biết vì sao Hoàng Thiên Kỳ lại tới tìm hắn.
Rõ ràng, bọn họ đã không còn quan hệ không phải ư?
Vu Ngôi đi tới một con hẻm nhỏ vắng vẻ, Hoàng Thiên Kỳ theo phía sau hắn không xa nhưng cũng không chào hỏi.
Chỉ khi Vu Ngôi đứng yên quay về phía cậu ta, Hoàng Thiên Kỳ mới bước nhanh tới chỗ Vu Ngôi.
Vu Ngôi không lộ thanh sắc lui về sau một bước, sau đó hỏi Hoàng Thiên Kỳ, “Cậu qua đây làm gì.”
Hoàng Thiên Kỳ có chút bi thương nhìn hắn, “Bây giờ mày chán ghét tao thế cơ à?”
Vu Ngôi nói, “Tốt nhất chúng ta không nên gặp mặt.”
“Vậy sao trước kia còn xuất hiện trước mặt mẹ tao?” Hoàng Thiên Kỳ nói là lần Giang Miên tới nhà tìm hắn kia. Trong hồ sơ nhập học để con mẹ nó địa chỉ của Hoàng Thiên Kỳ, cái này không làm khác được.
Vu Ngôi nhấp miệng, “Sẽ không có lần sau.”
“Người lần trước tới nhà tìm mẹ tao là ai? Bạn mới của mày?” Cảm xúc của Hoàng Thiên Kỳ có chút kỳ lạ.
Vu Ngôi không đáp, hắn biết Hoàng Thiên Kỳ là một kẻ điên, mà kẻ điên thì không nghe đạo lý.
Hoàng Thiên Kỳ thấy hắn im lặng cũng không buồn tự mình lẩm bẩm, “Sao mày còn có bạn? Mày ra ngoài à?”
“Người bạn kia của mày tên Giang Miên, người đi bên mày ban sáng phải không.”
Hoàng Thiên Kỳ nói xong câu đó, tựa như vui vẻ trên nỗi đau của người khác mà cười hả hê, cậu ta rất muốn thấy phản ứng của Vu Ngôi.
Nhưng Vu Ngôi chỉ không nhanh không chậm nâng mắt lên, nghiêm túc nhìn Hoàng Thiên Kỳ, “Cậu nên tỉnh táo lại.”
Hoàng Thiên Kỳ đột nhiên xắn tay áo lên, Vu Ngôi biết cậu ta muốn cho mình nhìn cái gì, hắn có chút không tình nguyện nhắm mắt lại. Nhưng chỉ sau một phút, lại bất lực mở ra.
Hoàng Thiên Kỳ và Hoàng Lệ chính là núi cao đang đè trên người hắn, mặc hắn nỗ lực ra sao cũng không thể thoát được.
Trên cánh tay của Hoàng Thiên Kỳ đầy những vết sẹo chằng chịt, dày đặc đến đáng sợ.
“Anh trốn không thoát đâu, sao anh có thể vừa hủy diệt cuộc đời của tôi đã bắt đầu cuộc sống mới như vậy được, anh trai à.”
***
Buổi chiều, lúc Vu Ngôi quay về trường đã thấy Giang Miên ghé vào bàn buồn bà ỉu xìu, nhưng trong khoảnh khắc nhìn thấy hắn, cứ như cún nhỏ nhìn thấy chủ nhân, đột nhiên tinh thần tỉnh táo dựng đuôi lên, đôi mắt sáng lấp lánh.
“Anh về rồi.” Vu Ngôi dường như thấy được cái đuôi đang lắc lắc của Giang Miên.
Vu Ngôi gật đầu, ngồi xuống chỗ mình.
“Sáng anh làm gì vậy?”
Vu Ngôi không trả lời mà nhét tờ giấy Giang Miên viết cho mình vào cặp.
Giang Miên thấy Vu Ngôi không đáp cũng không truy hỏi, đổi chủ đề, “Vu Ngôi, có phải anh có một người em trai không.” Nói đoạn bèn cảm thấy mình không chắn chắn, lại nói thêm, “Hoặc là anh trai.”
Vu Ngôi nhìn anh, hỏi, “Vì sao hỏi thế?”
“Lúc trước khi anh không có ở trường tôi đã gọi cho anh rất nhiều lần nhưng anh không nghe, cho nên tôi đến dưới nhà anh để chờ, cũng không thấy mặt anh, nhưng tôi gặp được mẹ anh, bên cạnh bà còn một cậu trai, cũng gọi mẹ anh bằng ‘mẹ’.” Giang Miên miêu tả đơn giản cảnh tượng mình đến nhà Vu Ngôi hôm đó.
Sau đó anh phát hiện sắc mặt của Vu Ngôi trở nên khó coi, hắn gần như đáp ngay, “Sau này cậu đừng đến nhà đó nữa.”
Giang Miên không rõ nguyên nhân nhưng vẫn đồng ý, “Được.”
Vu Ngôi thấy thái độ của Giang Miên rất tốt, hắn muốn tức giận cũng không thể tức giận được, chỉ nghẹn một câu, “Tôi không có anh em trai gì cả, cậu nhìn lầm rồi.”
Giang Miên biết hắn nói dối, bởi vì anh rất rõ hôm đó mình không có nhìn nhầm, ngay cả sáng hôm nay cũng không nhìn nhầm.
Đây có thể là quá khứ mà Vu Ngôi không muốn nhắc đến, Giang Miên chỉ có thể tôn trọng. Anh đang đợi Vu Ngôi tự mình nói ra.
Tiết buổi trưa rất nhàm chán, năm ba cấp ba là khoảng thời gian buồn tẻ nhất trong đời học sinh, chỉ ngồi lặp đi lặp lại chuyện luyện đề.
Giang Miên gục xuống bàn chơi bút bi mới mua, chơi chơi một lúc chợt nhớ đến chuyện gì đó.
Anh ngẩng đầu nhìn Vu Ngôi, Vu Ngôi cũng chú ý tới ánh mắt của anh, quay đầu hỏi, “Sao vậy?”
“Sắp đến sinh nhật tôi rồi.”
Thứ bảy tuần này là sinh nhật mười bảy tuổi của anh.