Hamster: Chủ nhân của ta dồi dào tinh lực, sinh long hoạt hổ.
Làm Chủ thần, mỗi ngày trừ ngủ và hấp thu chất dinh dưỡng cần thiết ra, Nhậm Tây Minh còn phải viết các chương trình theo dõi giám sát, xâm chiếm ý thức của nhân vật chính, đọc tâm trí của ký chủ, say mê thiết kế kịch bản, sắp xếp các cuộc gặp gỡ tình cờ, đóng vai trợ thủ giúp sức. Hiện giờ vừa mới sử dụng cơ thể nhân vật chính diễn vở kịch đặc sắc mà cũng không thấy mệt, ngay lập tức thay đổi phó bản quay về quá khứ thưởng thức ký chủ làm sao để dỗ ngài ấy ở quá khứ hài lòng.
Giây phút này, chủ nhân của nó cảm động bù lu bù loa, đang chấm nước mắt. 5 phút sau lại quay về dáng vẻ nghiêm túc trầm ngâm.
【Hamster: Chủ nhân, ngài có gì phiền muộn sao?】
【Nhậm Tây Minh: Vốn dĩ Thẩm Mộ Hàn chính là ta, nhưng ta càng ngày càng cảm thấy chúng ta không cùng chủ thể, nói cách khác là nhân cách khác nhau. Nói thẳng ra, ta khó chịu với cậu ta.】
Hamster: Hay lắm, thiên tính vạn tính mà không tính được sẽ ghen ghét với cả bản thân.
【Hamster: Thẩm Mộ Hàn khác với chủ nhân, cậu ta không có ký ức của chủ nhân.】
【Nhậm Tây Minh: Ta sẽ để cậu ta nhớ ra từ từ, đến khi nào ta và cậu ta lại trở thành một thể. Bằng không ta sẽ không cầm lòng được giết cậu ta.】
【Hamster:... (Sợ hãi.jpg)】
【Hamster: Bắt đầu từ thế giới sau, chủ nhân có thể trực tiếp đảm nhận làm Thần, lấy trạng thái mất trí nhớ tạm thời để ký chủ chinh phục.】
【Nhậm Tây Minh: Đúng vậy, anh hai cũng phải xuyên cả thân xác, ta không muốn chạm vào cơ thể kẻ khác.】
【Nhậm Tây Minh: Còn thiếu bao nhiêu độ thiện cảm mới được 100%?】
【Hamster: Hiện tại 63%, còn thiếu 37%.】
【Nhậm Tây Minh: Vẫn làm theo kế hoạch của tiểu thuyết gốc, cám dỗ thật nhiều, cản trở thật nhiều... Chậc.】
【Hamster: Chủ nhân, sao thế?】
【Nhậm Tây Minh: Anh ấy nhận ra được sự tồn tại của ta, không thể đọc tâm trí anh ấy nữa... Nhưng ta có thể phóng to gương mặt anh ấy lên gấp nhiều lần, vẫn có thể phỏng đoán tâm tư anh ấy.】
【Hamster:... (Sợ hãi.jpg)】
*
Hamster cũng bận tối mặt, nó quay về bên ký chủ.
【Hamster: Alo alo alo, ký chủ, phỏng vấn nhẹ nào, bây giờ anh đã biết Chủ thần thế giới này là Nhậm Tây Minh, Thần là hóa thân của Nhậm Tây Minh, anh cũng biết mục đích cuối cùng của Chủ thần. Những nhận thức đó liệu có tạo thành chướng ngại cho việc chinh phục của anh không?】
【Tống Diệu: Hành động của Minh Minh khiến ta bị sốc, ta không tài nào hiểu được sự cố chấp của Minh Minh, không đồng tình với phương thức cực đoan cũng không thể tiếp nhận tình cảm của em ấy, tất nhiên những điều này không gây cản trở đến việc chinh phục. Nếu em ấy đã có bản lĩnh sáng tạo ra thế giới như thế này nhốt giam ta thì ta cũng có bản lĩnh chinh phục em ấy, chữa trị em ấy.】
【Tống Diệu: Nghe nói trẻ em mắc bệnh tự kỷ thường có một thế giới nội tâm khổng lồ, người ta khó có thể thấu hiểu, ta nghĩ bây giờ ta đang ở trong thế giới nội tâm của em trai đúng không? Thật ra ta rất vui vì người bước vào thế giới này là ta, làm một người anh, ta sẽ cố gắng thấu hiểu em ấy, tuyệt đối không thể tổn thương em ấy.】
【Hamster:... Huhu (Gào khóc.jpg)】
【Hamster: Ký chủ, ta thích anh quá, ta sẽ dốc toàn lực hỗ trợ anh. (Cố lên.jpg)】
【Hamster: À phải rồi ký chủ, nói trọng điểm nha, bắt đầu từ lúc anh và nhân vật chính trở thành bạn bè thì cả hai người đã tròn 18 tuổi.】
【Tống Diệu: Tùy tiện thế cơ á?】
【Hamster: Anh với Chủ thần vốn là người trưởng thành mà, thành niên mới dễ chinh phục chứ, độ giới hạn cũng lớn hơn nữa.】
【Tống Diệu:... Có quan trọng không?】
【Hamster nghiêm túc: Rất quan trọng, bọn ta có tầm nhìn về lâu về dài. (Đầu chó.jpg)】
* (Truyện được đăng ở wordpress và wattpad kuroneko3026)
Tối hôm đó quả nhiên "Sa Ngã" nhận được giải thưởng đứng nhất, cả nhóm nhận được tiền thưởng 10.000 tệ, mừng rỡ hớn hở. Họ quyết định đi liên hoan chúc mừng.
(*) 10.000 CNY ≈ 34.630.000 VNĐ
Đi ra ngoài trường, trên phố ăn vặt. Tống Diệu đã quay về với ngoại hình phổ thông, đạo diễn nhỏ Trương Dũng khen anh không ngớt lời, những người xung quanh cũng tò mò. Nói chung con người · bị cô lập trước kia dường như đã trở thành ngôi sao sáng được người người vây quanh.
"Bạn Tống quả là kho báu! Làn da trắng ngần, ngũ quan ưa nhìn nên trang điểm mới đẹp như thế... Ngày trước để tóc mái dài che hết cả khuôn mặt đẹp..."
"Diễn xuất cũng rất đáng ngạc nhiên, qua hôm nay chắc có nhiều người si mê cậu lắm đây, không ấy tạo tài khoản weibo đi!"
Tống Diệu mỉm cười ứng phó với lời khen của mọi người. Nụ cười trong trẻo, đôi mắt cong cong, bọn họ nhìn mà thầm nghĩ: Trời, ngày xưa là đứa nào đồn cậu ấy là biến thái cuồng theo dõi? Không thể tin lời đồn được mà!
So với Tống Diệu, tất nhiên Thẩm Mộ Hàn được chào đón hơn, nhưng cậu vẫn luôn lạnh lùng xa cách, nhiều em gái chỉ đứng nhìn cậu từ xa không dám lại gần. Còn cậu thì vẫn nhìn người đối diện mãi, nhìn dấu răng trên cổ người ấy, nhìn chóp tai ửng hồng của người ấy.
Nam sinh ngồi bên cạnh Tống Diệu rất ân cần, rót thêm coke cho anh, gắp xiên thịt, rút khăn giấy, thường cạ vai anh.
Nam sinh giới thiệu như thân quen: "Anh Tống, em là Trần Dương trong câu lạc bộ kịch, đội 4."
Tống Diệu có ấn tượng với cậu ta, nam sinh có đôi mắt to tròn, lông mày ngắn, khuôn mặt có vẻ bụ bẫm của trẻ con nhìn như hải cẩu. Tống Diệu: "Ừ, tôi hay nhìn thấy cậu, nghe nói cậu thường diễn nhân vật chính."
Mặt Trần Dương đo đỏ: "Chà, anh Tống biết em luôn à, vui ghê. Này..."
Cậu ta nói lắp bắp, Tống Diệu kiên nhẫn nghe cậu ta nói.
"À, em có việc này, anh với anh Thẩm là quan hệ thế nào vậy?"
Tống Diệu: "Sao hỏi thế?"
Trần Dương gãi đầu: "Thật ra em vẫn luôn quan sát hai người, em nhìn thấy hết những lúc tập luyện, tương tác, em cảm giác anh Thẩm quan tâm đến anh đặc biệt, xưa giờ anh ấy chưa từng quan tâm ai khác như vậy... Phải rồi, lần anh thử quần áo em cũng có ở đó, lúc anh ấy đi ra khỏi phòng thử mặt đỏ bừng luôn... Cộng thêm dấu vết trên cổ anh, thái độ anh Thẩm khác lạ quá, ấy thế mà lại cắn thật..."
Trần Dương kích động, nói chuyện không logic mà chỉ đang kể bằng chứng, càng nói mặt càng đỏ, Tống Diệu vô tình xoa nơi bị cắn, vẫn còn đau nhẹ, anh nhìn sang đối diện, ngay lập tức va vào tầm mắt của Thẩm Mộ Hàn.
Thẩm Mộ Hàn uống ực một hớp coke lạnh, híp mắt nhìn hai người, vẻ mặt có sự nguy hiểm không tên.
Trần Dương: "Chà chà chà, bây giờ anh ấy cũng đang nhìn anh kìa... Em nói thẳng luôn nha, các cô gái xung quanh em đều ship điên rồi, dặn em phải đến hỏi chuyện, không phải hai người đang quen nhau đó chứ?"
Tống Diệu phì cười: "Sao trí tưởng tượng của bọn cậu phong phú vậy, tôi với cậu ấy là bạn bè thôi mà? Tương tác nhiều là do quan hệ thân thiết, cậu cũng sẽ quan tâm bạn bè hơn người lạ đúng không? Đỏ mặt ở phòng thử quần áo là chuyện quá sức bình thường, không gian kín không đủ oxi. Ban nãy cậu ấy cắn là vì cậu ấy đang diễn ma cà rồng, chỉ để tạo hiệu ứng thôi chứ không có ý nào khác."
Trần Dương thở dài: "Haiz, em đã nói với mấy bạn nữ rồi, theo em biết anh Thẩm tuyệt đối là trai thẳng, khuyên các cô ấy dập tắt hi vọng đi mà các cô không tin, lần này phải chấp nhận hiện thực thôi."
Cả hai cậu một câu tôi một câu, bất giác càng lúc càng gần sát, mặt người ngồi đối diện cũng càng lúc càng sa sầm.
【Độ thiện cảm của Thần -1%, tổng độ thiện cảm hiện tại 62%. Lý do: Ta rất sốt ruột.】
Thẩm Mộ Hàn đang sốt ruột cái gì? Tống Diệu ngạc nhiên.
Tất cả mọi người đều nhìn thấy Thẩm Mộ Hàn lạnh lùng xa cách bỗng đứng phắt dậy đi qua phía đối diện, tự nhiên chen vào ngồi giữa Tống Diệu với Trần Dương.
Thẩm Mộ Hàn bá cổ Tống Diệu, nghiêng đầu nhìn Trần Dương bằng đôi mắt lười nhác còn mang theo chút khiêu khích: "Dương Dương, cu nói gì với cậu ấy mà khoa tay múa chân, ngồi sát đến thế?"
Trần Dương: "???!!!"
Trần Dương phản ứng nhanh siêu tốc, đáp ngay: "Anh Thẩm ạ, bọn em đang bàn về kỹ năng diễn xuất của anh đó, vừa rồi anh Tống khen anh..."
Thẩm Mộ Hàn sững ra, nhìn qua Tống Diệu.
Tống Diệu gật đầu: "Khen cậu suốt."
【Độ thiện cảm của Thần +1%, tổng độ thiện cảm hiện tại 63%. Lý do: Là ta hiểu lầm.】
Tống Diệu:...
Trần Dương nhanh chóng đứng lên: "Anh Thẩm ngồi ở đây đi, em ngồi qua bên kia!"
Cậu ta ngoái đầu, nháy mắt với các nữ sinh vẫn đang âm thầm quan sát, các cô che mặt aaaaaa!
Thẩm Mộ Hàn nhận ra vai Tống Diệu run run thì hung hăng hỏi: "Cậu cười cái gì?"
Tống Diệu lắc đầu, mặt vô tội: "Có đâu."
Thẩm Mộ Hàn bực tức cầm một lon bia lên.
Tống Diệu giật lon bia để sang một bên, đang tính nói "Vị thành niên, uống bia cái gì" thì sực nhớ con chuột đã nói với anh bắt đầu từ lúc cả hai trở thành bạn, thiết lập là người trưởng thành.
Anh thuận miệng nói: "Uống bia hại sức khỏe."
Thẩm Mộ Hàn chống cằm nhướng mày nhìn anh, tầm mắt hai người giao nhau.
Lúc này Tống Diệu mới nhận ra mình đang bị ôm siết, nóng nực cũng không tiện hành động: "Buông mình ra, nóng."
Thẩm Mộ Hàn chơi xấu: "Nhưng anh lạnh, không buông." Rõ ràng hơi thở cậu nóng rực.
Tống Diệu chẳng muốn cãi cọ với cậu: "Sao cậu bỗng dưng đi qua đây?"
Thẩm Mộ Hàn cong khóe môi: "Nghe nói cậu khen tôi nên mới qua nghe xem rốt cuộc cậu đang khen cái gì."
Tống Diệu nhìn điệu bộ đắc chí của đối phương, có lòng muốn trêu đối phương nên đáp: "Khen cậu đẹp trai, dù là nhân vật nào cũng linh hoạt kiểm soát được."
Ý cười của Thẩm Mộ Hàn càng sâu hơn.
"Khen cậu được mọi người chào đón, mỗi ngày đều có người cầm kính lúp quan sát cậu, bàn tán về cậu, không hổ là ngôi sao tương lai, ai nấy nhìn thấy cậu cũng tim đập nhanh, tâm trí mơ hồ."
Thẩm Mộ Hàn hơi nheo mắt: "Thế còn cậu, có tim đập nhanh tâm trí mơ hồ không?"
Tống Diệu nhìn cậu trong khoảng cách gần kề, bất ngờ nắm lấy tay cậu áp lên ngực mình: "Cậu cảm nhận sẽ biết?"
Thẩm Mộ Hàn cứng ngắc người.
Tay cậu còn chưa chạm vào ngực Tống Diệu đã vội rút về.
Cậu buông Tống Diệu ra, có phần ngẩn ngơ nhìn đối phương, da thịt trắng như trang giấy thấm vệt mực đỏ nhạt. Thính tai đỏ bừng cứ như có thể nặn ra vết mực đỏ đậm.
【Độ thiện cảm của Thần +3%, tổng độ thiện cảm hiện tại 66%. Lý do: Tim đập dồn dập.】
"Thính" của Tống Diệu thuộc về kiểu tự nhiên, ngay cả anh cũng không nhận ra.
Nhưng khi anh nhìn thấy bốn chữ "tim đập dồn dập" thì ngạc nhiên nhìn Thẩm Mộ Hàn.
Giây khắc này tim cậu ta đang đập thình thịch dồn dập ư?
Dồn dập cỡ nào?
Anh muốn cảm nhận thử.
Có lẽ vì ánh mắt của Tống Diệu không thèm che giấu, Thẩm Mộ Hàn không chịu được quay qua nhìn anh.
Trong ánh mắt ngẩn ngơ có chút gì đó trẻ con và bực tức.
"Cậu nhìn gì hả?" Cậu ủ rũ hỏi.
Tống Diệu lại muốn trêu cậu: "Không nhìn cậu."
Đối phương càng bực: "Cậu đang nhìn, nhìn tôi tê cả da đầu!"
Tống Diệu: "Ừ, đúng, mình đang nhìn cậu, không được à?"
Thẩm Mộ Hàn: "... Không cho nhìn."
Tống Diệu: "Ban nãy cậu ngồi đối diện mình cũng nhìn mình hoài đó thôi?"
Thẩm Mộ Hàn: "..."
Tống Diệu cười: "Cậu lại nhìn đi đâu, đang nghĩ gì vậy?"
Tống Diệu trêu xong thì vui vẻ ăn tiếp.
Anh cũng thấy khó hiểu, quả nhiên chinh phục học sinh cấp ba quá lâu nên tâm trí anh cũng biến thành học sinh cấp ba... Hay là học sinh tiểu học? Bây giờ anh thật sự rất thích nhìn bộ dạng nhân vật chính bị anh trêu đỏ mặt, giận dỗi.
Thẩm Mộ Hàn bất ngờ đứng dậy, kéo Tống Diệu đi theo.
Mọi người đều nhìn sang, Tống Diệu viện cớ: Mộ Hàn ăn nhiều, mình với cậu ấy đi dạo cho tiêu, sẽ về sau.
Thẩm Mộ Hàn sải bước chân rất dài, đi cực nhanh nôn nóng gấp rút.
Tống Diệu nghi hoặc bị cậu kéo đi: "Bỗng dưng có chuyện gì thế?"
Thẩm Mộ Hàn không trả lời, kéo anh vào con hẻm nhỏ không người.
Tống Diệu thấy có chỗ nào đó không đúng, vừa muốn lên tiếng thì bị đối phương ấn lên tường, khóa kín trong vòng tay cậu.
Tống Diệu cam chịu: "Đại thần à, cậu..."
Hơi thở của Thẩm Mộ Hàn bao trùm Tống Diệu kín mít, cậu hơi nheo mắt nhìn xuống người trong lòng mình, giọng nói khàn đi: "Không phải cậu vẫn đang tò mò, suy đoán muốn biết tôi đang nhìn gì sao?"
Thẩm Mộ Hàn nâng cằm Tống Diệu lên để lộ phần cổ trắng nõn, đẹp đẽ.
Cậu cong khóe môi, khóa chặt tầm nhìn vào vòng dấu răng rõ mồn một trên trái cổ của anh.
Hô hấp nóng rực lướt qua tựa lông chim làm Tống Diệu ngứa bật cười: "Rồi mình biết rồi, cậu thả mình ra ——"
Giọng Thẩm Mộ Hàn mang theo sự tức tối: "Cậu biết gì chứ?"
"Mình biết cậu đang nhìn dấu răng."
"Hừ, vậy cậu biết tôi muốn làm gì không?"
Dù Tống Diệu đầu gỗ thế nào chăng nữa cũng cảm giác được nguy hiểm.
Anh muốn đẩy Thẩm Mộ Hàn ra, nếu cho anh đủ thời gian có lẽ anh có thể đảo khách thành chủ.
Nhưng Thẩm Mộ Hàn sẽ không cho anh đủ thời gian.
Nội tâm kích động khó hiểu, mãnh liệt đến độ không thể phớt lờ.
Thẩm Mộ Hàn chỉ muốn tiếp tục —— Nói cho cùng, cậu cảm thấy chưa đủ với một lần cắn lúc diễn kịch, hoàn toàn chẳng đủ, cậu còn chưa kịp thưởng thức hương vị, dấu ấn cậu để lại vẫn chưa đủ rõ ràng, vẫn chưa đủ thỏa thuê.
Nghĩ vậy, Thẩm Mộ Hàn không do dự cắn lên trái cổ Tống Diệu.
Song song đó, độ thiện cảm trên đầu cậu đạt đến 69%, lý do: Không biết, đang bận.
- - - - - - -
Độ thiện cảm không tròn 70% đâu, nhất quyết phải là 69% cơ, có dụng ý quá hen ( ͡° ͜ʖ ͡°)