Bảy rưỡi sáng, Trình Nghiễn Nam đến bệnh viện trước, bắt đầu chuẩn bị cho ca phẫu thuật buổi sáng.
Bệnh nhân đã đến bệnh viện Hoa Sơn nằm mấy ngày trước. Trải qua kiểm tra chụp CT ba chiều toàn diện, phát hiện ở xương hàm bên phải có khối u. Các mô xung quanh bị thối rữa và hoại tử nghiêm trọng, bệnh nhân anh được chẩn đoán và điều trị tại một phòng khám tiêu viêm ở địa phương, phải mất hơn nửa năm mới đến bệnh viện Hoa Sơn. Mà lúc này, các mô mềm ở hàm bên trái của anh ta đã hoại tử rất nghiêm trọng rồi, phải làm phẫu thuật mới hoàn toàn loại bỏ được.
Làm xong phẫu thuật, thời gian đã gần mười một giờ. Trình Nghiễn Nam men theo hành lang, đi qua khoa khám răng cho trẻ em, đụng mặt với một người đàn ông. Người đàn ông mặc áo khoác lông vũ màu đen, bên trong là một chiếc áo hoodie màu trắng. Anh ta dáng người cao gầy, bờ vai rộng như Thái Bình Dương, đi bên cạnh là một đứa bé khoảng sáu, bảy tuổi.
Tầm mắt hai người giao nhau, trên mặt người cười mang theo nụ cười, biểu cảm lờ đờ:
"Bác sĩ Trình, thật trùng hợp."
Liên Quân Hạc, thuộc trung đội trẻ nhất biệt đội xuất kích chi đội đặc cảnh Đàm Châu. Sau khi tốt nghiệp Đại học Công an Nhân dân liền trở về Đàm Châu, công tác năm đầu tiên đã lập được rất nhiều thành tích cá nhân.
Thêm cả Vu Triều, hai người họ là những người bạn tốt thời cấp ba của Trình Nghiễn Nam. Nghĩ vậy, Trình Nghiễn Nam mới liếc Liên Quân Hạc một cái, thẳng thắn nói: "Không trùng hợp, tôi làm việc ở đây."
Liên Quân Hạc chép miệng, anh vỗ vỗ đầu cháu ngoại đang đứng bên cạnh, giọng điệu mệt mỏi.
"Nhóc con, chào hỏi đi."
Đứa nhỏ trề môi, giống như rất không hài lòng với hành động của cậu mình, giận hờn nhìn Liên Quân Hạc một cái. Lúc này mới cong người, ngoan ngoãn chào hỏi: "Cháu chào chú Trình."
Trình Nghiễn Nam ừ một tiếng, đang định chào lại, thì nghe thấy Liên Quân Hạc cướp lời hỏi:
"Cậu về Đàm Châu cũng không tìm tôi tụ tập?"
"Tôi không tìm cậu?" Trình Nghiễn Nam ngước mắt, học giọng điệu của anh ta đáp: "Không phải đội trưởng Liên nói không có thời gian?"
Liên Quân Vận nheo mắt nhìn anh, "Cậu cứ như này khó kiếm vợ lắm."
Trình Nghiễn Nam mím môi cười một cái, "Đội trưởng Liên trước tiên hãy quan tâm đến vợ cậu bây giờ đang ở chỗ nào đi."
"..." Liên Quân Hạc trầm mặc, "Không cần, có nhất thiết phải tổn thưởng nhau như vậy không? Ai mà không biết cậu quay lại Đàm Châu là vì Thịnh Chỉ."
Bị Liên Quân Hạc nhìn thấu, Trình Nghiễn Nam im lặng, nghĩ một lúc, đáp trả:
"Ai mà không biết cậu về Đàm Châu là vì không có phương thức liên lạc với Khúc Hâm Nhiễm, muốn thử vận may."
"..." Cái này không nói lại được.
Liên Quân Hạc bị chọc tức, anh nhấc chân bước đi, nhưng chưa đi được mấy bước, lại quay người lại.
"Tôi vừa gặp Thịnh Chỉ ở tầng dưới đấy."
Nghe vậy, ánh mắt Trình Nghiễn Nam sững lại, vẫn chưa mở miệng, liền nghe thấy Liên Quân Hạc tiếp tục nói:
"Đừng hỏi tôi, tôi cũng không biết, em ấy đang chụp X quang, tôi đoán là không có vấn đề gì quá lớn, chắc là đến nhổ răng khôn."
Lời Liên Quân Hạc vừa nói ra, Trình Nghiễn Nam lập tức phủ định. Anh hiểu Thịnh Chỉ, cô sợ đau, bình thường tiêm thôi đã giống như lấy đi nửa mạng của cô. Càng không nói đến nhổ răng khôn. Trình Nghiễn Nam mím môi dưới, đang định nói cảm ơn, liền bị Liên Quân Hạc ngắt lời.
"Thôi khỏi, ban nãy còn đối chọi với tôi, bây giờ mới biết cảm ơn sao?"
"Việc nào ra việc đó." Trình Nghiễn Nam nhìn Liên Quân Hạc, nhịn không được hỏi: "Nếu như Khúc Hâm Nhiễm kết hôn thì cậu sẽ làm gì?"
Liên Quân Hạc thu bớt nét cười trên mặt, nhưng rất nhanh anh lại cười lên, biểu cảm không thèm để ý, rất tùy tiện đáp:
"Còn làm gì được nữa, tôi cũng không thể đi làm người thứ ba được?"
Trình Nghiễn Nam mím môi dưới, "Vậy cậu định đợi bao lâu nữa?"
Không khí nhất thời im ắng.
Trình Nghiễn Nam thấy Liên Quân Hạc cúi thấp đầu, suy nghĩ một lúc lâu, cuối cùng mới ngước mắt nói một câu:
"Không biết."
Khó lắm mới đoan chính một lúc, bình thường Liên Quân Hạc đều nói chuyện kiểu cà lơ phất phơ. Anh ấy dường như đang nhớ lại những việc thời cấp ba, ánh mắt mãnh liệt đã dịu xuống:
"Tôi chính là thấy như vậy, nếu đến cuối cùng không phải cô ấy, tôi cũng không muốn tiếp tục nữa."
Liên Quân Hạc cười cười, "Cứ đợi thôi, biết đâu có cơ hội."
...
Tự mình tiễn Liên Quân Hạc với cháu trai đi thang máy xuống, Trình Nghiễn Nam mới từ từ hoàn hồn.
Anh không định đi thang máy, thế là trực tiếp đi thang bộ lên tầng sáu. Tìm mấy gian phòng, cuối cùng tìm thấy Thịnh Chỉ ở chỗ Hạ Dịch Châu.
Thịnh Chỉ đang nằm trên ghế nha khoa, Hà Dịch Châu đeo khẩu trang nói một câu:
"Nếu không có vấn đề gì, bây giờ tôi sẽ giúp cô hút dịch mủ ra."
Nghe vậy, Trình Nghiễn Nam cau mày, vô thức nhìn về Thịnh Chỉ.
Quả nhiên là vậy, anh nhìn thấy Thịnh Chỉ chần chừ rất lâu, Trình Nghiễn Nam không nhịn được mà cong môi cười.
Canh đúng thời gian, lúc Trình Nghiễn Nam đẩy cửa đi vào, Thịnh Chỉ ở bên trong vừa hay nói một câu: "Chờ đã."
Tiếng mở cửa thu hút sự chú ý của nhiều người, bọn họ cùng lúc nhìn về phía anh, có cả Thịnh Chỉ đang nằm trên ghế nha khoa.
Cô ngồi dậy, đáy mắt không giấu được sự kinh ngạc: "Trình Nghiễn Nam?"
Trình Nghiễn Nam tháo khẩu trang xuống không nhịn được cười một cái, sau đó mới ừ một tiếng: "Là anh."
Anh đi đến trước ghế nha khoa, liếc Hà Dịch Châu một cái, "Nhìn tôi làm gì?"
Hà Dịch Châu ngẩn người ra, thấp giọng nói: "Nghiễn ca, em sẽ nhẹ tay, anh không cần lo lắng."
"..." Trình Nghiễn Nam nhàn nhạt nhìn Hà Dịch Châu, "Chủ nhiệm bảo tôi quan tâm xem cậu có làm việc chăm chỉ không."
Hạ Dịch Châu a một tiếng, anh cong mắt, có chút khó xử, "Tại sao mọi người đều biết em lười biếng trong công việc?"
Trình Nghiễn Nam: "Biết vậy là tốt."
Được thôi.
Hạ Dịch Châu nhìn Phật tổ đang đứng bên cạnh một cái, sau đó cam chịu lấy gương nha khoa, kiên nhẫn nói với Thịnh Chỉ:
"Sẽ không đau đâu, sau khi hút hết mủ ra, cô sẽ không còn sưng viêm nữa, sau đó thì đến nhổ răng khôn, sẽ không bao giờ bị sưng nữa, cũng có lợi cho răng miệng."
Nghe vậy, Thịnh Chỉ vô thức nhìn Trình Nghiễn Nam, nói năng không rõ ràng, bộ dạng vô cùng đáng thương.
"Tôi nhất định phải nhổ răng sao?"
Hạ Dịch Châu đang cúi đầu kiểm tra răng lợi cho Thịnh Chỉ nên không để ý, tưởng là cô hỏi mình nên vô thức trả lời:
"Tôi đề nghị nên nhổ răng, nhìn trên phim X quang, răng khôn của cô mọc trên xương và là răng mọc ngầm. Nếu không nhổ sẽ ảnh hưởng đến các răng xung quanh."
Nghe vậy Trình Nghiễn Nam nhướng mày. Anh lấy tấm phim X quang của Thịnh Chỉ ở trên ghế bên cạnh, xem một cách cẩn thận.
Phát hiện quả thật như lời Hà Dịch Châu nói, thậm chí chiếc răng khôn này đã ảnh hưởng đến răng số 7.
Trình Nghiễn Nam đặt phim xuống, chạm vào ánh mắt đang nhìn lên của Thịnh Chỉ.
Có thể là vì cơn đau do hút dịch mủ, quầng mắt của Thịnh Chỉ đã đỏ hết lên.
Đón lấy ánh mắt chờ đợi của cô, Trình Nghiễn Nam mím môi, hỏi.
"Không muốn nhổ?"
Thịnh Chỉ chớp mắt, bày tỏ bản thân không muốn.
Giọng Trình Nghiễn Nam mềm xuống, "Chi Chi, không đau đâu."
Thịnh Chỉ mở to mắt, tỏ vẻ không tin tưởng.
Không để hai người có thêm cơ hội nói chuyện, Hạ Dịch Châu cầm lấy ống hút nước bọt, hút máu với nước bọt ra khỏi miệng Thịnh Chỉ. Còn bảo cô tự nhổ ra, sau đó thì bắt đầu kiểm tra chỗ mưng mủ ở răng khôn đã được xử lý sạch sẽ chưa.
Chưa đến mười phút, dịch mủ đã được hút hết ra.
Thịnh Chỉ ngồi dậy từ trên ghế nha khoa, mở miệng nói ngay một câu: "Em không tin, lúc nhỏ anh cũng lừa em như vậy."
Thịnh Chỉ suýt thì quên mất, Trình Nghiễn Nam là người chỉ dựa vào số liệu, tin vào những gì được khoa học chứng minh. Nhờ anh giúp đỡ thì hoàn toàn vô dụng, thậm chí còn khuyên cô nộp mạng, không được, cô không nhổ.
Không đáng tin.
Trình Nghiễn Nam bất lực dẩu môi, tầm mắt tập trung hết lên trên khuôn mặt trắng trẻo của Thịnh Chỉ.
Hôm nay cô không trang điểm, không có lớp trang điểm lộng lẫy, ngũ quan trở nên dịu dàng hơn. Trình Nghiễn Nam nhìn vào đôi mắt xinh đẹp của cô, "Em vẫn nhớ rõ điều này sao."
Cái nên nhớ không nhớ, cái không nên nhớ thì nhớ rất nhiều.
Thịnh Chỉ bĩu môi, không trả lời.
Hai phút tiếp theo, Hạ Dịch Châu nói với cô mấy điều cần chú ý.
Thịnh Chỉ không nghe lọt tai câu gì, trong đầu cô giờ toàn là chuyện phải nhổ răng. Thẳng cho đến khi Hà Dịch Châu nói ra câu—
"Được rồi, cô có thể về rồi, đến khi bớt sưng thì đến kiểm tra nhổ răng."
Gần như không chút do dự, Thịnh Chỉ liền nhảy từ trên ghế nha khoa xuống, chuẩn bị dùng tốc độ nhanh như chớp chạy ra ngoài. Trốn thoát khoát chốn thị phi này. Nhưng vừa mới đứng dậy, mũ của áo khoác bị người kéo lại.
"Chạy cái gì chứ?" Đỉnh đầu truyền đến giọng nói của Trình Nghiễn Nam, giọng điệu bình thản.
Thịnh Chỉ quay đầu lại, nhìn Trình Nghiễn Nam đang đeo khẩu trang chỉ để lộ ra đôi mắt hoa đào, cô căng thẳng nuốt nước bọt.
"Em, buổi chiều em còn có việc gấp."
"Ừm." Trong đôi mắt dưới hàng lông mày rậm của Trình Nghiễn Nam mang theo ý cười, "Vậy tối tối anh qua nhà bà ngoại tìm em."
"..." Thôi xong.
—
Đợi cho đến khi người đẹp kéo bạn cô ấy đi ra khỏi phòng khám, mấy y tá hiếu kỳ nhìn theo bác sĩ Trình đang bị bác sĩ Hạ giữ lại.
Nhân lúc hai người họ đang nói chuyện, có y tá lấy điện thoại ra, gửi một tin nhắn vào nhóm chat riêng tư:
[Mấy bà ơi! Mấy bà sắp thất tình rồi, vừa nãy bác sĩ Trình nói chuyện với một mỹ nhân rất ôn nhu!!!]
Đợi mấy giây, điện thoại rung lên vài cái, hội chị em bắt đầu hóng chuyện.
[Gì cơ? Không phải chứ tui vẫn cứ tưởng bác sĩ Trình không có nhu cầu, là một người rất khó hiểu.]
[Haizz, thì ra bác sĩ Trình cũng không chịu nổi sự hấp dẫn của mỹ nhân.]
[Không thể nào, tui thấy bác sĩ Trình không phải kiểu người chỉ nhìn mỗi mặt đâu. Mấy bồ quên bác sĩ Nguy xinh đẹp ở bên phòng khám nha khoa trẻ em rồi sao?]
[Đúng gòy, không phải bác sĩ Nguy cũng theo đuổi bác sĩ Trình rất lâu sao, nhưng lại bị từ chối đó thôi?]
[Tiểu Lý, cậu tiên phong đi thăm dò chút tin tức đi!]
"Nghiễn ca, anh sao vậy? Muốn chen chân vào tình cảm của người ta à?"
Nghe câu này, mấy y tá tròn mắt kinh ngạc, lập tức quay đầu sang nhìn.
Trình Nghiễn Nam mặt không biểu cảm, "Chen chân?" Anh ngừng lại, bổ sung thêm: "Chi Chi là vị hôn thê của tôi."
"?"
Hạ Dịch Châu nghi hoặc trợn mắt, chờ đã, vị hôn thê?
Hay lắm, lần trước đi ăn cơm còn bảo không quen biết.
Trình Nghiễn Nam tùy ý dựa người vào tường, biểu cảm có chút không tập trung. Anh cúi mắt xuống, nhìn tin nhắn của Trình nữ sĩ trong điện thoại, mím môi rồi cười.
Đợi cơ hội sao? Anh đã đợi rất lâu rồi.
Cho nên... Không đợi nữa.