“Yo Yo-chan! Rời giường đi, nghe nói em đã cúp cua hai ngày rồi!” hiệu trưởng Cross liên tục gõ cửa kêu la.
“Ông đi gọi cô ta là được rồi, kéo tôi và Yuki theo làm gì?” Kiryu Zero bất mãn gầm nhẹ.
“Aha hắc… Các con cũng biết đây là đâu mà, cho dù là người bố anh minh thần võ của các con đến đây cũng sẽ sợ, cho nên mới kéo các con theo để tăng thêm can đảm, đương nhiên không sao chứ?”
“Có sao!” Kiryu Zero không chút khách khí trả lời, cậu mới không muốn phụng bồi cái ông hiệu trưởng điên này đi van nài vampire, hơn nữa vampire này… có liên quan với Ichiru… không rõ ràng. Bất kỳ sự tồn tại nào có thể uy hiếp đến em trai cậu, cậu đều không cho phép!
“Zero! Không cho cậu nói hiệu trưởng như thế! Bố chỉ là vì sự hòa bình giữa bộ ban đêm và bộ ban ngày nên mới đến đây. Bố, con ủng hộ bố! Hơn nữa chị Kiyoshi là người tốt, các đàn anh đàn chị của hội học sinh luôn khen chị Kiyoshi dịu dàng thiện lương mà!” Yuki ra sức tán dương.
“Yuki… con đúng là con gái ngoan của bố!” Cross kích động giang hai tay muốn tặng cho Yuki một cái ôm kiểu vồ của gấu, nhưng bị hụt.
Ngẩng đầu lên, thấy Yuki lưu luyến si mê chạm vào cánh cửa bên cạnh “Kaname-senpai ở trong này, thật muốn vào xem một chút…”
Đang đọc tiểu thuyết Zaria suốt hai ngày hai đêm không ra cửa, Kimura Kiyoshi nghe thấy câu nói của Yuki, lập tức tiểu vũ trụ bộc phát! Hừ hừ! Giả bộ đáng thương sao Kuran Kaname, nếu như tôi cũng mang bộ mặt đơn thuần + u buồn đi đến vuốt ve cửa phòng của anh, có phải anh sẽ yêu tôi không? Stop! Có khi vuốt ve cửa phòng anh ta, cũng sẽ không kích khởi nổi phản ứng của anh ta đi, tôi thật vô dụng… Chắc chắn tôi là người xuyên không thất bại nhất… Không phải là nữ chủ… Chẳng qua chỉ là đồ ăn… Hu hu hu…
Cross Kaien tựa hồ nghe thấy trong phòng có tiếng vang, càng ra sức kêu: “Yo Yo-chan? Yo ——”
“Làm gì?” Kimura Kiyoshi hầm hừ mở cửa, nhất thời khiến mọi người khiếp sợ.
“Cái tên kia, hiệu trưởng tự mình đến thăm cô, thái độ này của cô là sao?” Kiryu Zero bất mãn nói.
Đứng ở hành lang, Ruka bất mãn nói: “Cậu nghĩ cậu là ai chứ?” chen miệng ở địa bàn của người khác sao, đúng là…
“Ở đây, Kiyoshi chính là của minh tinh chúng tôi đấy, cẩn thận lời của cậu” sẽ đắc tội rất nhiều người. Vừa xuất hiện ở cửa thang lầu, Kuran Kaname nhắc nhở.
“Tiền bối!” Yuki vừa nghe thấy tiếng Kuran Kaname liền nhanh chóng xông lên, xà vào lòng Kuran Kaname! “Tiền bối!” Yuki giang hai cánh tay ôm eo Kuran Kaname rất chặt.
Lập tức, Hanabusa cùng Ruka đứng ở đầu hành lang bên kia tản ra oán niệm vô cùng lớn, khí đen bay lên càng ngày càng nhiều…
Siki kéo tay Rima cùng Akatsuki Kain nhanh chóng lùi ra sau “Nguy hiểm thật…”
Kimura Kiyoshi nhìn Yuki đang ôm chặt Kuran Kaname, trong lòng đau nhói không nói ra lời, đúng vậy, hai cánh tay của anh ấy chỉ vì ôm một người mà tồn tại. Không thể cho người thứ hai…
“Được rồi, em ra ngay đây! Phiền toái hiệu trưởng rồi! Ngài cứ theo quy định của học viện, trừ điểm học phần của em! Đã khiến ngài thấy phiền toái, thật ngượng ngùng!” Kimura Kiyoshi dù đang nói chuyện với Cross Kaien, nhưng dư quang khóe mắt vẫn không rời khỏi hai người đang ‘thân mật’ ở cửa thang lầu.
“Vậy… vậy… Vậy thầy yên tâm rồi, Zero, Yuki, chúng ta đi thôi…”
“Bố, con muốn… ở cạnh Kaname onii-chan một lúc, được không ạ?” Yuki tội nghiệp nhìn Cross Kaien, vẻ mặt khẩn cầu.
“Được, vậy bố cùng Zero đi trước! Con phải cẩn thận nhé!” Kiryu Zero u buồn nhìn Yuki đang nắm lấy vạt áo Kuran Kaname, rồi sau đó đi theo Cross rời đi.
“Ruka, Hanabusa, thời gian lên lớp đến rồi!” Kimura Kiyoshi xẹt mắt nhìn qua Yuki cùng Kuran Kaname, vừa xuống thang lầu vừa cao giọng gọi hai người đang cực kỳ oán niệm kia! “Có kẹo phao phiên bản mới cho các cậu đấy, nếu tới chậm thì chắc chắn sẽ bị Ichijou đoạt đi!”
Hanabusa Aido: “Oh, chờ tớ một chút, các cậu.”
Ruka: “Thôi, đi học quan trọng hơn.”
Mọi người rời đi, chỉ còn lại Yuki cùng Kuran Kaname…
——— ———————— chuyển hình ảnh ——— ————————
Trong tòa nhà dạy học, phòng học của bộ ban đêm.
“Tớ luôn không hiểu, sao Kaname sama lại thấy hứng thú với cô gái loài người kia!” Ruka cầm góc sách hung hăng đập xuống bàn…
“Á Á Á… Buông tay! Đau đau đau…” Hanabusa Aido thống khổ nhìn mu bàn tay bị góc sách đâm mạnh, không ngừng kêu ầm lên.
Ruka cầm sách lên, liếc Hanabusa Aido một cái. “Chút đau như vậy là cái gì? Cậu có đúng là Huyết tộc không vậy!”
“Đúng đấy, đúng đấy!” Kimura Kiyoshi cầm cục tẩy giáng mạnh xuống tay Hanabusa Aido một cái…
“Đau! Kiyoshi! Cậu không thể dịu dàng với tớ một chút sao!” Hanabusa Aido tiếp tục ồn ào.
“Hắc hắc, cho cậu. Cuốn Phao Phao, sản phẩm mới.” Kimura Kiyoshi nhìn Hanabusa Aido mặc dù kêu đau, nhưng không hề có ý định trả đũa. Phong độ thân sĩ rất đáng quý, nhất định phải thưởng.
Ruka, Rima, Siki, Ichijou rối rít xòe tay: “Tớ cũng muốn!”
…
Bỗng một giọng nói xa lạ vang lên “Cái gì vậy? Ta cũng muốn!”
“Hm?”
“Ủa?”
“Ai thế?”…
“Cậu ta… tới đây thật!”
Kimura Kiyoshi quay đầu, Ủa? Đầu tóc vàng kia…
“Yo Yo-chan, em nhớ ta không? Ta là Rya! Rya yêu em đây!” Yamaguchi Rya hất nhẹ mái tóc vàng ra sau, nhiệt tình mỉm cười nhìn Kimura Kiyoshi. Rồi sau đó, hoàn toàn không để ý Kimura Kiyoshi đang kinh ngạc, cầm một bọc đường từ trong tay cô lên, cẩn thận nhìn nhìn, sau đó bày ra vẻ mặt say mê hạnh phúc nói: “Đây chính là sản phẩm mới mà hai ngày trước báo có đăng, Cuốn Phao Phao? Nghe nói tháng sau mới chính thức bán ra! Có thể nếm thử trước một chút thật tốt! Đã làm phiền lòng Yo Yo-chan của lòng ta rồi…”