Editor: Aubrey.
Hôm nay, ngày mười tháng tư, giữa trưa, là khoảng thời gian bận rộn nhất của tiệm ăn vặt. Mọi người trong tiệm đều rất bận, khách đã ngồi đầy bàn.
"Khách quan, mời ngài xếp hàng ở bên này."
"Khách quan, cánh gà luộc phải chờ thêm một lát nữa, bên này có cánh gà ngâm ớt, ngài có muốn nếm thử không? Món này hương vị cũng rất ngon."
"Khách quan, bên này còn một chỗ trống, mời ngài đến bên này."
"Cảm ơn đã ủng hộ, khách quan đi thong thả."
...
"Đại ca, ta ăn xong rồi, ta đi tính tiền đây, ngươi mau ăn đi." Gia Bảo ăn xong bữa trưa, đến chỗ Dư Thanh Trạch, thế chỗ hắn tính tiền.
"Được rồi, để ta tính xong cái này đã." Dư Thanh Trạch tính xong mộc bài cho một vị khách, thu tiền, rồi đổi vị trí với Gia Bảo, vào nhà bếp ăn trưa.
Một lát sau, bốn năm hán tử mặc y phục màu đen, trên người mang theo kiếm bước vào tiệm.
Bọn họ vừa bước vào, lập tức đánh giá xung quanh. Cuối cùng, ánh mắt dừng trên người Thường Hạo và Gia Bảo.
"Các vị... Khách quan muốn dùng bữa sao? Tiệm của bọn ta theo hình thức tự phục vụ, mời các vị đến bên này lấy đồ ăn..." Sướng ca nhi tiếp đón.
Trong nhóm người này, hán tử đi đầu đưa tay ngăn Sướng ca nhi, không để y nói tiếp, hắn nói: "Bọn ta tìm người."
Sướng ca nhi nhíu mày, hỏi: "Tìm người? Các vị tìm ai?"
Hán tử kia nhìn chằm chằm hai thiếu niên, vóc dáng khá thích hợp, không biết ai mới là người mà bọn họ muốn tìm: "Bọn ta tìm Điền Gia Bảo, nghe nói hắn đang làm việc ở đây."
Sướng ca nhi nghe là tìm Gia Bảo, theo bản năng nhìn về phía Gia Bảo, mấy người này ăn mặc như vậy, tới tìm Gia Bảo làm gì? Y nhíu mày hỏi: "Các ngươi tìm Gia Bảo có chuyện gì?"
Hán tử kia nhìn theo ánh mắt của Sướng ca nhi, đã biết người mà bọn họ muốn tìm là người nào, lập tức đi tới đó.
"Này này này, các ngươi, rốt cuộc muốn tìm Gia Bảo để làm gì? Các ngươi không thể tự tiện như vậy, gây trở ngại đến việc buôn bán của bọn ta." Sướng ca nhi đi theo ở phía sau, nói.
Trước quầy tính tiền có ba bốn khách nhân đang xếp hàng chờ tính tiền, thấy năm hán tử kia đi về hướng này, bọn họ liền tự giác tránh qua một bên. Lúc này, những khách nhân khác trong tiệm cũng tò mò nhìn về phía quầy.
Gia Bảo vẫn đang tập trung tính tiền, nên không chú ý tới chuyện ở trước cửa. Cho đến khi mấy người kia đứng trước quầy, hắn giơ tay định lấy mộc bài, thì phát hiện không có mộc bài nào trước mặt.
Hắn tò mò ngẩng đầu, nhìn nhóm hán tử mặc hắc y trước mặt.
Sướng ca nhi chạy tới, nói: "Gia Bảo, bọn họ nói là tới tìm ngươi."
Không chờ Gia Bảo trả lời Sướng ca nhi, hán tử kia hỏi: "Ngươi là Điền Gia Bảo?"
Gia Bảo gật đầu, không hiểu chuyện gì đang diễn ra mà nhìn bọn họ.
"Tên thật của ngươi có phải là Phó Gia Dục không?" Hán tử kia cúi đầu nhìn Gia Bảo, hỏi.
Gia Bảo vừa nghe cái tên này, đầu tiên là sửng sốt một hồi. Sau đó, sắc mặt của hắn đột ngột biến đổi, nhanh chóng chạy về phía hậu viện.
"Này! Đừng chạy!"
"Mau bắt lấy hắn!"
"Này, Gia Bảo! Dư lão bản, xảy ra chuyện rồi!"
"Ca! Ca phu! Có người muốn bắt Gia Bảo ca!"
"Chuyện gì vậy?!" Dư Thanh Trạch đang ăn cơm, nghe thấy bên ngoài có động tĩnh, hắn lập tức chạy ra, vừa lúc nhìn thấy Gia Bảo chạy ra ngoài. Phía sau có vài người đuổi theo Gia Bảo, hắn bất chấp tất cả, ném chén đũa vào đầu đám người kia, chạy tới bắt lấy vai của một tên, muốn cản bọn họ lại.
Hán tử cầm đầu bị chụp vai, lập tức thoát được, hai người bắt đầu giằng co.
Lối đi trong hành lang nhỏ như vậy, Dư Thanh Trạch đánh nhau với mấy hán tử kia, những người ở đằng sau không dám đi qua. Một hán tử trong đó giúp hán tử cầm đầu, liên thủ đối phó với Dư Thanh Trạch.
Nhạc ca nhi ở nhà bếp phát hiện bên ngoài có đánh nhau, lập tức cầm chày cán bột chạy ra ngoài, nhắm thẳng vào đầu một hán tử trong đó, hỗ trợ Dư Thanh Trạch.
Mấy hán tử này tức muốn hộc máu, vừa vội vàng ngăn lại, vừa la to: "Đừng đánh, đừng đánh nữa!"
Thường Hạo do còn nhỏ, sức lực không nhiều, nhóc cố gắng khiêng một cái bàn ném vào đám người kia.
"Thiết Trụ! Tiểu Lâm! Nhị Ngưu! Mau, mau đi giúp Dư lão bản bọn họ!" Sướng ca nhi ở một bên hô to.
Các nhân công là hán tử trong tiệm thấy vậy, nhanh chóng chạy tới hỗ trợ. Các khách nhân thấy có đánh nhau, lập tức tụ tập lại xem.
https://aubreyfluer.wordpress.com
Bên kia, Gia Bảo vốn đã chạy đến cửa sau, nhưng khi nghe thấy âm thanh ầm ĩ ở phía sau, hắn quay đầu lại, phát hiện Dư đại ca và Thường Nhạc ca ca đang đánh nhau với mấy người kia. Hơn nữa, hình như thân thủ của mấy người kia rất tốt, bọn họ không cần rút vũ khí, cũng đã thành công chế trụ hai người.
Gia Bảo mở to mắt, trong mắt tràn đầy hoảng sợ, hoảng loạn và sợ hãi, hắn đứng cạnh cửa nhìn mớ hỗn loạn ở bên kia, ngón tay đặt trên then cửa nắm thật chặt, đến mức thấy cả khớp xương. Cuối cùng, nhìn Dư Thanh Trạch và Thường Nhạc, hắn cắn răng, quay trở lại, vừa vọt tới vừa kêu to.
"Đừng đánh! Đừng đánh!"
"Dừng tay! Bọn ta được Thái đại nhân phái tới!"
Hai giọng nói đồng thời vang lên, hai bên đang đánh nhau đều dừng lại, chớp mắt.
"Thái đại nhân phái tới?" Dư Thanh Trạch nhíu mày hỏi: "Là Thái đại nhân nào?"
Hán tử cầm đầu thấy bọn họ dừng tay, lập tức buông tay Dư Thanh Trạch ra, nói: "Thái đại nhân, Thái Văn Đông."
Thái đại nhân tìm Gia Bảo làm gì? Còn muốn bắt người?
Dư Thanh Trạch xoa tay, nhìn Gia Bảo, thấy thiếu niên hình như đang rất sợ, hắn đi qua vỗ vai đối phương. Tay vẫn để trên vai Gia Bảo, hắn nhíu mày nhìn hán tử kia, trầm giọng nói: "Các ngươi tìm Gia Bảo có chuyện gì?"
Người của hai bên thấy người cầm đầu đã dừng tay, bọn họ cũng dừng lại. Sau đó, hai bên đi tới đứng bên cạnh lão đại của mình, nhìn nhau.
Hán tử kia không trả lời Dư Thanh Trạch, hắn hỏi Gia Bảo: "Điền Gia Bảo, tên thật của ngươi có phải là Phó Gia Dục hay không? Có phải A ma của ngươi tên là Viên Hân không?"
Gia Bảo đang gục đầu, nghe hán tử kia nói vậy, hắn run lên một cái, vô thức lùi lại đứng bên cạnh Dư Thanh Trạch.
Dư Thanh Trạch nắm chặt bờ vai của hắn, ý bảo không cần sợ, lại nói: "Phải thì sao? Mà không phải thì sao?"
Đối phương nhíu mày, đáp: "Lão bản, bọn ta phụng mệnh của Thái đại nhân, đi tìm phu lang và nhi tử của Hộ Bộ Thị Lang trước kia, Phó đại nhân Phó Lỗi. Bọn ta sẽ không gây bất lợi, ngươi không cần cản trở."
Hộ Bộ Thị Lang trước kia, Phó đại nhân Phó Lỗi?
Dư Thanh Trạch nghe vậy, nhìn Gia Bảo một cái. Hắn chỉ suy đoán xuất thân của Gia Bảo hẳn là không bình thường, không ngờ lại bất phàm như vậy. Hộ Bộ Thị Lang là chức vụ quan trọng của quan viên triều đình, nếu so với thế giới của hắn ở kiếp trước, cấp bậc phải là Phó Bộ Trưởng.
Nhạc ca nhi và những người còn lại nghe vậy, đều chấn động, khiếp sợ nhìn Gia Bảo. Không ngờ một đứa trẻ như Gia Bảo, lại là nhi tử của một nhân vật lớn như vậy.
Thật không ngờ!
Dư Thanh Trạch hỏi: "Làm sao các ngươi xác định Gia Bảo là nhi tử của Phó đại nhân?"
Hán tử kia đáp: "Tất nhiên là bọn ta đã điều tra xong, ngươi không được ngang nhiên cản trở. Nếu không, bọn ta sẽ không khách khí."
Dư Thanh Trạch không lùi bước: "Thái đại nhân tìm Gia Bảo để làm gì? Các ngươi muốn mang đệ đệ ta đi, thì phải cho ta biết lý do. Nếu không, cho dù Thái đại nhân tới, bọn ta cũng sẽ ngăn cả."
Gia Bảo nghe vậy, lập tức ngẩng đầu nhìn Dư Thanh Trạch, lại nhìn qua hán tử kia, mày nhăn chặt.
Hán tử kia cũng nhíu mày, sao lão bản này khó chơi như vậy? Hắn suy nghĩ một chút, dứt khoát trực tiếp nói với Gia Bảo: "Điền Gia Bảo, ngươi vừa nghe cái tên Phó Gia Dục là chạy, vậy chắn chắn ngươi chính là hắn. Bọn ta tìm ngươi nhiều ngày rồi, Thái đại nhân có tin tức của Phó đại nhân, ngài ấy phái bọn ta đi tìm ngươi, mang ngươi đi gặp ngài ấy. Hôm nay, Thái đại nhân sẽ về thành Đồng Sơn, ngươi có muốn cùng bọn ta đi gặp ngài ấy không?"
"Thái đại nhân biết tin tức của cha ta?" Nghe vậy, Gia Bảo lập tức ngẩng đầu, nôn nóng hỏi.
Phản ứng của hắn như vậy, tương đương với không đánh đã khai.
Người xung quanh đều ngạc nhiên hít một hơi, hoá ra Gia Bảo thật sự là nhi tử của Phó đại nhân!
Hán tử kia gật đầu, nói: "Thái đại nhân là bằng hữu tốt của cha ngươi, ngài ấy mới về từ Kinh Thành, vừa trở về đã lập tức đến thành Đồng Sơn. Trước đó, bọn ta phụng mệnh về trước để tìm ngươi và A ma của ngươi, không ngờ các ngươi đang ở thành Đồng Sơn."
Gia Bảo nghe vậy, nắm chặt góc áo, mím môi hỏi: "Trong kinh, xảy ra chuyện gì?"
Hán tử kia trầm mặc một hồi, rồi nói: "Ngươi theo bọn ta đi gặp Thái đại nhân, ngài ấy sẽ nói cho ngươi biết."
Gia Bảo ngẩng đầu nhìn Dư Thanh Trạch.
Dư Thanh Trạch vỗ đầu hắn, hỏi: "Muốn ta đi cùng ngươi sao?"
Hốc mắt Gia Bảo đỏ lên, gật đầu.
Dư Thanh Trạch gật đầu, đáp: "Được, chúng ta đi."