Anh ta nói xong, bóng lưng của mấy tu sĩ đăng sau lập tức xông tới chỗ của mấy người nhà họ Diệp.
Thấy đồ đệ của mình sắp mất mạng, cuối cùng Nam Sơn Đạo Nhân vẫn quyết định ra tay.
Một tay ông ta rút kiếm, tay kia cầm bùa xông tới.
Nhưng mới xông lên được nửa đoạn đường thì Triệu Long cũng dịch chuyển.
Tung chưởng đánh bay Nam Sơn Đạo Nhân ra ngoài. Hự!
Nam Sơn Đạo Nhân trúng một chưởng, hộc ra máu tươi, ngã xuống đất, mặt dần tái đi.
Triệu Long “hừ” một tiếng, nói: “Ta sẽ diệt nhà họ Diệp trước rồi diệt tới nhà họ Tô!”
“Tao liều mạng với mày!”
Diệp Đình cầm thanh kiếm Thanh Phong, xông tới chỗ Triệu Long.
Thế nhưng còn chưa tới gần, cô ấy đã bị Triệu Long tát một cái.
Cơ thể lộn mấy vòng giữa không trung rồi rơi huych xuống đất.
Võ giả ở trước mặt tu sĩ cảnh giới Tụ Hồn chẳng khác gì cá nằm trên thớt, hoàn toàn không thể đánh trả lại nổi.
Diệp Đình ngã dưới đất không đứng dậy nổi, khóe môi chảy máu.
Triệu Long cầm thanh kiếm Thanh Phong của Diệp Đình, †ỏ ra mừng rỡ: “Ha ha, không tồi, không ngờ lại là một món
Linh khí!”
Thật không ngờ nhà họ Diệp nhỏ nhoi lại có thứ báu vật này.
“Ha ha ha, chết đi!”
Mấy tên thuộc hạ của Triệu Long cười như điên, xông tới lấy mạng Diệp Phong.
Bỗng nhiên, một tiếng “bụp” vang lên.
Mấy người đang xông tới đột ngột nổ tan xác, hóa thành làn sương máu!
“Cái gì?”
Chuyện đột ngột này làm Triệu Long sững sờ. Anh ta không tin nổi, dụi lại mắt mình.
“Là anh Lâm!”
Sau đó, bọn Diệp Phong trông thấy Lâm Thiên Sinh chậm rãi đi vào trong hành lang.
Thấy Lâm Thiên Sinh lặng lẽ xuất hiện không một tiếng động, Triệu Long cực kỳ kinh ngạc.
Anh ta nhìn Lâm Thiên Sinh từ đầu tới chân nhưng không hề cảm nhận được chút sóng linh khí nào trên người đối phương.
Mặc dù vậy, trong lòng anh ta lại cảm thấy chàng trai này có một loại hơi thở kỳ lạ.
Nam Sơn Đạo Nhân gọi Lâm Thiên Sinh: “Cậu Lâm, người này là đồ đệ của Vân La Chân Nhân, không thể hành động thiếu suy nghĩ được đâu!”
Lâm Thiên Sinh không để ý đến ông ta, chậm rãi đi vào. trong sảnh lớn của nhà họ Diệp trước mắt bao người.
Sau khi nhìn lướt qua mấy người nhà họ Diệp một lượt, anh khế thở phào, nói với Diệp Phong: “Cậu đỡ chị cậu dậy trước đi.”
Diệp Phong vui mừng quá đỗi, vội vàng chạy lại dìu Diệp Đình.
“Thăng ranh chết tiệt, mày dám không nể mặt ông đây à!”
“Tao cho mày chết luôn!”
Triệu Long lập tức nổi giận, đập chưởng về phía người Lâm Thiên Sinh.
Lâm Thiên Sinh lạnh nhạt nói: “Ngay cả sâu kiến cũng còn ham sống, vậy mà mày lại không biết trân trọng mạng. sống của bản thân.”
Nói xong, anh đưa nhẹ tay ra, “rắc” một tiếng!
Cả Triệu Long và kiếm Thanh Phong đều nát thành bột mịn, ngay cả thần hồn của anh ta cũng bị chôn vùi trong một khoảnh khắc.
Hít...
Những người tận mắt nhìn thấy cảnh ấy đều sững sờ.
Trên người Lâm Thiên Sinh không hề có chút linh khí nào, vừa rồi lại không ai nhìn thấy anh ra tay ra sao.
Triệu Long cảnh giới Tụ Hồn cứ thế bỏ mạng rồi ư?
Nam Sơn Đạo Nhân cực kỳ kinh ngạc, trong lòng dấy lên sóng to gió lớn, ông ta lẩm bẩm nói: “Đáng, đáng sợ quá...
Diệp Phong, Diệp Đình và mấy người nhà họ Diệp vội vàng hoàn hồn, chạy lại quỳ lạy trước Lâm Thiên Sinh, luôn miệng nói cảm ơn: “Cảm ơn ân cứu mạng của ngài!”
“Đại ân của ngài không cách nào báo đáp, sau này nhà họ Diệp xin nghe theo sự sai bảo của ngài!”