Nghe vậy, Tô Nhiên kinh ngạc nhìn Lục Tiểu Tiên ngồi dưới đất đang ôm mặt gào khóc.
Cô hoàn toàn không tài nào liên tưởng nổi cô bé này lại là một kẻ có thể giết chết cả tiên.
Tô Nhiên nửa tin nửa ngờ nói: “Không thể nào, trông cô bé còn nhỏ như vậy mà...
Lâm Thiên Sinh nói: “Nhỏ ư? Ít nhất cô ta đã sống trên đời này được hơn một trăm nghìn năm rồi, còn già hơn cả anh ta nữa:”
Nói xong, anh ngồi xuống sô pha. “Chuyện này...”
Lúc này, Tô Nhiên không biết nên nói gì cho phải, đành phải ngồi xuống sô pha với Lâm Thiên Sinh.
Nếu như chuyện này đúng như lời Lâm Thiên Sinh nói thì cô bé dễ thương này chính là một lão yêu quái.
“Phệ Thiên, anh đúng là đáng ghét cực kỳ!”
“Không ngờ anh lại truy sát tôi từ chiến trường Tiên Cổ tới tận đây.”
“Chủ của tôi đã mất mạng trong tay anh rồi, tôi và ba chị cũng bị anh đánh tan tác!”
“Anh định thực sự đuổi cùng giết tận tới chết mới thôi hay sao?”
Lục Tiểu Tiên khóc càng đau lòng hơn, cô ta đã chạy trốn tới tận chân trời rồi.
Cô ta thực sự không ngờ Lâm Thiên Sinh lại xuất hiện, e là cô ta khó có thể thoát khỏi kiếp nạn này.
Dù cô ta có đang ở đỉnh cao phong độ, hợp sức cùng với ba thanh kiếm khác thì bọn họ cũng không phải là đối thủ của Lâm Thiên Sinh.
Huống chỉ hiện tại vết thương của cô ta vẫn còn chưa bình phục.
Lâm Thiên Sinh ngồi khoanh tay, bắt chéo chân, nói với giọng rất không vui: “Bớt giả bộ đi, đứng dậy nói chuyện.”
“Ồ” Lục Tiểu Tiên vội vàng ngừng khóc, hai bàn tay nhỏ vừa lau nước mắt vừa đứng dậy.
Cô ta cúi đầu xuống như một đứa trẻ phạm lỗi, không dám nhìn thẳng vào mắt Lâm Thiên Sinh.
Trong lòng Tô Nhiên bất giác thấy thương Lục Tiểu Tiên.
Lâm Thiên Sinh hỏi: “Nói đi, tại sao cô lại xuất hiện ở mảnh đất này?”
“Ba thanh kiếm còn lại đâu?”
Nghe câu hỏi này xong, Lục Tiểu Tiên kinh ngạc ngẩng đầu lên: “Không phải anh tới đây truy sát tôi ư?”
Lâm Thiên Sinh thản nhiên nói: “Trả lời câu hỏi của tôi trước.”
Lục Tiểu Tiên đáp lí nhí: “Năm đó ở chiến trường Tiên Cổ, chẳng phải bốn chị em chúng tôi đã bị anh dùng khiên Bất Hủ đánh tan tác hay sao, sao giờ anh còn không biết xấu hổ hỏi tôi...”
“Nếu không phải Tà Kiếm Tiên Đế liều mình ngăn cản anh thì e là lúc đó bốn chị em Tru Tiên chúng tôi đã bị anh dùng
Xích Phong Mâu đâm chết rồi.”
Hồi tưởng lại tình cảnh năm đó, Lục Tiểu Tiên vẫn còn thấy sợ hãi trong lòng.
Trên Cửu Trọng Thiên bất ngờ xảy ra chuyện.
Yêu nghiệt của tiên giới, một trong các chúa tể của cửu phương thập giới, Tiên Vương Bất Hủ Phệ Thiên bỗng nửa đường xông ral
Lấy sức một người trấn áp cuộc hỗn loạn đó.
Không chỉ giết chết chủ nhân của cô ta mà còn đánh tan tác bốn thanh kiếm vào trong hư không.
Nghe được câu trả lời này, Lâm Thiên Sinh nhướng mày.
Sau một lát trầm tư, anh lại nói: “Nếu vậy thì giờ tôi giao cho cô một nhiệm vụ.”
Lục Tiểu Tiên ngạc nhiên hỏi: “Nhiệm vụ ư?” “Nhiệm vụ gì?”
Lâm Thiên Sinh chỉ tay vào Tô Nhiên đang ngồi bên cạnh, nói: “Bắt đầu từ hôm nay, cô phải bảo vệ cô ấy.”
Nói rồi anh đanh mặt lại, nghiêm giọng bảo: “Dù cô ấy chỉ bị mất một cọng tóc gáy, tôi cũng nhất định không tha cho Tứ kiếm các côi!”
Nghe vậy, Lục Tiểu Tiên cực kỳ kinh ngạc, khuôn mặt nhỏ lộ vẻ khó hiểu: “Anh bảo bản tiên phải làm hộ vệ cho hạng sâu kiến ở thế giới này ư?”
Lâm Thiên Sinh không vui nói: “Không đồng ý à?”
“Nếu vậy thì cô không còn cần phải sống tiếp nữa”
Nói rồi anh vung năm đấm lên, chuẩn bị ra tay.
Thấy Lâm Thiên Sinh định làm thật, Lục Tiểu Tiên hoảng sợ, la lên: “Ôi ôi ôi!”