"Sao anh lại nói vậy với em gái tôi?”
"Con bé đã cố gắng nỗ lực như vậy, thế mà anh còn không nói được một câu cổ vũ, hơi quá đáng rồi đó."
Tô Nhiên đi tới ngồi xuống bên cạnh Lâm Thiên Sinh, có chút bất mãn nói.
Tô Khả Hân có thể đột phá đến võ giả cấp chín chỉ trong một đêm, có thể có một kỳ tài võ đạo như thế này, chính là do mộ phần của ông bà tổ tiên nhà họ Tô bốc khói xanh.
Không, cho dù nói là bốc khói đặc cũng không quá đáng!
Thế mà Lâm Thiên Sinh lại coi như chuyện bình thường, lại còn có vẻ chướng mắt.
Lâm Thiên Sinh nghiêm mặt nói: "Cô thì biết cái gì?"
"Cô biết tu tiên sao? Cô có biết Tiên Thiên Đạo Thể là cái gì không?"
Khi Tô Nhiên bị hỏi vấn đề này, cô lập tức không nói nên lời.
Sau một lúc, cô do dự rồi nói: "Ừ, nhưng anh cũng không thể làm tổn thương sự tự tin của con bé nhiều như vậy. Anh là anh rể của con bé, con bé rất ngưỡng mộ anh, anh nên cổ vũ động viên con bé một câu mới đúng."
Nói xong, cô khoanh tay nói: “Anh nói tôi không biết tu đạo, nhưng chính mắt tôi đã nhìn thấy một Pháp Tướng tối cao của Tiên Nhân đấy”
Nhớ lại giấc mơ đêm qua, Tô Nhiên vẫn có cảm giác như mình vẫn đang ở đó.
Cô cảm thấy đó chắc chăn là một vị thần chân chính chưa rời đi.
Lâm Thiên Sinh nghe vậy, lập tức nhếch khóe miệng, lộ ánh mắt khinh thường nói: “Vậy cô đã thấy thân thể Pháp. Tướng chưa?"
"Hay là cô đã thấy trên TV. Những thứ đó đều là giả, tôi có thể cho cô nhìn thấy Pháp Tướng thật."
Thân thể của Pháp Tướng thì chỉ có tu sĩ đã tiến vào Tiên Nhân Cảnh mới có thể hiểu rõ được.
Một phàm nhân thời mạt pháp như Tô Nhiên, làm sao có thể thực sự nhìn thấy được thân thể Pháp Tướng chứ?
Hơn nữa, nếu là thật, với thân thể phàm nhân của Tô Nhiên cũng không đủ để cô chết mười ngàn lần trước mặt Pháp Tướng.
Tô Nhiên nghiêm túc nói: "Tôi lừa anh làm gì, tôi đã nhìn thấy trong mộng đói"
Lâm Thiên Sinh cười lớn nói: “Trong mộng? Cái đó không tính”
Tô Nhiên cau mày khi nhìn thấy Lâm Thiên Sinh giễu cợt mình như vậy, liền nói: "Sao lại không tính, đến bây giờ tôi vẫn có thể nhớ rõ dáng vẻ đại khái của Thần Tiên Pháp Tướng kia đấy:
Lâm Thiên Sinh nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của Tô Nhiên liền có hứng thú, sau đó nói: "Vậy cô nói cho tôi biết, Pháp Tướng đó trông như thế nào?"
Tô Nhiên lại nghiêm túc nói: "Tôi không nhìn thấy rõ độ dài như thế nào, nhưng rất cao lớn."
"Nhưng tôi biết nó mặc áo giáp màu tím vàng, tay phải cầm giáo, tay trái cầm khiên, tản ra uy áp vô tận!"
"Nó xuất hiện ở phía sau tôi, hù dọa vô số oan hồn lấy mạng lùi vào trong vực sâu!"
Nghe xong, nụ cười vẫn còn trên mặt Lâm Thiên Sinh đột nhiên dừng lại.
Cả người sững sờ tại chỗ, vẻ mặt thay đổi.
Anh nhìn Tô Nhiên đang khoa tay múa chân trước mặt mình bằng ánh mắt cực kỳ khó tin.
Nhìn thấy Lâm Thiên Sinh như vậy, Tô Nhiên nghỉ ngờ hỏi: "Sao vậy?"
"Tôi không nói dối anh đâu, tất cả đều là sự thật."
Sắc mặt Lâm Thiên Sinh có chút không tự nhiên, nói: "Không, không có gì."
Tô Nhiên đứng dậy nói: "Nếu như anh còn không tin thì quên đi, tôi tắm rửa trước, lát nữa phải đến công ty."
Nói xong, cô xoay người vô cùng duyên dáng rồi quay trở lại tầng hai.
Vì chuyện xảy ra với Hà Thất đêm qua, hôm nay Tô Nhiên nhất định sẽ không thể thoải mái được.
Sau khi Tô Nhiên rời đi, ánh mắt Lâm Thiên Sinh dần dần tối sầm, thấp giọng lẩm bẩm nói: "Cô ấy chỉ là một phàm nhân, trong mộng lại có thể nhìn thấy Tiên Vương Pháp Tướng của mình, chuyện quái gì đang xảy ra vậy?"