Một người đàn ông tình cảm như vậy làm sao có thể khiến một người chưa từng yêu bao giờ như Tô Nhiên không thương cho được chứ?
Lâm Thiên Sinh hơi không kiên nhãn nói: "Chỉ là một nhà họ Lăng thôi, không có nghiêm trọng như cô nói đâu."
Nhìn thấy dáng vẻ tự tin không hề gì của Lâm Thiên Sinh, Tô Nhiên lập tức yên tâm hơn.
Đúng vậy, chồng mình là tu sĩ nên không cần phải sợ cái này cái kia.
Sau đó cô cũng không còn lo lắng nữa, lập tức đứng dậy, cầm điện thoại di động lên bät đầu gọi điện cho thế lực của nhà họ Tô.
Để họ cảnh giác và luôn chú ý đến động thái của nhà họ Lăng.
Khi giải quyết những chuyện này, Tô Nhiên hành động cực kỳ bình tĩnh, giống như một chị đại.
Điều này thực sự khiến Lâm Thiên Sinh có chút ấn tượng.
Nghĩ lại cũng đúng, cô là người đứng đầu tạm thời của nhà họ Tô mà.
Có rất nhiều điều cô phải xem xét một cách toàn diện.
Nếu vấn đề này không được xử lý đúng cách, nhiều người vô tội có thể bị liên lụy. Theo thông tin trước đó có được, nhà họ Lăng có hơn
một trăm võ giả cấp năm dưới trướng.
Ngoại trừ Lăng Phong là võ giả cấp bảy, ông cụ Lăng hình như cũng đã bước vào con đường tu đạo, đạt được cảnh giới Trúc Cơ.
Mặt khác, sức chiến đấu mạnh nhất của nhà họ Tô đương nhiên là quản gia chú Thất, sau đó là Tô Đại Hà vừa mới ra
nước ngoài du lịch, ông ta là võ giả cấp sáu.
Hầu hết các võ giả có thực lực không tệ trong gia tộc đều là đồ đệ của chú Thất.
Như vậy, về phương diện sức mạnh thì dường như nhà họ. Tô đều dựa vào chú Thất.
Nói trắng ra thì quản gia rốt cuộc cũng chỉ là quản gia mà thôi.
Cho dù có coi trọng tình nghĩa đến mức nào thì rốt cuộc vẫn là người ngoài.
Lòng người khó đoán, thói đời cũng phức tạp, ngộ nhỡ. một ngày ông ta đột nhiên phản bội, chẳng phải nhà họ Tô chỉ có thể chờ chết thôi sao.
Nhưng cũng may, Tô Khả Hân là một tiên thiên đạo thể.
"Chờ chút..."
Lâm Thiên Sinh đột nhiên nghĩ tới cái gì đó.
Trước đây Lâm Thiên Sinh chưa từng nghĩ đến những chuyện này, nhưng bây giờ nghĩ tới, anh mới phát hiện sự tình không đơn giản.
"Chờ gì?"
“Lại làm sao vậy?"
Tô Nhiên đứng ở một bên vừa cúp điện thoại, liền nhìn thấy Lâm Thiên Sinh bày ra vẻ mặt nghiêm trọng.
Lâm Thiên Sinh hỏi: "Lúc nhỏ cô bị bệnh nặng à?”
Nghe được vấn đề này, Tô Nhiên có chút khó hiểu: "Đúng vậy, tôi chưa nói với anh chuyện này mà, anh nghe ai nói vậy?"
Lâm Thiên Sinh lại hỏi: "Bệnh gì?"
Tô Nhiên cẩn thận nhớ lại, sau đó nói: "Tôi cũng không biết. Dù sao thì lúc đó đột nhiên ngã xuống."
“Chỉ sau khi chú Thất đến chữa bệnh cho tôi thì tôi mới khỏe lại.”
Nhắc đến chuyện này, lòng kính trọng của Tô Nhiên đối với quản gia chú Thất càng tăng thêm.
Lâm Thiên Sinh nghe xong, lâm vào trầm tư trong chốc lát.
Tô Nhiên bất an hỏi: "Xảy ra chuyện gì à?" Lâm Thiên Sinh tỉnh táo lại, cười nói: "Không có việc gì."
Sau đó, anh rót một tách trà và cho một tia tiên khí mà mắt thường không nhìn thấy được vào trà.
Anh cầm tách trà lên đưa cho Tô Nhiên: “Đây, uống tách trà này trước đi.”
Mặc dù trong lòng Tô Nhiên bối rối, nhưng cũng không nghĩ nhiều, nhận lấy tách trà uống cạn.
Ngay lập tức, một cảm giác sảng khoái khó tả tràn ngập khắp cơ thể cô.
Tô Nhiên rất kinh ngạc, cầm tách trà trong tay, không khỏi liếc nhìn lá trà trên bàn, hỏi: "Đây là loại trà gì thế?"
Lâm Thiên Sinh hiểu ý cười nói: "Dù sao cũng không có độc đâu'"
Vừa nói, anh vừa cầm một tách trà khác lên và bắt đầu chậm rãi nếm thử.
Đặt tách trà xuống, Lâm Thiên Sinh đột nhiên hỏi: "Cô có đánh giá thế nào về chú Thất?"
Tô Nhiên dường như cảm giác được Lâm Thiên Sinh có gì không ổn, nghe được câu hỏi này, cô liền do dự.
Nhưng sau đó cô lại nói: "Chú Thất trung thành với nhà họ Tô, coi tôi và Khả Hân như con ruột của mình. Tôi không cho phép anh có những suy nghĩ bậy bạ về chú ấy."
"Chú Thất nhất định là người tốt."
"Để cứu cha tôi, đứa con trai duy nhất của ông ấy cũng đã chết."