Chú Thất thấy Lâm Thiên Sinh nhìn chăm chăm Tô Khả Hân thì trong lòng bắt đầu trở nên hơi bất an.
"Ừm, không tệ."
Lâm Thiên Sinh thu hồi bàn tay đang đặt trên đỉnh đầu của Tô Khả Hân, thuận miệng nói một câu.
Nghe vậy, sắc mặt của chú Thất càng khó coi hơn. Ông ta biết Lâm Thiên Sinh là một tu sĩ có cảnh giới uyên thâm. Ngay cả anh cũng tán thành lời nói của Tô Khả Hân, vậy thì thiên phú của Tô Khả Hân nhất định không tầm thường.
"Không tệ cái gì?" Tô Khả Hân khó hiểu, nghi hoặc nhìn chú Thất.
"Là vận may nghịch thiên đó. Cô hai, cô nhất định phải tu luyện cho tốt, nói không chừng tương lai thành tựu của cô sẽ vượt qua tôi, có thể bước vào con đường trường sinh." Chú Thất chuyển sang vẻ mặt hưng phấn nói.
Tô Khả Hân nở mũi đáp: “Tất nhiên rồi, sau này tôi còn phải bảo vệ thêm một người nữa. Anh rể, anh cứ yên tâm, chỉ cần anh không chọc chị tôi tức giận thì sau đó tôi sẽ không đánh anh, mà còn bảo vệ anh nữa."
Câu nói này đã khiến Lâm Thiên Sinh hơi dở khóc dở cười. Chỉ dựa vào cô ấy mà đòi bảo vệ anh?
Quả thật Tô Khả Hân là tiên thiên đạo thể, nhưng hai mạch nhâm đốc thì có một mạch chưa được đả thông, muốn thật sự bước vào tu luyện thì vẫn còn sớm lảm.
Mà đây cũng là điểm khiến Lâm Thiên Sinh cảm thấy kỳ quái, đốc mạch của Tô Khả Hân đã được đả thông, nhưng nhâm mạch thì chưa.
Nhưng trước mắt Lâm Thiên Sinh cũng không nghĩ gì nhiều.
"Anh đừng có cười, tôi đang nói nghiêm túc đấy."
Tô Khả Hân thấy Lâm Thiên Sinh tươi cười như đang nhìn một đứa bé thì trong lòng bỗng nổi giận.
Lâm Thiên Sinh nói: “Nói thì hay đấy, nhưng bây giờ cô vẫn còn quá yếu, muốn bảo vệ tôi vẫn còn kém xa một trời một vực.”
Tô Khả Hân tức giận: “Cái gì? Hiện tôi đang là võ giả cấp hai đấy, có tin tôi đánh anh một trận trước hay không?"
Lâm Thiên Sinh nhếch miệng, giơ lòng bàn tay về phía Tô Khả Hân nói: “Đừng bảo rằng tôi không cho cô cơ hội đấy, tôi sẽ đứng im ở đây, chỉ dùng một ngón tay. Nếu như cô có thể đánh thẳng tôi, sau này cô nói gì tôi sẽ nghe nấy."
Nghe vậy, chú Thất vội nói: “Cậu chủ, cô hai còn nhỏ, cô ấy vẫn chưa hiểu biết, cậu..."
Lâm Thiên Sinh ngắt lời ông ta ngay: “Chú đừng lo, tôi đang giúp cô ấy."
Anh đã nói đến nước này rồi, chú Thất còn muốn nói gì đó, nhưng sau đó lại ngoan ngoãn dẫn mấy người bên cạnh lui ra vài mét.
Tô Khả Hân không vui nói: “Này! Tôi gọi anh một tiếng anh rể thì anh được đà lấn tới à? Được lắm, hôm nay tôi sẽ thay mặt chị tôi dạy dỗ gã đàn ông làm tụt hứng như anh."
Nói xong cô ấy siết chặt nắm đấm, vung về phía Lâm Thiên Sinh.
Sức mạnh và tốc độ của võ giả cấp hai thực sự không phải là thứ mà người bình thường có thể so sánh, nhưng cũng chỉ đến thế mà thôi.
Hai mạch nhâm đốc trong cơ thể Tô Khả Hân chỉ mới đả thông một mạch, vẫn còn nhâm mạch chưa được đả thông. Nếu không phải là tiên thiên đạo thể thì cô ấy hoàn toàn không thể từ một cô gái tay trói gà không chặt nhảy vọt thành võ giả cấp hai chỉ trong hai ngày ngắn ngủi.
Khi Tô Khả Hân vọt tới trước mặt, Lâm Thiên Sinh chỉ nhẹ nhàng dùng một đầu ngón tay điểm vào bụng dưới của cô ấy.
Phịch, sau đó một luồng khí cực kỳ ngang ngạnh, xuyên thẳng qua phần lưng của Tô Khả Hân. Chỉ thấy động tác của 'Tô Khả Hân khựng lại, con ngươi phóng to không khỏi run rẩy, trên mặt đầy vẻ đau đớn.
Một giây sau, “phụt", trong miệng Tô Khả Hân phun ra một ngụm máu tươi, sau đó cả người ngã phịch xuống trước mặt Lâm Thiên Sinh.
“Cô hai!"
Mấy người chú Thất thấy thế thì vẻ mặt đều vô cùng sợ hãi, vội vã vọt tới trước mặt, đỡ Tô Khả Hân đang ngã dưới đất đứng dậy. Đam Mỹ Trọng Sinh
Không ai nhìn thấy ban nãy đã xảy ra chuyện gì, mà chỉ là nhìn thấy Tô Khả Hân vọt tới trước mặt Lâm Thiên Sinh, sau đó đột ngột ngừng lại, rồi ngã xuống không đứng dậy nổi.
Lâm Thiên Sinh ra tay nhẹ đến nỗi không thể nhẹ hơn, cho nên Tô Khả Hân vẫn chưa đến nỗi mất đi ý thức.
Cô ấy ôm bụng, rất khó chịu nói: “Bụng của tôi đau quá. Chú Thất..."
Lâm Thiên Sinh cười nói: “Hai mạch nhâm đốc của cô đã được tôi đả thông rồi, muốn đánh thắng tôi thì sau này cô phải nỗ lực hơn nữa."
Dứt lời, Lâm Thiên Sinh lại đút hai tay vào túi quần, rời đi như người chẳng liên quan.