Trong nháy mắt, Nam Sơn Lão Đạo đã đưa Lâm Thiên Sinh đến phía sau núi Nam Sơn.
Các thế hệ tổ tiên của Nam Sơn Môn đều được chôn cất ở phía sau ngọn núi này, nhưng chỉ có lăng mộ của lão tổ khai sơn là được lập trận pháp.
Vì có sự tồn tại của trận pháp này mà nếu không phải là truyền nhân của Nam Sơn môn, sẽ không có ai biết được vị trí của lăng mộ.
“Thưa ngài, ở ngay đây.” “Còn phải phiền ngài ra tay giải trận pháp này giúp bần đạo.” Nam Sơn Lão Đạo mỉm cười nói với Lâm Thiên Sinh. Ngôn Tình Sủng
Lâm Thiên Sinh không nói thêm gì nữa, chỉ khẽ mỉm cười, sau đó nhẹ nhàng vung tay về phía trận pháp trước mặt.
Đại trận bảo vệ mộ kia dễ dàng bị phân tán, cửa mộ đã bị đóng hàng ngàn năm từ từ mở ra.
Sau đó ba người cùng nhau bay vào lối đi trong lăng mộ.
Trên đường đi, còn gặp phải rất nhiều cơ quan, nhưng Lâm Thiên Sinh giải quyết một cách dễ dàng.
Nhưng nhắc đến thì, loại cơ quan này đến cả cảnh giới Nguyên Anh đến đây cũng phải quỳ gối.
Từ đó đủ thấy được lão tổ khai sơn của Nam Sơn Môn có cảnh giới không hề thấp.
Khi ba người đi vào trong mộ thất, chỉ nhìn thấy một chiếc quan tài khổng lồ làm bằng vàng lơ lửng trên không ở chính giữa mộ thất.
Bên trên còn được buộc chặt bởi rất nhiều xích sắt dày, điều kì quái là những sợi xích sắt kia sau nhiều năm như vậy vẫn không có dấu hiệu bị rỉ sét.
Mà riêng chiếc quan tài bằng vàng này nếu đem ra ngoài bán, nói không chừng cũng phải có giá đến mấy chục triệu.
Lâm Thiên Sinh nhìn thoáng qua, sau đó phát hiện một vết nứt dưới quan tài, một cơn gió lạnh từ vết nứt tràn ra khiến người ta không rét mà run.
Diệp Phong kinh ngạc nói: “Hay thật, quan tài của lão tổ nhà ông lại đang lơ lửng giữa không trung.”
“Một chiếc quan tài trông cồng kềnh như vậy rốt cuộc làm thế nào để bay lên?”
Cảnh tượng thế này khiến Diệp Phong và Nam Sơn Lão Đạo vô cùng khiếp sợ.
Nếu là bình thường, quan tài sẽ được đặt nằm, nhưng quan tài của Nam Sơn Lão Tổ này lại được dựng thẳng đúng.
Đây là lần đầu tiên bọn họ nhìn thấy. Ngoài cái này ra, xung quanh lại không có điều gì bất thường.
Nhưng vào lúc này, Lâm Thiên Sinh vô tình nhìn thấy trên bức tranh tường bên cạnh có hai dòng chữ khắc, tản ra linh khí dao động.
Thiên đạo đã chết, dân chúng phải đứng lên! Dân chúng đã thành lập, cuộc sống sẽ không bao giờ kết thúc!
Lâm Thiên Sinh chậm rãi đi về phía trước, nhìn hai hàng chữ này, lẩm bẩm nói: “Thiên đạo đã chết?”
Thành thật mà nói, chưa từng có ai thấy được Thiên Đạo Chí Tôn là sự tồn tại như thế nào.
Thiên Đạo, mờ mịt ra sao?
Ngay cả Lâm Thiên Sinh và phần đông Tiên Đế Bất Hủ trên Tiên Giới cũng đều mơ hồ không rõ.
Theo lý mà nói, Thiên Đạo Chí Tôn không thể nào bị diệt vọng, bằng không thì lúc trước làm sao anh có thể được bổ nhiệm làm Thiên Đạo Sứ?
Nhưng xét theo những thông tin thu được gần đây, thế giới này quả thực đã từng tồn tại thời kỳ hưng thịnh của thời đại tu tiên.
Linh khí đồi dào không kém gì cửu phương thập địa. Nhưng trong quá khứ, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Tại sao những tu sĩ trong thế giới này lại viết dòng chữ “thiên đạo đã chết”?
Ngay vào lúc Lâm Thiên Sinh còn đang suy nghĩ, cỗ quan tài bằng vàng kia đột nhiên bộc phát một luồng âm khí.
Diệp Phong và Nam Sơn Lão Đạo sợ đến mức run rẩy.
“Cái này... rốt cuộc có chuyện gì xảy ra?”