Buổi tối ở thành phố Giang Nam.
Trên bầu trời đêm, một tia sét ngoằn ngoèo uốn lượn như rồng lóe lên một cái rồi biến mất.
Ngay sau đó, tiếng sét ầm ầm vang lên!
Khiến mặt đất rung chuyển, hết sức đáng sợ.
Tia chớp lóe lên, lại một tiếng sét nữa!
Toàn bộ ô tô xung quanh đều rú còi báo động.
Trong nháy mắt, một thanh niên mặc đồ cổ trang khoác áo giáp màu tím vàng nhắm chặt hai mặt, lẳng lặng nằm trong một bụi cỏ.
Một giây sau.
Thanh niên chậm rãi mở hai mắt ra, một tia sáng lạnh thấu xương chợt lóe lên trong con ngươi kép như đeo lens.
“Nơi này là...”
Lâm Thiên Sinh bỗng nhiên đứng dậy khỏi mặt đất, nghiêm túc quan sát xung quanh.
Sau đó, anh phát hiện ra nơi này không phải là Tiên Giới.
Mà là một thế giới hiện đại thuộc thời kỳ mạt pháp.
“Lẽ nào mình đã trở về rồi ư?”
Một lát sau, Lâm Thiên Sinh lộ vẻ ngạc nhiên.
Đồng thời, trong con ngươi kép khác hẳn người bình thường của anh lại loé lên đôi chút kích động.
Mười ngàn năm trước, anh xuyên tới thế giới tu tiên, sau mười ngàn năm, cuối cùng anh cũng trở thành Tiên Vương Bất Hủ Cảnh đỉnh phong, chỉ còn thiếu nửa bước nữa là có thể trở thành Tiên Đế Bất Hủ Cảnh.
Nhưng lũ Bất Hủ tiên trên Cửu Trọng Thiên lại hợp mưu ám toán anh để cướp đoạt công pháp…
Cứ ngỡ anh khó lòng thoát được kiếp nạn này, không ngờ anh lại bất ngờ trở về nơi mình sinh ra.
“Thiên đạo chí tôn không diệt đường sống của Lâm Thiên Sinh này!”
Sống sót qua cơn kiếp nạn, khuôn mặt lạnh lùng của Lâm Thiên Sinh không hề lộ vẻ hưng phấn.
Anh bình tĩnh lại, nhắm mắt, ngồi tĩnh tọa tại chỗ, sử dụng thần thức tự kiểm tra cơ thể mình.
Sau một lát, Lâm Thiên Sinh chậm rãi hé mở con ngươi ma mị.
Sắc mặt anh có phần hoảng hốt: “Không ngờ chuyện này lại làm đạo tâm bản nguyên của mình suy yếu, xuất hiện vết rách, chẳng lẽ từ nay Lâm Thiên Sinh này phải từ bỏ con đường vô địch hay sao?”
Nếu bản nguyên và đạo tâm không vững chắc thì không còn hy vọng nào có thể đột phá được rào cản của Tiên Vương Bất Hủ Cảnh.
“Xem ra đành phải luyện thêm phàm tâm.”
Vừa nghĩ vậy, áo giáp màu tím vàng trên người Lâm Thiên Sinh lập tức biến mất, thay vào đó là bộ quần áo lôi thôi mà anh từng mặc khi vừa mới rời khỏi thế giới này.
Đồng thời, con ngươi kép cũng biến mất, giấu công pháp Phệ Thiên đi.
Bắt đầu từ giờ phút này, trên người anh ngoài tu vi ra, không có gì khác so với người bình thường.
“Kể cũng thoải mái hơn nhiều.”
Giấu thân thể của Tiên Vương đi, trở thành một kẻ phàm trần, Lâm Thiên Sinh đột nhiên cảm thấy như trút bỏ được gánh nặng.
Anh đứng dậy, đút hai tay vào túi, nhanh chân rời khỏi đây.
Một lát sau, Lâm Thiên Sinh tới được một con phố cực kỳ sầm uất.
Anh ở Tiên Giới vạn năm, giờ trở về, dường như tất cả vẫn không hề thay đổi chút nào.
Giống như khi anh vừa mới tới Tu Tiên Giới vậy.
“Cuộc sống phàm trần có vẻ cũng không tồi.”
Nghĩ tới cảnh anh lừa tôi, tôi lừa anh, đủ loại tư lợi ở Tu Tiên Giới, lúc này trong lòng Lâm Thiên Sinh không khỏi cảm thấy thoải mái lạ thường.
Nhưng sau đó anh lần mò túi thì thấy bên trong rỗng tuếch.
Lâm Thiên Sinh không khỏi nhăn nhó khó xử: “Thôi về lại cái ổ chó của mình ở thế giới này đã rồi tính sau.”
“Là anh ta!”
Lâm Thiên Sinh đang lên kế hoạch cho cuộc sống thảnh thơi của mình sau này thì một người phụ nữ đột nhiên lên tiếng.
Sau đó, người này vươn tay kéo anh lại.
“Hả?”
Lâm Thiên Sinh ngẩn người, bỗng nhiên anh bị một người phụ nữ kéo tới trước mặt một người phụ nữ khác.
Từ cách ăn mặc đến phong thái đều thể hiện rõ hai người phụ nữ này là cành vàng lá ngọc.
Người phụ nữ kéo anh lại lên tiếng trước: “Chỉ cần cô lấy anh ta thì nhà họ Lăng sẽ bỏ qua chuyện này.”
Người phụ nữ xinh đẹp không gì sánh bằng còn lại nghe vậy thì kinh ngạc nhìn Lâm Thiên Sinh vừa ngơ ngác, ngớ ngẩn, vừa lôi thôi lếch thếch.
Sau đó, cô gái này nhăn nhó nói: “Vi Vi, tôi...”
Cô gái này tên là Tô Nhiên.
Tuy nói nhà họ Tô của cô ở thành phố Giang Nam không bằng nhà họ Lăng nhưng họ cũng là một gia đình có thể diện.
Tài sản thuộc top 5.
Cô là người thừa kế tương lai của nhà họ Tô, sao cô có thể lấy một tên ăn mày nghèo khổ đầu đường xó chợ được?
Lăng Vi Vi nhếch khóe môi khinh thường, cười khẩy nói: “Thế nào? Không đồng ý điều kiện này của tôi thì chuyện này đến đây là hết.”
“Nhà họ Tô cứ đợi tới ngày phá sản đi.”
“Chỉ cần cô chịu lấy anh ta thì tôi sẽ bảo anh tôi mở một mắt lưới, tha cho nhà họ Tô, ha ha ha!”
Nghe vậy, Tô Nhiên sững người.
Khóe mắt cô ươn ướt, nước mắt lưng tròng, trông mà tội nghiệp.
Tô Nhiên thực sự không ngờ rằng, Lăng Vi Vi từng được coi là người bạn thân nhất của cô, không giấu nhau điều gì, giờ lại đưa ra cho cô một yêu cầu vô lý như vậy.
Có lẽ vì năm xưa cô từ chối lời cầu hôn của cậu cả nhà họ Lăng, từng khiến nhà họ Lăng quét sạch thể diện.
E là lần này dù thế nào nhà họ Lăng cũng phải lấy lại mặt mũi.
Lâm Thiên Sinh đứng bên cạnh nghe cuộc trò chuyện của hai người cũng hiểu được sơ sơ, hóa ra bọn họ thực sự coi anh là một thằng ăn mày.
Anh lập tức không vui, nói: “Này, đồ phàm trần, các người nghĩ tôi là ai vậy?”
“Tôi là…”
Lâm Thiên Sinh còn chưa nói xong, Lăng Vi Vi đã ngắt lời: “Cô ta là mỹ nữ đệ nhất Giang Nam, con gái phú hào với gia sản hơn chục tỷ.”
“Giờ người ta chịu làm vợ anh, anh có đồng ý không?”
Con gái nhà giàu? Sở hữu khối tài sản hàng chục tỷ?
Nghe vậy, Lâm Thiên Sinh vốn đang định nổi giận không khỏi ngẩn người.
Con gái nhà giàu thì không quan trọng.
Nhưng ở thế giới người phàm này mà sở hữu được hơn chục tỷ thì sau này có thể sống sung sướng, vô tư.
Hiện tại, anh có tu vi vạn năm nhưng không có xu dính túi.
Chỗ này cũng không phải là Tiên Giới mà là Lam Tinh vào thời đại mạt pháp, không có tiền chẳng khác nào tay không đánh giặc.
Huống hồ, hiện tại anh còn muốn luyện thêm phàm tâm, nếu như vô duyên vô cớ giết người phàm, chém người cướp của như trước đây thì sẽ tổn hại số mệnh của bản thân.
Nhanh chóng nghĩ tới đây, Lâm Thiên Sinh lập tức không còn gì không vui nữa.
Anh nói: “Thì ra là thế, có làm vợ hay không chỉ là chuyện nhỏ, quan trọng là cô ấy có tiền.”
Lúc này, anh cũng nhìn lại Tô Nhiên một lượt từ trên xuống dưới.
Không nhìn thì thôi, nhìn xong Lâm Thiên Sinh không khỏi giật mình, buột miệng nói: “Kinh khủng thật, trên người cô gái này có nhân quả rất lớn!”
Lúc này, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp quyến rũ của Tô Nhiên đã tức tới độ xám ngoét.
Cô gìn giữ trong sạch 23 năm, còn chưa hẹn hò ai bao giờ, sao có thể tùy tiện lấy một tên ăn mày cơ chứ?
Nếu thật sự phải như vậy thì cô cũng không dám yêu cầu gì nhiều, chỉ mong có thể lấy một người bình thường.
Nhưng tên này không chỉ trông lôi thôi lếch thếch mà còn đi đứng như một thằng điên.
Dù có nhìn kiểu gì cũng vẫn cảm thấy anh là một tên thần kinh giẫm phải đinh, tâm thần bất ổn.
Tô Nhiên nói: “Vi Vi, liệu có thể cho tôi suy nghĩ thêm không, dù sao hôn nhân là chuyện lớn, không phải trò đùa, tôi cần phải về bàn bạc với người nhà đã.”
Lăng Vi Vi không chịu, khoanh tay nói: “Không được, tôi muốn cô đồng ý luôn bây giờ, hơn nữa còn phải công khai lấy giấy đăng ký kết hôn.”
“Hạnh phúc cuộc đời cô quan trọng hay là gia sản của nhà cô quan trọng, cô tự cân nhắc đi.”
“Tôi chỉ cho cô một phút để suy nghĩ thôi.”
Thấy phen này nhà họ Lăng quyết tâm phải làm khó dễ nhà họ Tô, cuối cùng Tô Nhiên không còn cách nào khác nữa.
Nghĩ kĩ thì, so với gia sản của gia đình thì hạnh phúc cá nhân của cô có là gì?
“Được, tôi đồng ý.”
Khóe mắt Tô Nhiên trào ra đôi dòng lệ không cam lòng, cắn răng đồng ý.
Có thể thấy, lúc này trong lòng cô không cam tâm biết chừng nào.
“Ha ha ha, cứ quyết định như vậy đi.”
“Ngày mai tôi chờ hai người ở Ủy ban, đợi hai người kết hôn rồi, mối nguy của nhà họ Tô lần này sẽ được hóa giải.”
Lăng Vi Vi cười đắc ý, được mấy tên vệ sĩ áo đen bao quanh, nghênh ngang lên xe, đi khỏi đây.
Lâm Thiên Sinh nhìn theo xe của Lăng Vi Vi với sắc mặt hững hờ.
Anh đã quá quen với cảnh tượng tiểu nhân đắc chí này rồi.
“Anh đi với tôi.”
Lăng Vi Vi đi rồi, Tô Nhiên bảo Lâm Thiên Sinh ngồi lên chiếc BMW của mình.
Lâm Thiên Sinh cũng không để tâm, dù sao chuyện này cũng chẳng thiệt gì cho anh.
Chỉ có điều thật không ngờ rằng, anh vừa mới trở về thế giới cũ thì đã gặp phải chuyện hoang đường như vậy.
Sau khi lên xe, sắc mặt Tô Nhiên ngơ ngác.
Cô hỏi mà không quay đầu lại: “Anh ở đâu?”
Lâm Thiên Sinh do dự, một lát sau mới nói địa chỉ của mình ở thế giới này ra.
Đó là một ngôi nhà nhỏ đơn sơ chỉ rộng vài chục mét vuông.
Tô Nhiên vừa nghe địa chỉ của anh, sắc mặt càng thêm khó coi.
Sau đó, cô cho xe chạy thẳng tới địa chỉ mà Lâm Thiên Sinh nói.
Trên đường đi, không ai nói gì cả.
Khoảng một tiếng sau, xe tới nơi.
Sau khi xe dừng lại, Tô Nhiên thở hắt ra một hơi, lạnh lùng nói với Lâm Thiên Sinh: “Ngày mai cầm theo thẻ căn cước và sổ hộ khẩu, tới Ủy ban gặp tôi, còn bây giờ thì anh xuống xe đi.”
Lâm Thiên Sinh hơi khựng lại, hỏi: “Cô không hỏi lai lịch và tên tuổi của tôi ư?”
Tô Nhiên thở dài thườn thượt: “Tôi không muốn biết, dù sao chuyện này cũng không như anh nghĩ đâu, anh đi về trước đi.”