Editor: Linh.
Lý Tùng cười nói: "Nhà bọn họ thế nào không liên quan đến chuyện của chúng ta, nàng yên tâm ở cữ là được."
Quế Thanh Thanh thấy Lý Tùng không chịu nói, liền cũng không hỏi thêm, kỳ thật trong lòng nàng cũng đoàn được chút manh mối, nếu trượng phu sợ nàng nghĩ quá nhiều, vậy nàng cũng không không nên đào gốc bới rễ.
Ngày hôm sau Hoa Quế nhận được tin đến xem nàng, vừa thấy được Quế Thanh Thanh nàng liền cười nói: "Ta đã nói một thai này của muội nhất định là con trai, đứa nhỏ này giọng thật lớn, ta vừa vào cửa đã nghe thấy, giọng lớn chứng tỏ hải tử thân thể khỏe mạnh." Hoa Quế thấy muội muội đang đổi tã cho hài tử, vội đi qua giúp đỡ thay tã cho hài tử, miệng dặn dò: "Ở cữ cần phải chú ý chút, đừng cái gì cũng làm, cẩn thận bị hậu sản."
"Ta biết, đây không phải là do Đinh đại tẩu đi giặt tã sao, bây giờ trong nhà người làm đầy đủ, cái gì cũng không cần ta làm... Đúng rồi tỷ, trong nhà tỷ lương thực có đủ ăn hay không?"
"Đầy đủ, trước tết không phải là muội nhắc ta đừng bán lương thực sao, ta cũng cân nhắc năm nay mở cửa hàng điểm tâm cần không ít bột mì, liền đem hoa mầu giữ lại không bán, dự định năm nay trồng nhiều hơn một ít mạch, nào biết gặp phải tình huống như vậy? Đúng rồi, ta vẫn muốn hỏi muội, làm sao muội biết năm nay sẽ có hạn hán a?"
Quế Thanh Thanh cười nói: "Nói ra vẫn lại là năm ngoái lúc đi Phủ Thanh Châu, gặp một Lão hòa thượng tiên phong đạo cốt, hắn nói năm nay Đông Nam có hạn hán, chỉ là lúc ấy người nào cũng không tin, nói Lão hòa thượng kia ăn nói bừa bãi, ta cân nhắc thà rằng tin là có chứ đừng không tin, liền thuận miệng nhắc nhở tỷ tỷ một câu. Trái lại cha chồng tin tưởng không nghi ngờ, lúc này mới dự trữ không ít lương thực."
Quế Thanh Thanh tùy tiện bịa cái lý do này, Hoa Quế không biết chữ, tâm tư cũng đơn giản, mấu chốt là nàng sẽ không nghĩ đến muội muội sẽ nói dối, Hoa Quế cười nói: "Đều nói nhà có một lão(ông lão) như có vật báu, ta đã nghe nói, nhà muội ở xung quanh Lý gia thôn đổi không ít đất vườn, lần này xem như đã thành đại địa chủ, về sau muội hãy chờ hưởng phúc đi."
Quế Thanh Thanh cười cười: "Ta bây giờ ở cữ, chuyện đổi ruộng đất này đều là phụ thân và Đại Lang làm, đến cùng như thế nào ta thật đúng là không biết. Chuyện này tỷ cũng đừng nói với người khác, nói với người bên ngoài đều là Tần gia giúp đỡ đổi lương thực."
"Biết biết, ta lại không ngốc, chính là với tỷ phu của muội, ta cũng không nói..." Lúc này, Hoa Quế đã đem hài tử bọc tốt, Quế Thanh Thanh nói: "Ta cho bảo bảo ăn sữa một lát, một hồi hắn lại đói bụng, hắn bây giờ đói bụng cũng khóc, đi tiểu cũng khóc, khóc lên giọng rất lớn, cả sân đều có thể nghe thấy."
Nhi tử của Hoa Quế đã hơn bốn tháng, nàng bây giờ trai gái song toàn, có thể nói là mỹ mãn, cho dù bởi vì giá lương thực lên cao cửa hàng điểm tâm buôn bán không tốt như trước, nàng cũng không bị ảnh hưởng gì, Hoa Quế cười hề hề ở một bên nhìn Quế Thanh Thanh cho hài tử ăn sữa "Tiểu tử này đặt tên chưa?"
"Còn chưa có, cha chồng nghĩ đến không biết bao nhiêu cái tên, cũng cảm thấy không tốt, ta đặt cho hắn cái nhũ danh là Trường Sinh, trước gọi như vậy."
"Trường Sinh? Cho dù đại danh gọi là Trường Sinh cũng không tồi a!"
"Lời tuy nói như vậy, nhưng là nếu như không cho cha chồng đặt tên, cũng không được đúng không?"
Hoa Quế nghe xong liền cười, con trai của con trai cả, ở nhà đều rất được coi trọng, để lão nhân đặt tên cho cũng là chuyện bình thường, nàng lấy ra lễ vật chính mình chuẩn bị cho tiểu cháu ngoại trai, tiểu hài tử mặc cái yếm, quần áo, chăn nhỏ, mỗi cái đều chuẩn bị hai bộ, sợ tiểu hài tử đi tiểu ướt không có đồ thay, tỷ muội hai người bởi vì đã không có mẹ ruột, phụ thân lại là sâu rượu, trái lại giúp cho tỷ muội hai người thân thiết hơn.
Quế Thanh Thanh nhìn cái yếm nhỏ mà Hoa Quế thêu, đồ lót, mặt trên thêu chữ Phúc hoa văn hình mây, sợ chỉ thêu cọ sát vào làn da mềm mại của hài tử, bên trong lại lót thêm một lớp bông mềm, một chút chỉ thêu cũng không lộ ra, rõ ràng là rất dụng tâm.
Quế Thanh Thanh cười nói: "Tỷ vẫn còn phải trông hài tử, còn phải bận việc trong cửa hàng, làm sao có thời gian làm cái này?"
Hoa Quế nghe xong cười cười "Đây là lúc ta mang thai làm, tiểu tử nhà ta, dùng đồ Chiêu Đệ đã dùng qua, muội nghĩ xem muội không có bà bà, nhà mẹ đẻ của chúng ta lại không có nương, liền cố ý làm nhiều hơn mấy cái..."
Quế Thanh Thanh nhìn chữ phúc kia, không khỏi cười nói: "Tỷ, sao tỷ lại phải lo lắng như vậy, lại còn đặc biệt thêu chữ Phúc, đây là tiểu Mãn viết?"
"Đúng vậy! Người khác cũng không biết chữ."
"Còn nhớ rõ lúc chúng ta còn nhỏ, cũng chỉ mặc vô cùng đơn giản, trên cái yếm cả một bông hoa cũng không có, nương khi đó..."
Hoa Quế rõ ràng là không muốn nhắc đến chuyện cũ, vội vàng ngắt lời nàng "Thanh Thanh, nói chuyện này để làm gì? Nương lại không thích chúng ta."
"Cũng không thể nói như vậy? Nương chỉ là không thích ứng được cuộc sống ở quê..."
Hoa Quế vẫn là không muốn nói đến chuyện này, nàng nhìn bảo bảo trong lòng muội muội, thấp giọng cười nói: "Ai ôi, đứa nhỏ này mở to mắt, ánh mắt cũng thật lớn, nhìn nhiều hữ thần a, giống như có thể thấy người."
Quế Thanh Thanh cười cười "Nào có nhanh như vậy đã nhìn thấy người? Ánh mắt thì thật sự rất lớn." Nàng cho hài tử ăn sữa, nhìn chân nhỏ của nhi tử đạp tới đạp lui, trong mắt Quế Thanh Thanh toàn là ôn nhu, tiểu tử kia ừng ực uống sữa một hồi, liền mơ mơ màng màng ngủ. Quế Thanh Thanh ôm hài tử dậy vỗ vỗ sau lưng hắn, không đến một hồi tiểu tử kia nấc một cái, lúc này nàng mới đặt hài tử xuống.
Hoa Quế vội nói: "Muội mau nằm xuống đi, ngồi lâu cẩn thận đau thắt lưng." Nhìn muội muội nằm xuống, nàng sợ ảnh hưởng muội muội nghỉ ngơi, liền cáo từ đi về, bây giờ cuộc sống của muội muội sung túc, trong nhà có nô tỳ hầu hạ, nàng cũng không còn gì phải lo lắng.
Quế Thanh Thanh ngủ một giấc tỉnh lại, chỉ thấy Hỉ muội đang ghé vào bên giường nhỏ xem Trường Sinh, nàng liền hỏi nói: "Hỉ muội, Thượng gia xảy ra chuyện gì, ngươi biết không?"
"Nô tỳ biết!" Mặc dù Hỉ muội tuổi còn nhỏ, hiểu được cũng không ít, nàng cười hì hì nói: "Nô tỳ nghe nói thê tử của tên Dương Mạt nhận được tin, tìm đến bắt gian, nghe nói lúc ấy có rất nhiều người xem náo nhiệt, nô tỳ ở phòng bếp nấu nước, cái gì cũng không biết, cũng may mà không đi, những người đó ở trong viện của Thượng thị phát hiện một khối thi thể..."
Quế Thanh Thanh ngầm lấy làm kinh hãi, nàng vội hỏi nói: "Vậy thi thể kia là ai? Về sau như thế nào?"
"Thi thể là ai nô tỳ không biết, nhưng mà rất nhanh nha dịch đã đến, Dương Mạt và Thượng thị kia đều bị nha dịch mang đến gặp quan, nghe nói là người kia phát hiện gian tình của bọn họ, nên bị bọn họ giết người diệt khẩu..." Hỉ muội nói xong, co rúm người lại, nàng nghĩ đến cách vách sân có người chết, cũng có chút sợ hãi.
Quế Thanh Thanh thấy không hỏi ra cái gì, tiền không nói gì nữa, chỉ ở trong lòng suy nghĩ, chuyện này chắc chắn cùng Lý Tùng có liên quan, nàng còn nhớ rõ lúc ấy Đỗ Tiểu Bộ từng đến tìm Lý Tùng, hai người vụng trộm thì thầm, không có quỷ mới la lạ, nàng tin tưởng Lý Tùng sẽ không hãm hại người vô tội, như vậy hai người này chính là chạm đến vảy của hắn, có lẽ Thượng thị muốn báo thù cho Tống Tử Kiều? Nói không chừng Tống Tử Kiều cảm thấy không ổn, liền cấp cho Thượng thị một tờ hưu thư, yêu cầu nàng ta thay mình báo thù, lấy hiểu biết của nàng đối với Tống Tử Kiều, hắn sẽ làm ra chuyện như vậy, nếu không phải như vậy, thì làm sao Thượng thị có thể biết Vương Chân ở chỗ này? Sở dĩ Thượng thị quyến rũ Dương Mạt, nhất định chính là vì lợi dụng hắn...
Xảy ra náo loạn này, nhà mẹ đẻ Thượng thị lập tức làm rõ Thượng gia không có nữ nhân như vậy, Thượng thị vừa thẹn vừa xấu hổ, ở trong nhà giam tự sát, về phần Dương Mạt kia, bị đày đi sung quân.
Quế Thanh Thanh còn đang ở cữ, đương nhiên không biết những chuyện này, Lý Tùng cũng cố ý giấu không nói. Một tháng đảo mắt liền qua, bởi vì bây giờ đang hạn hán, lòng người hoảng sợ, cho nên người một nhà thương lượng, hài tử đầy tháng sẽ không làm lớn, chỉ mời người nhà hai bên đến xem náo nhiệt, buổi sáng hôm nay, Quế Thanh Thanh cuối cùng cũng được thống thống khoái khoái tắm nước nóng, thay đổi một bộ xiêm y mới.
Sau khi ăn sáng xong không bao lâu, thân gia bằng hữu lục tục đến, tuy nói không làm lớn, nhưng là thân phận địa vị hiện giờ của Lý Tùng, có lẽ người người đều muốn đến Lý gia ăn một bữa cơm no, liền ngay cả Quế Lương cũng mang theo thê nhi đến đây.
Các nữ nhân đều đến nhà giữa nhìn hài tử, Nhị nương Vũ thị dáng vẻ kiêu ngạo đến "Nhận được các ngươi gửi tin, trong lòng ta rất lo lắng, sợ Thanh Thanh có cái gì xấu, sinh hài tử chính là đi qua quỷ môn quan, chỉ là các ngươi chuyển đến nơi này ta còn chưa từng đến, muốn đến nhìn các ngươi cũng không biết đi như thế nào..."
Vũ thị nói gần nói xa chính là oán giận Quế Thanh Thanh cũng nhà mẹ đẻ không thân thiết, bà đến cả nhà Quế Thanh Thanh ở đâu cũng không biết, Quế Thanh Thanh cũng mặc kệ bà ta, nhớ ngày đó nàng chuyển đến nhà mới, cũng mời các thân thích bằng hữu đến ăn cơm, Vũ thị lúc ấy sợ mất tiền, căn bản không có đến, lúc này lại còn nói cái này! Quế Thanh Thanh vốn định kích thích bà ta hai câu, về sau nhớ đến dù sao bà ta cũng là nương của tiểu Mãn, liền nhịn. Chỉ thấp giọng hỏi vài câu về bài học của tiểu Mãn, lại biết thì ra mọi nhà đều đã ăn không đủ no, tư thục đã nghỉ.
Vũ thị thấy có chút nhạt nhẽ, vội nói tiếp: "Bây giờ thấy Thanh Thanh như vậy, ta cuối cùng cũng yên tâm rồi... Đứa nhỏ này thật là xinh đẹp, trắng trẻo nõn nà, cặp mắt kia giống hệt nương, đen như quả nho..."
Hoa Quế cũng không để ý đến bà ta, chỉ hỏi Quế Thanh Thanh "Hài tử ban đêm có ngoan không? Có khóc không? Ở cữ ban đêm người nào chăm sóc?"
Quế Thanh Thanh cười nói: "Không sao, đứa nhỏ này biết đau lòng ta, ban đêm không khóc không nháo, ban ngày Đinh đại tẩu giúp đỡ trông nom, ban đêm đi tiểu còn có Đại Lang giúp ta, không hề mệt."
Hai người nói chuyện, nhị thẩm Tống thị mang theo mấy người con dâu đến đây, Nhị nương Vũ thị nói thầm, "Đây là cố ý chạy đến đây ăn cơm đi?" Mấy ngày hôm trước Lý Tùng đặc biệt đến Quế gia đưa chút lương thực, hôm nay Vũ thị cư nhiên bày ra dáng vẻ của mẹ vợ.
Quế Thanh Thanh không khỏi liếc bà ta một cái, đã sớm biết bà ta là người như vậy, cho nên Quế Thanh Thanh đối với bà ta vẫn nhàn nhạt, nếu không phải sợ phụ thân và đệ đệ bị đói, Quế Thanh Thanh mới mặc kệ bà ta. Lời này cũng may là Tống thị không nghe thấy, nếu không thì chắc chắn là một hồi tranh chấp.
Tống thị vừa đến liền thấy Vũ thị, Vũ thị trước kia đối xử với Quế Thanh Thanh như thế nào, nàng biết rõ ràng, bởi vì chướng mắt tính tình của Vũ thị, bà đối với Vũ thị không hề thân thiện, chỉ gật đầu, liền đối với Quế Thanh Thanh cười nói: "Nhị thẩm đến muộn, để cho ta nhìn tiểu tử mập này một chút."
Quế Thanh Thanh vội vàng mời Nhị thẩm ngồi xuống, Tống thị ở bên giường thêu ngồi xuống, nhìn nhìn hài tử cười nói: "Đứa nhỏ này bộ dáng thật đẹp, giống nương. Ông nội hắn được tôn tử vui mừng muốn chết, mấy ngày nay mỗi lần về thôn, đều chạy đến nhà ta kể về hài tử, ta liền cho đến bây giờ cũng chưa từng nhìn thấy có lúc nào đại ca vui mừng như vậy..." Bà nói xong lại quan sát khí sắc của Quế Thanh Thanh một phen "Nhìn ngươi này ở cữ dưỡng không sai."
Quế Thanh Thanh cười nói: "Làm cho Nhị thẩm lo lắng, ta rất tốt. Trong nhà có khỏe không?"
"Tốt, năm nay ít nhiều có nhà ngươi đưa lương thực, bằng không thế nào cũng phải chết đói..."
Vũ thị vừa nghe thấy Quế Thanh Thanh cũng đưa lương thực cho Vũ thị, lập tức có chút đỏ mắt, bà cũng không phải là bà bà của Quế Thanh Thanh, thật sự là lương thực nhiều không có chỗ tặng, Vũ thị đang muốn nói chuyện, lại nghe thấy Quế Thanh Thanh nói: "Đây cũng là chuyện nên làm, trước kia lúc ta không có cơm ăn, Nhị thẩm cũng chăm sóc ta không ít..."
Vũ thị nghe xong lời này, cuối cùng cũng không lại làm chuyện ngu ngốc, Quế Thanh Thanh lại an ủi: "Ta nghe Đại lang nói, qua vài ngày lương thực cứu tế của triều đình đến, hẳn là sẽ không như vậy, Nhị thẩm yên tâm bớt buồn."
Nói đến chuyện này, Tống thị không khỏi thở dài "Nếu như trông cậy vào triều đình cứu tế, vậy thật sự là thế nào cũng phải đói chết, nhưng mà, có dù sao vẫn tốt hơn so với không có..." Chuyện như vậy trước đây bà đã trải qua một lần, triều đình cứu tế đều vào túi riêng của tham quan, đến trong tay dân chúng, thật sự là như muối bỏ biển.
Quế Thanh Thanh cũng biết cái này, mấy con dâu của Tống thị lại bảy miệng tám lời nghị luận lên, Quế Thanh Thanh nghe các nàng nói Lý Du, Lý Bách cũng cầm lương thực đi đổi đất với người ta, không khỏi kinh ngạc, mặc dù năm trước Lý Tùng đã từng nhắc nhở hai người đệ đệ của hắn phải dữ trữ nhiều lương thực, nhưng là người ta căn bản không có nghe lời ca ca, mấy ngày hôm trước trong nhà hết lương thực, vì chuyện này, Lý Tùng còn cố ý tặng cho thân thích nhà mình mấy đấu lương thực, bọn họ làm sao lại có lương thực đổi đất? Chẳng lẽ là đem lương thực nhà mình cho đổi đi ra ngoài?
Quế Thanh Thanh vừa định hỏi tỉ mỉ hơn, Lý Du và Lý Bách mang theo người nhà đến đây, Vương thị, Hồ thị cũng vào nhà xem hài tử, mọi người lại là một trận hàn huyên, Quế Thanh Thanh cũng không lại hỏi nhiều.
Rất nhanh liền đến buổi trưa, mọi người thảo mãn ăn một trận, bởi vì đường xa, mọi người cũng đều tản ra, trái lại Lý Du, Lý Bách không chịu đi.
Lý Tùng thấy hai người giống như có việc, liền hỏi nói: "Các ngươi làm sao vậy? Có chuyện gì sao?"
Lý Du ngượng ngùng nói: "Ca, lương thực lần trước huynh cho... Không... Không còn...."
Lý Tùng chau mày "Mới có thời gian mấy ngày, làm sao đã không còn?"
Hồ thị ở một bên xen vào nói: "Đại ca, ngài cũng biết, bây giờ nhà nào cũng thiếu lương thực, nhà mẹ đẻ của ta... Ta cũng không thể mặc kệ mà nhìn bọn họ bị đói..."
Quế Thanh Thanh ở bên cạnh nghe, đã sớm giận, nếu như bọn họ thật sự cứu tế thân thích, cũng có thể tha thứ, Quế Thanh Thanh lạnh lùng nói: "Sao ta nghe nói các ngươi lấy lương thực đi đổi đất vườn? Có phải là ngươi cảm thấy đại ca, đại tẩu của ngươi là đồ ngốc? Rất dễ lừa gạt?"
Vương thị đúng lý hợp tình nói: "Đại ca Đại tẩu, dù sao lương thực nhà các ngài dùng để đổi đất cũng tiện nghi hơn so với nhà người khác, nếu như vậy, sao không đem tiện nghi tặng cho người nhà?"
Lão gia tử Lý Phúc Mãn vừa nghe, cầm lên chén trà bên cạnh "bốp" một tiếng ném đến trên mặt đất "Tất cả cút ra ngoài cho ta! Các ngươi đã lấy lương thực đổi đất, thì đi ăn đất đi, lương thực một chút cũng không có! Tất cả cút!"
Trong nhà lương thực dự trữ xác thực là còn không nhiều lắm, Quế Thanh Thanh mua được lương thực, tổng cộng đổi được hơn một ngàn mẫu đất, còn lại cũng chỉ đủ cho người một nhà ăn đến mùa thu sang năm, đây vẫn chỉ là thứ yếu, Lý Phúc Mãn tức giận nhất chính là mùa thu năm trước, hắn rõ ràng đã bảo hai đứa con trai này không được bán lương thực, nhuwg là người ta căn bản không nghe lời ông, bây giờ con lớn nhất chia lương thực cho bọn họ, lương thực cứu mạng bọn họ vậy mà cũng dám bán! Sao có thể không làm cho Lý Phúc Mãn tức giận?
Lý Du, Lý Bách hai nhà bị Lão gia tử Lý Phúc Mãn đuổi ra khỏi cửa, xám xịt đi về.
Lúc này, Trường Sinh thức dậy, tiểu tử kia có lẽ là đói, khóc đến kinh thiên động địa, Quế Thanh Thanh ôm hắn vào trong ngực, hắn lại bắt đầu dúc, Quế Thanh Thanh cười nói: "Trường Sinh đói bụng sao." Nàng cởi bỏ y phục, cho hài tử ăn sữa, lúc này Lý Tùng đi vào, hắn cầm lấy bàn chân của nhi tử, cẩn thận nói: "Thanh Thanh, đừng giận bọn họ."
Quế Thanh Thanh cười nói: "Ta gả đến Lý gia không phải ngày một ngày hai, bọn họ là dạng người gì ta biết rõ ràng, nếu như theo chân bọn họ tức giận, sớm đã tức chết rồi."
Lý Tùng cười nói: "Còn nói không tức giận, cái này cũng không tính là nói lẫy? Chỉ là bọn họ dù sao cũng vẫn là đệ đệ của ta, ta cuối cùng cũng không thể không quản sống chết của bọn họ..."
"Vậy chàng định làm như thế nào?"
"Cũng không thể như vậy là xong, đương nhiên là phải cho bọn họ nếm một chút giáo huấn, trước để bọn họ đói mấy ngày, tránh cho được lương thực lại đi đổi đất."
Quế Thanh Thanh nói: "Lần tới cho bọn họ ít một chút, cho bọn họ một lượng lương thực nhất định, nhiều hơn không có."
"Ừ, cứ làm như vậy." Lý Tùng liên tục gật đầu.
Không lâu sau, lương thực cứu tế của triều đình quả nhiên đến, dù vậy, Huyện Thanh Phổ vẫn có không ít dân chúng đi chạy nạn, sau đó thống kê, chỉ có thôn dân ở Lý gia thôn, một người đi chạy nạn cũng không có, chỉ có điều phần lớn đất vườn đều bị Lý gia dùng lương thực đổi lấy.
Từ đó, Lý gia chẳng những có thanh danh tốt, cũng trở thành địa chủ nổi danh ở Huyện Thanh Phổ, Mã Huyện lệnh ở Huyện Thanh Phổ ngốc đúng sáu năm, sáu năm này Lý Tùng vẫn làm Điển Sử Huyện Thanh Phổ, tất cả Huyện Thanh phổ cũng đều yên bình, Lý Tùng đặc biệt tổ chức thủ hạ nha dịch mở một nhà bảo tiêu, mặc dù không cần "câu cá", nhưng tình hình kinh tế của những người thủ hạ này đều cực kỳ dư dả, những nha dịch này đối với Lý Tùng tự nhiên là vạn phần ủng hộ.
Đến lúc Mã Huyện lệnh thăng chức, Lý Tùng suy nghĩ mãi, cuối cùng từ chức Điển Sử, hắn tiến cử Đỗ Tiểu Bộ tiếp nhận chức vị Điển Sử, chính hắn trở lại Lý gia thôn, xây một tòa nhà lớn, an tâm làm phú hộ, Lý gia bây giờ sản nghiệp rộng, thê tử luôn luôn bận rộn Lý tùng có chút không đành lòng.
Trong sau năm Quế Thanh Thanh tổng cộng sinh ba nhi tử, hôm nay tiểu nhi tử của Lý Tùng hơn trăm ngày, Lý Tùng mở một tiệc rượu, chờ hắn tiễn xong khách nhân trở về, chỉ thấy Trường Sinh ngồi gần lò sưởi đặt ở đầu giường, tay đang đong đưa xe, trong xe tiểu nhi tử không chịu ngủ, miệng y y nha nha, không hiểu là đang nói cái gì.
Con thứ hai đã ngủ say, mặc dù Trường Sinh buồn ngủ, nhưng vẫn ngồi chỗ kia trông coi tiểu đệ đệ, mơ mơ màng màng trong miệng không biết đang nói cái gì. Bên cạnh Đinh đại tẩu khuyên như thế nào, Trường Sinh cũng không chịu đi ngủ, hắn nghe thấy động tĩnh, thấy cha mẹ tiến vào, trên mặt lập tức nở nụ cười, hắn đứng dậy, mở ra cánh tay nhỏ, hướng mép giường đất bên này nhào đến.
Lý Tùng vội vàng mở ra hai tay tiếp được nhi tử, Trường Sinh đem đầu chôn ở cổ của phụ thân, cánh tay nhỏ ra sức ôm không chịu buông, hắn cùng phụ thân thân thiết, lại không giám lên tiếng, sợ đánh thức Nhị đệ.
Quế Thanh Thanh vội vàng đi dỗ tiểu nhi tử đi ngủ, Lý Tùng thì ôm lấy Trường Sinh đi vào trong buồng, đặt hắn xuống giường, Trường Sinh nói: "Phụ thân, ngài lại uống rượu, hương vị thật không dễ ngửi."
Lý Tùng không khỏi mỉm cười "Nam tử hán đương nhiên phải có tửu lượng, ngươi cùng phụ thân học võ không phải là để tương lai làm Tướng quân sao?"
Trường Sinh nghĩ nghĩ, nói: "Nương ghét nhất là mùi rượu, ta đây tương lai không làm Tướng quân, ta muốn làm Trạng nguyên!"
Lý Tùng cảm thấy tiểu hài tử cũng chỉ là tùy tiện nói một chút, đâu nào dự đoán được mười mấy năm sau, nhi tử thật sự thi đậu Trạng nguyên trở về.
Quế Thanh Thanh tổng cộng sinh được năm nhi tử hai nữ nhi, hai vợ chồng dốc lòng dạy bảo hải tử, có đứa con cả làm tấm gương, ngoài ra bốn nhi tử cùng đều tương đối thích đọc sách, trước sau cũng đều thi đậu tiến sĩ.
Nhiều năm sau, Huyện Thanh Phổ người ta nói đến dòng dõi Trạng nguyên, thì không có ai không biết, Lý thị sớm đã trở thành danh môn vọng tộc.
Toàn Văn Hoàn.