Edit: Nguyệt Chiêu viện
Beta: Huệ Hoàng hậu
Dường như hòa hợp với sự vui sướng nhàn nhạt sau khi bước đầu của đại sự đã định xong, mùa hè này phá lệ yên lặng, không có bất cứ chuyện phiền lòng nào khiến người ta sốt ruột. Không khí êm đềm như vậy khiến trong lòng nhớ lại những chuyện cũ. Tính ra những năm tháng ở kiếp này không dài cũng không ngắn, từng ngày trôi qua trước mắt, giống như lật từng trang sách vậy, đảo mắt đã trải qua rất nhiều chuyện.
Trước đây cũng không quá lâu, Trương thị còn là Cảnh Phi, chấp chưởng lục cung, bên ngoài mọi thứ đều yên bình. Sau đó chân tướng từng chút một bị vạch trần, thế cục của hậu cung khi lộ rõ chân tướng cũng xem như long trời lỡ đất. Tịch Lan Vi từng khẩn trương, từng sợ hãi, nhưng dường như cũng không cảm thấy kinh tâm động phách bao nhiêu. Hoặc là rốt cuộc chưa từng có quá nhiều lo lắng, ít nhất cũng không cần thời thời khắc khắc lo lắng rằng mình sẽ dính líu tới chuyện gì. Sự yên tâm này cứ thuận lí thành chương mà trôi qua như vậy, bây giờ đột nhiên nghĩ tới lại buồn cười không chịu nổi. Chả trách ngay cả Trương thị cũng nói nàng ở hậu cung mà vẫn có thể trở nên như vậy, cũng không dễ dàng gì.
...
"Cười gì thế?" Tầm mắt của Hoắc Kỳ từ trên tấu chương chuyển đến trên mặt nàng, nhìn nàng hỏi.
Tịch Lan Vi khẽ hít một hơi lắc đầu. thảnh thơi nói: "Nhớ lại chuyện cũ không ngăn được trong lòng tràn đầy cảm khái, mặc dù một đường hiểm nguy không ngừng nhưng vẫn sống tự tại, cuối cùng may mắn có được một phu quân tốt, cho dù xảy ra chuyện gì vẫn luôn tin tưởng, bảo vệ thiếp".
"..." Nàng nói thẳng thừng, khiến Hoặc Kỳ không thích ứng kịp, hơi hốt hoảng thích ứng một lượt rồi mới tỉnh lại, khẽ ho khan: "Phải rồi, phải rồi..."
Sau đó hắn nhìn về phía An Ngọc đang chơi cầu vải ở bên ngoài, mặt lộ ý cười ngưng thần nhìn một hồi: "Đợi trở về Trường Dương, trước hết sắc phong cho nàng, sau đó... có một số chuyện cũng nên nói ra".
Tất nhiên ý nói chuyện lập hậu. Tịch Lan Vi vẫn ở vị trí Huệ phi, nàng không thấy thiệt thòi gì nhưng hắn lại cảm thấy áy náy. Chẳng qua lúc trước xảy ra quá nhiều chuyện, lại thêm chuyện này thì khiến mọi chuyện càng thêm loạn. Hiện giờ đại cuộc đã định, có thể yên tâm nói chuyện này ra. Cho dù biết rõ sẽ có triều thần phải đối chuyện lập nàng làm Hoàng hậu vì xưa nay nàng chuyên sủng thì cũng không sao cả. Không có chuyện gì khác thì hắn luôn nghĩ tới nghĩ lui một cách triệt để chuyện này, chặn miệng mấy triều thần đó từ mọi phương diện, không nhấc nàng lên hậu vị thì không được.
Đương nhiên chuyện sắp xếp lập hậu trước không nhắc tới cũng không nói với nàng, từng bước mà làm tránh cho nàng càng thêm phiền não. Tóm lại đến lúc đó hắn có thể làm xong là được.
...
Trong thành Trường Dương, tiết mục thuyết thư càng ngày càng xuất sắc. Liên quan tới chuyện tranh giành quyền lực thì càng khiến người ta kích động, cộng thêm việc triều đình vừa có chuyện phát sinh, càng khiến cho bách tính muốn thăm dò rõ ràng, cũng xem như khó có dịp tiếp xúc với chuyện trong hoàng thất.
Ngay cả Tịch Lan Vi ở hậu cung cũng lập tức phái người đi thăm dò phần tiếp theo của câu chuyện. Tuy mình là người trong đó đã từng trải qua tất cả, nhưng câu chuyện này lại được trau chuốt thêm nên khi nghe càng thú vị hơn.
Nói đến đoạn hậu duệ Hạ gia của tiền triều giúp Hoắc Kỳ bắt Khương Du, nghe rồi quả thật không thể không cảm khái một câu nhân dân một lòng, trời cao phù hộ Đại Hạ. Tóm lại sức nắm bắt rất tốt, đúng lúc đúng dịp mà khiến mọi người nghe chuyện này đều cảm động và ghi nhớ hoàng ân bao la, lại vì biểu đạt ý phải uyển chuyển mà không muốn bách tính cảm thấy Hoàng đế bày mưu đặt kế trong này, cảm thấy chuyện này quá giả.
"Bệ hạ thật biết dùng mấy cái "mánh khóe" này". Tịch Lan Vi lười biếng bình luận, chốc lát bồi thêm một câu: "Cũng làm khó một du hiệp như Sở Tuyên có thể bắt kịp tình tiết như vậy".
...
Nhưng khi câu chuyện đang tới đoạn động lòng người, cảm thấy bước kế tiếp hẳn là một kết cục hoàn mỹ, thế mà lại dừng lại.
Nghe nói chỉ trong một đêm, tất cả những người thuyết thư đều dừng lại, không kể tiếp nữa. Các nơi đều dán bố cáo, ngày mai đổi thuyết thư khác. Nhất thời cả thành oán giận. Dân chúng đều cản thấy không đã ghiền, rối rít chất vấn tại sao lại treo kết cục ở đó mà không kể nữa. Các quán trà tửu lâu đều giải thích là người viết sách này bị bệnh tạm thời không viết nổi. Bọn họ cũng không dám tự tiện viết tiếp, mong mọi người bình tâm, đừng nóng giận.
Chuyện này quả thực không còn cách nào khác, sinh lão bệnh tử, ai cũng không tránh khỏi. Tuy nhất thời mọi người không vui, nhưng cũng chỉ đành nhẫn nại chờ đợi, không hiểu cho người khác thì cũng không còn cách nào khác.
...
Trong Duyệt Hân điện, Tịch Lan Vi nhìn từ trên xuống dưới đánh giá Sở Tuyên, chau mày giễu cợt: "Thiếu hiệp, người bị bệnh chỗ nào vậy?" Dừng lại một chút, lại nói "Chẳng lẽ bệ hạ khất nợ tiền thưởng nên người mới không viết tiếp nữa?"
"Không phải". Sở Tuyên nhún nhún vai, bình tĩnh nói: "Hắn không nói cho ta tiếp theo phải viết như thế nào, để ta tạm dừng, ai biết lại có an bài gì chứ?"
Tịch Lan Vi kéo kéo khóe miệng, trong lòng chửi thầm treo miệng của toàn thành như thế cũng quá đáng lắm rồi, hành vi của đương kim thiên tử quả thực không nhân ái chút nào...
Ngày hôm sau trong thành kể chuyện cũng khiến bách tính bàn luận hăng say, nhưng Tịch Lan Vi lại nghe chán rồi... là chuyện phụ thân nàng chinh chiến tứ phương, từ một trận mà thành danh hồi vừa làm quan cho đến trận bình loạn vừa qua, kể từng trận rồi từng trận, khiến cho Tịch Viên chiến công hiển hách bước gần thêm một bước được bách tính hô to gọi là anh hùng.
Rõ ràng là ý của Hoắc Kỳ. Chuyện lập hậu tuy là chuyện của riêng hắn, nhưng ý kiến của triều thần vẫn phải nghe một chút... cho dù là một tuồng kịch cũng phải nghe. Nếu tràng diện này còn có người lên tiếng phản đối, thì cứ lấy sự ủng hộ của dân gian mà áp đảo sự phản đối trong triều. Tịch Lan Vi cười trộm, dường như có thể tưởng tượng được lúc Hoắc Kỳ an bài thế này.
Dùng lời của Mị Điềm mà nói: "Cái gì mà chống đối với triều thần cơ chứ, vốn dĩ chẳng quan trọng đâu nhỉ? Ta thấy... chẳng qua biểu ca nghe chuyện xưa riết rồi nhất thời si mê đối với việc tác động lên suy nghĩ của thần dân mà thôi..." Cho nên mượn cơ hội này để đã ghiền mà thôi, lần này Tịch Lan Vi rất thông cảm.
...
Hai ngày sau câu chuyện càng trở nên phong phú hơn, từ Tịch Viên chinh chiến tứ phương ngòi bút liền chuyển một cái nhắc tới lúc Trưởng Đế cơ An Ngọc sinh ra là khi trời lộ cát tướng... Sau đó Hoắc Kỳ mượn cơ hội này ban tước vị Công chúa cho con bé, phái Lễ bộ đặt phong hào.
Lúc này Tịch Lan Vi rốt cuộc không nhịn được mà cười nhạo Hoắc Kỳ "nghiện quá mức", chút chuyện nhỏ như phong Đế cơ làm Công chúa như vậy mà cần gì phải làm nhiều chuyện như thế chứ. Tuy rằng so với bình thường mà nói là đến lúc cập kê mới sách phong Công chúa thì An Ngọc đã sớm hơn rất nhiều, nhưng bình thường thì triều thần cũng sẽ không phản đối cái gì. Hoàng đế cưng chiều nữ nhi mà thôi, rất bình thường lại không làm tổn hại đến đại cục.
"Ta muốn bách tính đều có thể thêm một câu chúc phúc cho con bé". Hoắc Kỳ giải thích như vậy, đỡ trán nhìn về phía An Ngọc đang ở trong sân bắt nạt hươu con, thở dài một hơi: "Ta còn không bằng một con hươu..."
...
Tịch Lan Vi chọn phong hào "Nhu An" trong những phong hào mà Lễ bộ đưa tới. Nhu An công chúa, ngụ ý tốt đẹp lại dễ nghe.
Ngày ý chỉ được hạ xuống chính thức, lục cung dĩ nhiên chúc mừng một phen, cho dù có phải hư tình giả ý hay không, ngoài mặt đều nói lời may mắn, Tịch Lan Vi nhận thay nữ nhi nên cũng yên tâm thoải mái.
Lời dễ nghe thì có thể nhận, nhưng đưa lễ cho An Ngọc, hết thảy đều ghi lại đưa vào khố phòng, không động đến cái nào hết. Con người mà, đều có lòng ghen ghét đố kị, nàng chuyên sủng bọn họ không hận nàng mới là lạ, nàng làm sao dám dùng những thứ này chứ.
...
Trong thành Trường Dương câu chuyện vẫn còn tiếp tục kể, trước đó mấy ngày thì một mặt tuyên dương chiến công của Tịch Viên, gần đây thì càng kể nhiều về lòng trung thành của ông với triều đình... Có thể thấy Hoắc Kỳ nghĩ cũng thật tỉ mỉ, nếu chỉ nói một mặt, bước kế tiếp hẳn sẽ có cách nói công cao hơn chủ, thất bại trong gang tấc.
Dĩ nhiên trong triều cũng sẽ không "dễ gạt" như bách tính vậy. Câu chuyện này kể như vậy cho đến hôm nay thì bọn họ ít nhiều gì cũng có thể cảm giác được chuyện này có lẽ có ý nghĩa gì đó. Đã có người mang theo mấy phần dò xét, bắt đầu đề nghị Hoàng đế lập hậu, rõ ràng có ý muốn tìm tòi ý tứ.
Hoắc Kỳ cố ý đè chuyện này xuống, tạm thời không thảo luận, dáng vẻ hoàn toàn không có ý tứ gì cả. Một bên bỏ đi nghi ngờ của triều thần, một bên để cho các dạng nghị luận tiếp tục sôi sục.
Mấy ngày sau, hậu cung xảy ra một chuyện không lớn cũng không nhỏ.
...
Có một cung nữ nhảy giếng, hoặc là bị người ta đẩy vào trong giếng, tóm lại lúc được phát hiện thi thể đã trương phình đến không nhìn ra hình dạng, có chút đáng sợ. Do đó chuyện này được truyền đi rất rộng, ngay cả chúng phi tần cũng lén lút nghị luận, nghe nói người từng thấy qua cổ thi thể kia buổi tối gặp ác mộng không ngừng.
"Oán linh quấy phá..." Có người vừa nói như vậy, vẻ mặt kinh hoàng, nói rõ ràng mạch lạc.
...
"Bọn họ cứ vậy xem là thật..." Tịch Lan Vi cười khổ, xoa huyệt thái dương: "Mất công ta còn cảm thấy... bệ hạ muốn tuyên bố chuyện này ra ngoài quá mạo hiểm, bọn họ nhất định có thể đoán được chân tướng ra sao".
Nói hơi vô tình chứ năm nào trong cung không chết mấy cung nữ chứ? Bệnh chết, bị tra tấn chết, tự vẫn đều có. Nhưng không có cái nào truyền lớn tới vậy.
"Rõ ràng có người đổ dầu vô lửa... không nhận ra sao?" Nàng lại nói.
Cung cữ kia đương nhiên không phải Hoắc Kỳ hại chết, thế nhưng chuyện lại là do Hoắc Kỳ bày mưu đặt kế để truyền đi. Đến nổi oán linh gì đó quấy phá, chọc cho người khác liên tục gặp ác mộng, thậm chí có người ban đêm còn từng thấy "nàng ta"... Vậy thì phải cảm ơn Sở Tuyên giả thần giả quỷ.
"A, làm hết sức còn không được cảm ơn?" Mị Điềm khẽ liếc nàng, không mặn không nhạt nói: "Vốn dĩ người ngoài có hài lòng hay không cũng chẳng sao, tự hắn hài lòng là được rồi, khổ tâm an bài nhiều như vậy còn không phải là vì lo lắng cho nỗi lo về sau của ngươi sao? Ngươi lại còn ngại an bài không cao minh?"
Là sợ phi tần bất mãn chuyện nàng làm Hoàng hậu mà gây ra rắc rối gì đó, hoặc đồn đãi linh tinh khiến nàng phiền lòng, hắn dứt khoát tự mình gây ra chút tai vạ, mượn cớ này để cho nàng ra tay xử lý, ít nhiều gì cũng có được chút tán dương, tốt xấu gì có vài người ủng hộ, ngày sau trong lòng cũng dễ chịu.
"Ta không có chê là không cao minh. " Tịch Lan Vi bỉu môi, "Ta chỉ ngại người ngoài không thông minh thôi".
"Được rồi, được rồi..." Mị Điềm chép miệng nói: "Nếu ai cũng giống như ngươi, thấy cọng lông mèo thì biết ai nên đầu phục vào ai, biểu ca cần gì phải tốn bao nhiêu công phu để ứng phó hậu cung chứ?" Đánh giá nàng từ trên xuống dưới một phen, nàng ta lại nói tiếp: "Xem ra sau này chỉ ứng phó một mình ngươi thôi cũng cần phải tốn chút thời gian rồi. Không đánh gạt thì thôi đi, gạt người khác thì cũng phải làm cho đàng hoàng tử tế mới được".
Nói đùa thì nói như vậy, hai người đối với chuyện này đều có cảm giác không nói nên lời. Chuyện hậu cung, cho tới nay Hoắc Kỳ đều ứng phó một chút mà thôi, có lúc cũng khó tránh khỏi phải làm chút bố cục để cho người ngoài thấy. Nhưng đều là không thể không làm mới phải làm mà thôi, nguyên nhân bởi vì phải bày thế cục hoặc những chuyện có quan hệ khẩn yếu khác.
Hiện giờ, khổ tâm vì nàng hết chuyện này đến chuyện khác chỉ vì mong muốn nàng có thể hoàn toàn thoải mái, không hề liên quan gì tới đại cục cả. Chỉ vì để thanh danh nàng ở trong cung, trong triều được tốt hơn...
Tịch Lan Vi khẽ thở ra một hơi, nhếch miệng cười nói: "Thôi, ta liền an tâm mà nhận thức niềm vui khi "lòng người cùng hướng" này vậy".
Phối hợp diễn với hắn, nàng rất thích dạng phối hợp này.