Edit: Hy Thái Phi
Beta: Huệ Hoàng Hậu
Cho dù Hoắc Trinh trở thành tù nhân thì hắn cũng không chật vật như trong tưởng tượng của Tịch Lan Vi.
Trong ngục mặc dù tối tăm nhưng cũng coi như còn sạch sẽ, một cái giường, một cái bàn, một cái ghế nhỏ để ngồi, nhìn qua khá trống rỗng.
Lúc Tịch Lan Vi đến thì Hoắc Trinh đang ngồi ở trước bàn cân nhắc điều gì đó, hắn nghe được tiếng mở cửa thì ngẩng đầu lên, nhìn thấy người đến là ai thì hơi kinh ngạc một chút, hắn đánh giá nàng một lúc lâu mới nói: "Tại sao lại là ngươi?"
Nàng không lên tiếng, cười cười, quay đầu lại phân phó cai ngục lui ra xa một chút. Tịch Lan Vi đi thẳng vào, trên mặt nàng không có biểu tình gì ngồi xuống trước bàn, rồi đặt bầu rượu lên trên bàn.
"Rượu độc?" Hắn liếc nhìn một cái, mày nhíu lại. Tịch Lan Vi vẫn chưa lên tiếng, nàng nhìn mấy cái ly sứ đặt ở trên bàn, nhấc tay cầm lấy hai cái.
Ý là hai người cùng uống, không phải rượu độc.
Hoắc Trinh giống như nhẹ nhàng thở phào một cái, sau đó lần thứ hai nhìn về phía Tịch Lan Vi, giọng nói cực kỳ khó hiểu: "Tại sao ngươi lại đến..." Ánh mắt của Hoắc Trinh dừng lại trên người Tịch Lan Vi, hắn dừng lại một chút rồi nói tiếp: "Dù sao cũng không phải vì tình cảm cũ của hôn ước trước đây..."
"Tất nhiên không phải." Nàng trả lời dứt khoát, nhẹ giọng cười: "Ta và điện hạ từ lâu đã không có tình cảm gì."
Hắn bắt cóc nàng, muốn giết nàng đều đã làm qua, bây giờ nói đến hai chứ "tình cảm" nghe thật buồn cười.
Hắn trầm mặc, nhưng vẫn nhìn nàng, giống như đang tìm tòi nghiên cứu lý do nàng đến chỗ này vậy.
"Điện hạ có cảm thấy bản thân mình thua rất oan uổng?" Nàng cười nhẹ, trên mặt tràn ra tươi cười phát từ tận đáy mắt, khiến cho khuôn mặt xinh đẹp càng tăng thêm chút màu sắc, giống như tia nắng ban mai chiếu vào một khối mỹ ngọc, long lanh nhu hòa: "Giống như... Điện hạ còn chưa đấu, liền đã thua."
"Ừ..." Hắn cười không phát ra tiếng động một cái rồi lâm vào cân nhắc, cằm hơi cúi xuống, nhìn qua có mấy phần giống với Hoắc Kỳ.
"Điện hạ và Bệ hạ rốt cuộc vẫn có vài phần giống nhau." Tịch Lan Vi cười khẽ một tiếng, giọng nói mang theo vài phần nghiền ngẫm giống như đang nhớ lại chuyện gì: "Nhưng rồi lại khác nhau như trời với đất."
"Nghe lời nói ban đầu của ngươi, ta còn cho rằng ngươi tới hỏi thắng thua." Hắn liếc nàng, trong mắt vẫn còn có khó hiểu, lại tăng thêm hai phân buồn cười: "Sao tự nhiên lại nhảy sang chuyện ta và hắn có giống nhau hay không?"
"Ah..." Nàng nhẹ nhàng cười nhạt: "Ngươi thật sự cảm thấy ngươi thua nhanh như vậy, thua triệt để như vậy lại không có quan hệ gì với chuyện này sao? Nếu ngươi có tâm cơ bằng một nửa Bệ hạ thôi thì hôm nay ngươi cũng không rơi đến nông nỗi này." Nàng giương giọng cười, âm thanh vui sướng khiến hắn tức giận: "Đương nhiên... cũng có chút liên quan đến ta."
Cửa sổ nhỏ hẹp trên tường có một chút ánh sáng chiếu vào, rõ ràng rất mỏng manh nhưng ở trong ngục âm u tối tăm khiến cho chút ánh sáng này rất chói mắt. Tịch Lan Vi híp mắt lại, đưa tay lên chắn một chút, tươi cười nói: "Thật là kỳ diệu..."
Cái gì?
Hoắc Trinh ngẩn ra, hắn không hiểu ý nàng.
"Một chút ánh nắng như vậy... rất quen thuộc. Khi ta gả cho ngươi, sau khi hoàn thành hôn lễ ngồi ở trong phòng đợi cũng nhìn thấy một chút ánh nắng mặt trời, giống hệt lúc này." Nàng nói đến đây cười gượng, không khỏi lắc lắc đầu: "Ta sớm nên biết những ngày tháng đó giống như trong lao ngục. Nhưng khi đó quá ngốc, trong lòng tràn đầy vui mừng, ta cho rằng ngươi sẽ đối tốt với ta cả đời."
"Ngươi đang nói cái gì..." Hắn giật mình nhìn nàng, càng lúc càng không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Nếu không phải hắn biết là nàng từ trong cung ra, từ trước đến giờ luôn là sủng phi của Hoàng đế, hắn thậm chí muốn hoài nghi nàng có phải điên rồi hay không.
"Ah... Chuyện này lúc nữa lại nói, giờ nói chuyện đơn giản trước." Nàng đổi chủ đề, mỉm cười nói: "Ngươi phái Sở Tuyên đi hành thích, muốn mượn chuyện này trừ bỏ Thẩm Ninh... Ngươi biết không? Ngày hôm đó, phi tần vốn nên thị tẩm hô gọi người tới, sau đó bị Sở Tuyên giết chết... Ah, cũng có thể là trong lúc hỗn loạn bị ngộ thương. Dù sao thì vị phi tần đó cũng chết đi, Sở Tuyên cũng chết vào ngày đó - mặc dù không có liên lụy đến Thẩm Ninh nhưng cũng không thể tiếp tục làm việc cho Hoàng thượng."
Nàng tươi cười thật sâu, đôi mắt như hồ nước mùa thu nhìn hắn, gằn từng chữ một nói tiếp: "Sở Tuyên... Là mật thám Bệ hạ xếp vào bên cạnh ngươi, hắn chắc chắn sẽ không thực sự hành thích Bệ hạ. Nhưng... không may ngày đó là ta ở đấy, ta làm cho hắn tiếp tục sống sót, tiếp tục giám thị ngươi."
Tịch Lan Vi nhìn thấy ngực Hoắc Trinh nhanh chóng phập phồng một chút, giống như cố gắng bình tĩnh hít sâu một hơi, nàng tiếp tục nói: "Còn có... giá lương thực ở Việt Liêu của ngươi, là ta nhờ Giản gia làm - Ngươi biết Giản gia không? Chỉ mấy tháng nữa bọn họ sẽ là thương gia buôn bán lương thực lớn nhất phía Nam. Đúng rồi... nữ nhi của Giản gia là nữ quan bên người của ta, đáng nhẽ ra nên ban đến Vương phủ của ngươi làm thiếp, là ta giành trước đưa nàng ấy đến bên cạnh mình, chính là để cho ngươi thêm một đòn này."
Âm thanh đột nhiên khàn khàn đi xuống, giống như phát ra từ âm tào địa phủ. Chút ánh sáng lẻ loi trong ngục tối, chiếu lên dung nhan kiều mị xinh đẹp của nàng khiến cho có chút quỷ mị, trong lòng Hoắc Trinh rét run.
"Làm những chuyện này... Thật là có chút hối hận." Nàng cảm khái một câu, trên mặt vẫn chứa ý cười, lắc lắc đầu nói: "Hối hận không thể báo thù ngay lúc đó."
Kiếp trước lúc nàng biết được chân tướng chỉ nghĩ đem tất cả trả thù bọn họ... nhưng mà đã muộn.
Trên mặt Hoắc Trinh tràn đầy khó có thể che dấu trắng bệch: "Ngươi......"
"Bị dọa rồi sao?" Nàng cười "Xuy" một cái: "Nghe ta nói chút sự tình, chính ngươi nghĩ xem có đúng hay không."
"Ngươi cưới ta vào Vương phủ, cũng không phải vì ngươi thích ta, những lời ngươi nói với ta tất cả đều là giả dối, những hứa hẹn trước mặt phụ thân ta cũng là giả - cái gì mà sẽ đối xử tốt với ta cả đời, không bao giờ ghét bỏ ta không thể nói chuyện. Rõ ràng là ngươi làm cho ta không thể nói." Tịch Lan Vi nói rất nhẹ nhàng, đã hoàn toàn không mang theo thống khổ như ngày xưa, giống như đang nói một việc không liên quan đến mình: "Hạ độc khiến ta bị câm là bởi vì như vậy sẽ càng dễ dàng cưới được ta, cũng hóa giải được sự do dự của phụ thân ta ngay lúc đó... Nhưng trong lòng ngươi vẫn là ghét bỏ ta, nếu phụ thân của ta chết trận sa trường, ngươi chắc chắn sẽ không tiếp tục đối xử tốt với ta, có đúng hay không?"
Hoắc Trinh nhìn nàng không nói gì, giống như bị dọa sợ không thể tập trung tinh thần cũng giống như không biết trả lời như thế nào.
"Cho dù phụ thân ta không chết trận... đến lúc ngươi biết được thân phận của Hứa thị thì sự tồn tại của ta sẽ làm ngươi khó xử, đúng không? Một phiên vương có quyền thế đối với ngươi càng quan trọng, huống chi phụ thân của ta luôn trung thành với triều đình như vậy..." Tịch Lan Vi chậm rãi hít vào một hơi, thu lại tươi cười, tốc độ nói cũng chậm lại: "Ta đã ngồi lên vị trí Vương phi...Ngươi đành phải đối xử tốt với Hứa thị gấp bội, thậm chí... tùy ý nàng dẫm đạp ta, tùy ý nàng diễu võ giương oai trong Vương phủ. Cho nên ta nói rồi, người gả cho ngươi làm chính thê, thật sự rất ngu ngốc."
Nàng đón nhận ánh mắt phức tạp của hắn, ngay cả nàng cũng không nhìn rõ trong đó có bao nhiêu loại cảm xúc. Nàng khơi mào tươi cười, cứ như vậy nhìn thẳng hắn tiếp tục nói: "Ta biết, hoặc là có thể đoán được những chuyện này là bởi vì ta đã trải qua. Nếu như ta không tiến cung thì mọi chuyện sẽ xảy ra như vậy."
Nàng nói đến đây thì rót một ly rượu cho chính mình, cũng không tiếp tục để ý đến thần sắc của hắn, cầm ly rượu nhấp một ngụm bị vị rượu cay độc khiến cho nhíu mày, tiếp tục nói: "Những lời này... Ta đã từng vô cùng chờ đợi, đợi đến lúc ngươi ngã xuống vũng bùn vạn kiếp bất phục thì chính miệng nói cho ngươi. Sau đó lại cảm thấy, chỉ có phu quân của ta mới xứng đáng là người đầu tiên nghe thấy. Hiện tại..." Nàng cười một tiếng: "Vẫn là nói cho ngươi nghe trước đi, ngươi sẽ chết, nếu không nói thì sau này ta cũng không có cơ hội xem phản ứng của ngươi."
Tịch Lan Vi nói xong, một ngụm tiếp một ngụm mà uống rượu mạnh ở trong ly, đến lúc uống hơn nửa ly thì tinh thần của nàng nhờ hương rượu mới bình tĩnh được một chút. Đặt chén rượu xuống, nàng ngẩng đầu lên, lạnh nhạt nhìn Hoắc Trinh, vô cùng bình tĩnh nói: "Ta... Sống qua một đời rồi. Đời trước, ta là Vương phi của ngươi."
Trên mặt Hoắc Trinh là khiếp sợ trong dự kiến của nàng. Thần sắc của hắn phức tạp đến tận cùng, giống như không tin lại giống như tin, thậm chí hắn không tự giác được mà trốn về phía sau một chút, giống như trước mặt hắn là một lệ quỷ vì lấy mạng hắn mà đến.
"Ở trong Vương phủ của ngươi, tất cả các loại đau khổ ta đều đã gánh qua, mọi loại thiệt thòi đều chịu qua. Ý niệm duy nhất lúc chết chính là trả thù ngươi. Sau đó... ta sống lại một đời. Đáng tiếc, lúc đó đã đính hôn với ngươi, cũng bị ngươi hạ độc câm." Nàng cười nhạt một cái, một ngụm uống cạn nửa ly rượu còn lại, bị sặc đến một trận ho khan: "Ta nhìn đến phụ thân còn sống, liền nghĩ... trước hết không cần đi trả thù. Nhưng ta thà rằng ở trong cung cả đời đều thất sủng cũng không muốn gả cho ngươi một lần nữa. Sau đó... sau đó đủ loại trả thù, là ngươi ép ta."
Giống như bị rượu ép ra cảm xúc trong tận đáy lòng, Tịch Lan Vi cũng không tiếp tục ngăn chặn cảm xúc của mình, nàng cười một tiếng có chút bi thương: "Trong mắt của ngươi, từ trước đến giờ chỉ có: lợi dụng được và không thể lợi dụng được, chiếm được và không thể chiếm được... Không thể lợi dụng liền bỏ qua, không chiếm được liền phá hủy."
Cho nên lúc nàng được sủng ái, thậm chí lúc nàng chưa được sủng ái chỉ là ngẫu nhiên Hoàng đế đối tốt với nàng một chút, hắn thỉnh thoảng sẽ biểu hiện ra lấy lòng nàng, tặng mấy đồ vật nàng thích, quan tâm nàng vài câu...
Ở trong mắt người ngoài, nàng là người đòi hủy hôn, không biết tốt xấu là nàng, có khi nhiều người đều tiếc thay cho một tấm "chân tình" của hắn. Nhưng nàng là người sống lại một lần nữa, không giống kiếp trước ngu ngốc hồ đồ cảm kích hắn, nàng nhìn rất rõ ràng, trong lòng nàng là vạn phần hận ý lạnh thấu xương.
Hắn không phải thật lòng muốn đối xử tốt với nàng. Trải qua một đời, nàng hiểu quá rõ tâm tư của hắn. Trong mắt hắn, không chiếm được đương nhiên tốt hơn chiếm được - cho nên những thiếp thất đã quá rành thủ đoạn lạt mềm buộc chặt của hắn mới khinh thường nàng như vậy, là nàng quá ngu ngốc, nhìn không rõ ràng. Mà những gì hắn không chiếm được thì trong lòng hắn cũng quyết định không cho phép người khác chiếm được. Đặc biệt là những gì giống như nàng, vỗn dĩ nên "thuộc về" hắn.
"Ngươi lần lượt ở trước mặt mọi người đối xử tốt với ta, trước mặt mọi người bảo vệ ta, tất cả là vì khiến cho Bệ hạ không chấp nhận được ta." Nàng nói, cười khẽ một tiếng: "Cũng may Bệ hạ không phải ngươi, ngươi lấy dạ tiểu nhân đo lòng quân tử, rốt cuộc là sai rồi."
Trong chuyện đó, kỳ thật nàng cũng sai rất nhiều. Bởi vì kiếp tước chịu đủ loại thống khổ, nàng luôn không thể tin Hoắc Kỳ, sợ lại bị thương một lần nữa.
"Bệ hạ là người tốt nhất mà đời này ta... Không, là cả hai đời mà ta gặp được." Tịch Lan Vi mỉm cười, giọng nói dừng một chút, chăm chú nhìn Hoắc Trinh, thực sự nghiêm túc nhìn khuôn mặt của hắn, lại nói: "Nhưng ngươi... Kiếp trước ta biết chân tướng quá muộn, cảm thấy ngươi hành sự quá âm độc. Kiếp này, ta càng cảm thấy ngươi là một kẻ tiểu nhân đê tiện, ngươi và Hứa thị, quả nhiên là trời sinh một đôi."
Có đôi khi nàng cảm thấy, hắn chính là lá xanh làm nền nổi bật lên Hoắc Kỳ.
---
Mấy năm tích tụ đau khổ khó chịu giống như hòn đá đè nặng ngực nàng rốt cuộc rơi xuống, Tịch Lan Vi chỉ cảm thấy vô cùng vui sướng. Nàng thưởng thức sự kinh hãi trên mặt Hoắc Trinh càng lúc càng gia tăng, sau đó nhìn chúng nó từ từ biến mất từng chút một. Nàng đưa tay vào trong tay áo, lúc rút ra bàn tay nhẹ nhàng mở ra, đồ vật trong bàn tay nàng khiến cho hắn bỗng dưng hít thở không thông.
"Ta biết ngươi sẽ gặp Bệ hạ." Nàng nhoẻn miệng cười: "Ngươi đê tiện như vậy, cho dù sắp chết chắc vẫn muốn tính kế người khác... Ngươi cảm thấy ta sẽ không phòng bị sao?"
Nàng sẽ không cho hắn cơ hội để hắn nói những chuyện này cho Hoắc Kỳ.
Nàng nắm chặt bàn tay, thu hồi một cái khóa bình an nho nhỏ vào trong tay áo. Nàng thở nhẹ một hơi, gật đầu một cái: "Điện hạ! Ngươi tự giải quyết cho tốt."
---
Tác giả có lời muốn nói:
Tịch Lan Vi: Đời trước mỗi ngày bị ngươi cầm dao đâm trước mặt. Đời này, ngay cả cơ hội đâm sau lưng đều KHÔNG CHO NGƯƠI. Cảm giác bản thân siêu giỏi, siêu đáng yêu!