Thẩm Mộng Chi được đưa vào phòng phẫu thuật, các bác sĩ và y tá cũng lần lượt bước vào. Bác sĩ John Jason cố gắng trấn an Lãng Thiên Hành rồi cũng bước vào trong đó.
Cánh cửa phòng đóng lại một lần nữa, Lãng Thiên Hành ở bên ngoài vô cùng lo lắng đi qua đi lại, đứng lên ngồi xuống chẳng yên.
Hắn ta ngoại trừ làm như vậy, cũng không thể bước vào trong căn phòng trước mặt. Sự lo lắng đang dần xâm chiếm linh hồn của Lãng Thiên Hành, khuôn mặt bơ phờ như người mất hồn.
Mỗi phút mỗi giây ở đây trải qua như rùa đi vậy, thật chậm rãi thật nhẹ nhàng nhưng đối với Lãng Thiên Hành thì nó trải qua không khác gì một thước phim tua chậm mà không thể biết hồi kết.
Qua 12 tiếng rồi, Lãng Thiên Hành mất ngủ một đêm đợi bên ngoài phòng phẫu thuật, lo lắng vẫn còn đầy tràn khuôn mặt trắng bệch của hắn.
Đèn phòng cấp cứu mở ra, Bác sĩ John Jason bước ra ngoài nhìn hắn thở dài. Lãng Thiên Hành cảm thấy có điều gì đó không tốt sắp xẩy ra, lo lắng lại gần hỏi - Tiểu thư thế nào rồi!!! (How is this lady?)
- Please calm down!! (Anh bình tĩnh đã nào!!)
- Sorry, Sir!! It's just that I'm worried about my lady!! (Xin lỗi, thưa ông!! Chỉ là tôi lo lắng cho tiểu thư của mình!!)
- It's okay, I understand your worry. (Không sao, tôi hiểu sự lo lắng của anh mà.)
- How is this lady? (Cô ấy thế nào rồi?)
- Ah uhm, health after surgery seems to be very weak!! But I will recover in the next few months. Congratulations, the surgery was extremely successful. (À ừm, sức khỏe sau khi phẫu thuật có vẻ sẽ rất yếu. Nhưng sẽ hồi phục vào mấy tháng tới, chúc mừng nha, phẫu thuật đã thành công vô cùng mỹ mãn.)
- Thank you, sir!! I thank you very much for saving the young lady's life. (Cảm ơn ông!! Tôi rất cảm ơn ông đã cứu mạng sống của tiểu thư.)
Lãng Thiên Hành vô cùng vui vẻ mà ôm chầm lấy bác sĩ, luôn miệng nói - Thank you, Thank you!!
Bác sĩ John Jason, mặc dù có hơi lớn tuổi nhưng sức khỏe ông vốn dĩ rất tốt bị thanh niên trai tráng như Lãng Thiên Hành ôm vật vã cũng không có một chút lay động nào.
Nhẹ nhàng vỗ vai hắn vài cái nói - Okay!! Okay!!
Lãng Thiên Hành buông ông ra, lẽ phép gật đầu cảm ơn. Bác sĩ sau khi tạm biệt hắn cũng đi luôn, chắc trở về nghỉ ngơi đây.
Lãng Thiên Hành nhìn theo bóng dáng già yếu của ông, rồi nhìn phòng cấp cứu thầm thở dài một hơi.
\*\*\*\*\*\*\*\*\*\*\*\*\*\*\*\*
Thẩm Mộng Chi tỉnh dậy đã ba tháng sau, vừa mở mắt ra đã bị ánh sáng lóa mắt chiếu vào, bất giác giơ tay lên che.
Sau khi có thể thích ứng với ánh sáng kia, từ từ nhìn xung quanh thấy trong phòng không có ai lại muốn cựa quậy một cái bước xuống giường.
Vừa mới cho chân trái chạm đất, Lãng Thiên Hành đã mở cửa bước vào thấy Thẩm Mộng Chi muốn đứng dậy lao tới ấn cô xuống giường lại, nói - Tiểu thư vừa mới tỉnh dậy, cẩn thận sức khỏe của người chưa hồi phục, đừng có cử động mạnh tránh làm vết mổ rách ra!!
- Úi!!! - Thẩm Mộng Chi tức giận nói - Vậy anh vừa làm cái gì? Ấn mạnh như vậy muốn vết mổ, trực tiếp rách luôn đi!!
Lãng Thiên Hành có hơi hoảng sợ, vội vàng xem vết thương hỏi - Tiểu thư, có sao không? Để tôi xem !!!
Vừa vạch áo ra, Lăng Thiên Hành đã lập tức ngớ người. Nhìn xuống nhìn lên, bốn ánh mắt ta chạm nhau và....
Chát!!!
Lãng Thiên Hành ôm má của mình đi ra khỏi phòng, Bác sĩ John Jason ở trong phòng kiểm trả sức khỏe cho cô, nhìn hai người bằng ánh mắt âu yếm xen lẫn chút ghen tị.
- Miss, the wound is okay. After that, rest well and wait a few weeks before you can leave the hospital. (Tiểu thư, vết thương không sao. Sau này tĩnh dưỡng thật tốt, không chừng sau vài tuần có thể xuất viện.)
- Thank you, doctor!! (cảm ơn, bác sĩ!!)
\*\*\*\*\*\*\*\*\*\*\*\*\*\*\*\*
Thẩm Mộng Chi sau vài tuần, đã có thể đi lại như người bình thường. Lãng Thiên Hành đành để cô ở lại bệnh viện, còn mình thì bắt xe trở về trường.
Thẩm Mộng Chi sau khi khám tổng quát vào sáng nay, bác sĩ nói cô đã thoát khỏi nguy hiểm, có thể trở về phòng sắp xếp hành lý, chuẩn bị ngày mai có thể làm thủ tục xuất viện.
Thẩm Mộng Chi vừa mới bước vào phòng đã nghe thấy một tiếng đàn violin, thấy kì lạ liền bước đến cửa ban công dáo dác nhìn xung quanh bên dưới.
Ánh mắt cô dừng lại tại một gốc cây đại thụ lớn, nơi đó có mấy chục người đang vây quanh, trung tâm là một cô bé gái chắc chỉ có mười mấy tuổi đang kéo violin.
Vì phòng mình nằm ở tầng trệt nên Thẩm Mộng Chi không thể nhìn rõ được khuôn mặt của cô bé đó, nhưng âm thanh mà cô bé kéo ra thật thánh thót, du dương nhưng Thẩm Mộng Chi lại rất khó chịu.
Âm thanh đó khiến cho Thẩm Mộng Chi, rất là không vui. Bởi vì, bây giờ là giờ nghỉ trưa của cô!!
Thẩm Mộng Chi rất là bực mình, định chửi bới phía dưới. Bên cạnh đã vang lên một tiếng nói, Thẩm Mộng Chi tưởng trừng như nó vang lên từ dưới âm ti vọng lại.
"Chị gái, cẩn thận khỏi ngã xuống??"
Thẩm Mộng Chi quay ngoắc lại không thấy ai, lại ngó nghiêng xung quanh, đi khắp phòng cũng không thấy ai thì thấy hơi gai người.
"Không cần phải tìm đâu!! Chị gái, nhắm mắt lại, đặt tay lên ngực sẽ nhìn thấy em!!"
Thẩm Mộng Chi lại nghe thấy âm thanh đó, mặc dù có hơi sợ hãi nhưng cũng tò mò mà làm theo.
Vừa mới mở mắt lần nữa, Thẩm Mộng Chi đã thấy mình đang đứng trên không trung, sợ hãi ngồi sụp xuống.
Cô gái kia đột nhiên xuất hiện trước mặt Thẩm Mộng Chi, ngồi xuống nói - Chị gái xin chào, em tên là Hàn Quân Dao!! Là chị gái của cô bé kéo violin bên dưới bệnh viện, rất vui gặp chị!!
- Em biết tiếng Trung sao?? - Thẩm Mộng Chi có hơi bất ngờ hỏi cô gái kia. Cô ấy liền lập tức trả lời - Em là con lai. Mẹ em là người Trung Quốc, hồi nhỏ bà dạy bọn em nói đọc và viết mà!!
- Hai chúng ta từng gặp nhau sao?? - Thẩm Mộng Chi lùi lại có hơi bất ngờ hỏi tiếp - Sao em tự nhiên xuất hiện ở phòng chị? Chị thấy em xuất hiện khi mới tỉnh dậy rồi!!
Cô gái kia đặt tay lên ngực Thẩm Mộng Chi rồi nói - Tim của em, trong đó!!
Thẩm Mộng Chi nhìn rồi lại nhìn cô gái có hơi hoảng sợ nói - Em nói cái gì vậy? Nó không phải là của một người bị tai nạn sắp chết sao? Không lẽ,... ??
Cô gái kia gật đầu, dang rộng hai tay nói - Người bị tai nạn sắp chết, chính là em.
- Em ..... không thể nào?? Sao có thể?? - Thẩm Mộng Chi hơi giật mình nói lắp.
Không phía như thế này?
Kiếp trước, tim được ghép cho mình không phải là một bà lão bị xe tông, bị thương nặng không thể cứu.
Ngay lúc đó, mình cần phẫu thuật tim mới ghét tim của bà lão đó sao?
Sao lại trở thành một cô bé gái mới mười mấy tuổi chứ?
Chả lẽ, do mình thay đổi tính cách của Thẩm Mộng Chi nên OOC nhân vật, đã vậy còn làm loạn các nhân vật khác nên mới xảy ra chuyện này sao?
Thẩm Mộng Chi bình tĩnh lại liền đứng dậy nói - Cảm ơn em!! Chị rất biết ơn em, không biết em có người thân không nào khác không? Chị nhất định sẽ đón họ về chăm sóc.
- Thật sao?? - Cô gái kia vui vẻ nhìn Thẩm Mộng Chi, cô liền gật đầu - Ừm ~~!!
- Vậy chị.... có thể chăm sóc, đưa em ấy học xong cấp ba không? - Cô gái kia vội vàng khua tay nói - Không phải em muốn chị nuôi em ấy đâu? Chỉ là do em ấy chưa học xong cấp ba, sau này tìm việc rất khó!! Em chỉ muốn.....
- Được!!
- Dạ?? - Cô gái kia chợt giật mình, lời nói chuẩn bị ra ngoài cũng bị nuốt ngược lại hỏi - Chị gái, chị đồng ý sao??
- Uhm!! - Thẩm Mộng Chi vui vẻ, xoa đầu cô gái kia cười nói - Sau này, em ấy cũng là em gái chị rồi. Không biết em ấy tên gì??
- Hàn Thanh Ngọc, 14t. - Cô gái kia vui vẻ đáp nhanh, gọn lẹ.
- Còn gì nữa không? - Thẩm Mộng Chi hỏi, cô gái kia lắc đầu liên tục nói - Không còn gì ah!! Em cũng phải đi rồi, lúc trước vì lo cho em gái lên mới ở lại nhân gian. Bây giờ, có chị chăm sóc em ấy, em rất yên tâm.
- Uhm, bai bai ~!! - Thẩm Mộng Chi nhìn cô gái từ từ tan biến vào khoảng không vô tận kia, xòe tay chào tạm biệt.
- Em cứ yên tâm, chị nhất định để chăm sóc em ấy!! Chị hứa!!
Thẩm Mộng Chi mở trừng mắt, nhìn xung quanh vẫn như cũ không có ai có hơi hụt hẫng.
Nhìn xuống ở cửa ban công, thấy cô bé kia vẫn kéo violin thì vô cùng khó chịu nói - Kéo sai rồi? Hình như em ấy chưa từng học violin chính thức, có vài đoạn bị lỗi.
Thẩm Mộng Chi thở dài, bước về chỗ của mình, trong lòng thầm suy nghĩ gì đó.
"Mình ngày mai, phải làm thủ tục xuất viện rồi. Làm cách nào tiếp cận em ấy nhỉ? Không lẽ, dùng cách đó...!!"
Thẩm Mộng Chi cười cười trông thật đáng sợ, không biết cô lại đang tính kế ai?
****************
Thẩm Mộng Chi bước xuống sân bệnh viện ngắm hoàng hôn, nhìn mãi tới khi nó rơi xuống đỉnh núi xa xa mới thu hồi ánh mắt.
Nhìn cô bé gái kia vẫn còn đang kéo violin một cách khó chịu, dường như cô bé gái kia biết mình cả ngày hôm nay kéo sai mấy đoạn.
Thẩm Mộng Chi nhìn cô bé gái trước mặt đang mần mò bản nhạc thì cũng bật cười nói - Đưa chị xem!!
Nhìn một lượt bản nhạc Violin trên tay, Thẩm Mộng Chi liền cầm đàn Violin lên một cách chuyên nghiệp mà kéo thử một lần, buông xuống chỉnh sửa lại 2 3 sợi dây rồi kéo lại.
Sau đó liền cầm violin lên, vừa nhìn bản nhạc vừa kéo. Âm thanh phát ra nhẹ nhàng, thanh cao, lắng đọng.
Âm thanh khác hẳn với ban trưa, rõ ràng là một khúc nhạc giống nhau nhưng hai người kéo lại khác nhau hoàn toàn.
Một người thì ...
Người còn lại thật sự rất chuyên nghiệp, tựa như cô chỉ cần kéo khúc nhạc đó đã trở lên tốt lại hay rồi.
Hàn Thanh Ngọc ở bên cạnh thầm trầm trồ, sau khi Thẩm Mộng Chi kéo xong liền vỗ tay bốp bốp liên tục.
Thẩm Mộng Chi cười coi như có lệ nói - Em học Violin ở đâu vậy?
- Là gia sư âm nhạc của bạn em dạy!! - Hàn Thanh Ngọc không giấu giếm nói, Thẩm Mộng Chi lại hỏi - Tên cô ta là gì??
- Linda Watashi, 27t. Giáo viên âm nhạc của trường THPT Hall Waldorf ở Northridge !! - Hàn Thanh Ngọc không biết từ bao giờ đã ngồi bên cạnh Thẩm Mộng Chi, trả lời ngay và luôn.
- Uhm ~!! Cô ta chỉ là dạy em không đến nơi đến chốn thôi!! - Thẩm Mộng Chi có hơi tức giận nói.
- Chị, chị có thể dạy em học violin không? Chị kéo thật sự rất hay!! - Hàn Thanh Ngọc càng nói càng lại gần Thẩm Mộng Chi, cô thấy hơi kì lạ liền hỏi - Em nói gì thì nói, sao cứ sát lại gần chị vậy??
- Tỷ tỷ, thật xinh đẹp ah??
"Tỷ tỷ, thật xinh đẹp ah??"
Hình ảnh của Thẩm Lan xuất hiện ngay trước mắt Thẩm Mộng Chi, làm cô có hơi sợ hãi "Giống thật!!"
Hàn Thanh Ngọc sợ hãi lùi lại nói - Có phải em làm chị giật mình không? Em chỉ vô thức nói ra thôi, chị đừng bận tâm.
Thẩm Mộng Chi xoa đầu, an ủi nói - Đó không phải lỗi của em!!
- À, đúng rồi!! Vừa nãy, em có bảo muốn chị dạy em violin phải không? Ngày mai chị xuất viện rồi, tìm em ở đâu bây giờ? - Thẩm Mộng Chi khẽ cười, ánh mắt tỏ vẻ khá tiếc nuối nói.
Hàn Thanh Ngọc cũng buồn bã, không biết làm cách gì liên lạc với tỷ tỷ xinh đẹp trước mắt.
Thẩm Mộng Chi chớp thời cơ, vui vẻ nói - Hay là em tới nhà chị đi, chị sẽ dạy em. Làm như thế được không???
Hàn Thanh Ngọc có vẻ không muốn làm phiền Thẩm Mộng Chi nói - Làm như vậy, liệu có làm phiền tỷ tỷ không??
- Không sao?? Nhà rộng mà, có hai anh em và một cô giúp việc đi ra đi vào thấy chán.
- Hát xì~~!! - Lãng Thiên Hành ở đâu đó trong trường đột nhiên hát xì một cái rõ to.
Thẩm Mộng Chi nắm lấy tay Hàn Thanh Ngọc nói tiếp - Nếu có em ở đó, sau này buồn bã không có gì chơi thì bầu bạn với chị cũng được. Mấy tháng nữa chị cũng phải đi học, tiện thể em theo chị đi học luôn.
- Không được đâu? Chị đi học vốn đã vất vả rồi, còn dạy em chơi violin thì sức khỏe nào chịu nổi?? - Hàn Thanh Ngọc nhanh chóng từ chối.
Thẩm Mộng Chi giở giọng giận hờn, nũng nịu nói - Chị chịu được hay không, em không cần quan tâm. Chỉ cần học xong cấp ba muốn làm gì cũng được.
Nếu thật sự không muốn làm phiền chị thì.... Nấu ăn cho chị đi, anh trai làm đồ ăn quả thật rất khó nuốt ah???
- Hát xì~~!! - Lãng Thiên Hành lại một lần nữa hát xì, trong lòng thầm nghĩ "Ai lại nhắc mình nhỉ??"
Hàn Thanh Ngọc không thể từ chối, cũng không thể nhận lời. Cô ấy không muốn khiến tỷ tỷ xinh đẹp trước mắt buồn bã chút nào, nhưng vẫn còn lo lắng vài chuyện.
- Được rồi, em cứ suy nghĩ kĩ đi. Sáng mai, chị mới đi, cho em thời gian một đêm, rồi cho chị đáp án. - Thẩm Mộng Chi nói xong liền rời đi, để lại Hàn Thanh Ngọc bơ vơ một mình giữa màn đêm đen kịt.