Thẩm Mộng Chi bước đi trên hành lang, trong lòng miên man suy nghĩ đến William đang hôn mê ở bệnh viện, tâm trí càng thêm rối rắm không biết phải làm sao.
Đột nhiên cô nghe thấy âm thanh du dương, thanh nhã của đàn dương cầm ở đâu đó vang lên.
Thẩm Mộng Chi dựa theo tiếng đàn tìm tới phòng hội trường của trường, nơi đó cô chưa từng bước tới.
Phòng hội trường là một căn phòng lớn có nhiều bàn ghế liên kết các dãy số từ 1 -> 20, nó rất rộng, rộng đến nỗi thật lạnh lẽo và kì quái. Nhưng nơi này, trong ngày hội thao của trường sắp tới sẽ rất nhộn nhịp và chật kín người.
Đây cũng là nơi hội nghị thường xuyên của ban giám đốc và giáo viên trong trường, để nêu ra ý khiến, ý tưởng cho hoạt động của trường sau này.
Hướng ánh mắt của Thẩm Mộng Chi nhìn vào nam sinh đang ngồi trước đàn dương cầm, những ngón tay thanh thoát lướt trên phím đàn thật đẹp làm sao.
Nam sinh hình như không cảm nhận được có ai đang nhìn lén mình, nhắm mắt cảm nhận từng phím đàn dương cầm đến quen thuộc, lưu loát khiến cô cũng phải trầm trồ.
Nữ sinh ở bên cạnh cất giọng hoà âm với nam sinh, nó du dương, ngọt ngào, sâu lắng. Hai người trao nhau ánh mắt vui vẻ, hoàn toàn không phát hiện người thứ ba.
"亲爱的你躲在哪里发呆"
(Qīn’ài de nǐ duǒ zài nǎlǐ fādāi)
Em yêu.... em ngẩn người ở nơi đâu?
"有什么心事还无法释怀"
(yǒu shén me xīnshì hái wúfǎ shìhuái)
Còn có tâm sự gì không cách nào buông bỏ!
"我们总把人生想得太坏"
(wǒmen zǒng bǎ rénshēng xiǎng de tài huài)
Chúng ta luôn nghĩ cuộc đời quá xấu xa!
"像旁人不允许我们的怪"
(xiàng pángrén bù yǔnxǔ wǒmen de guài)
Giống như người bên cạnh không cho phép sự kỳ lạ của chúng ta!
"每一片与众不同的云彩"
(měi yīpiàn yǔ zhòng bùtóng de yúncai)
Mỗi áng mây đều khác biệt,
"都需要找到天空去存在"
(dōu xūyào zhǎodào tiānkōng qù cúnzài)
Đều cần tìm thấy bầu trời để tồn tại,
"我们都习惯了原地徘徊"
(wǒmen dōu xíguànle yuán dì páihuái)
Chúng ta đã quen với việc quanh quẩn tại một chỗ,
"却无法习惯被依赖"
(què wúfǎ xíguàn bèi yīlài)
Nhưng không sao quen được ỷ lại,
"你给我 这一辈子都不想失联的爱"
(nǐ gěi wǒ zhè yībèizi dōu bùxiǎng shī lián de ài)
Em đã cho anh thứ tình yêu cả đời anh không muốn mất đi!
"相信爱的征途就是星辰大海"
(xiāngxìn ài de zhēngtú jiùshì xīngchén dàhǎi)
Tin rằng hành trình của tình yêu chính là biển sao rộng lớn!
"美好剧情 不会更改"
(měihǎo jùqíng bù huì gēnggǎi)
Tình tiết tươi đẹp, sẽ không đổi thay!
"是命运最好的安排"
(shì mìngyùn zuì hǎo de ānpái)
Là sự sắp đặt tuyệt nhất của vận mệnh.
"你是我这一辈子都不想失联的爱"
(nǐ shì wǒ zhè yībèizi dōu bùxiǎng shī lián de ài)
Em là tình yêu mà cả đời này anh cũng không muốn mất đi,
"何苦残忍逼我把手轻轻放开"
(hékǔ cánrěn bī wǒ bǎshǒu qīng qīng fàng kāi)
Sao lại khổ sở tàn nhẫn ép anh phải buông tay,
"请快回来 想听你说"
(qǐng kuài huílái xiǎng tīng nǐ shuō)
Hãy mau trở về đi, anh muốn nghe em nói.
"说你还在"
(shuō nǐ hái zài)
Nói rằng em vẫn ở đây!
"走过陪你看流星的天台"
(zǒuguò péi nǐ kàn liúxīng de tiāntái)
Đi qua ban công nơi cùng em ngắm sao băng,
"熬过失去你漫长的等待"
(áoguò shīqù nǐ màncháng de děngdài)
Trải qua sự chờ đợi dài dằng dẵng vì đánh mất em.
"好担心没人懂你的无奈"
(hǎo dānxīn méi rén dǒng nǐ de wúnài)
Anh lo rằng không ai hiểu cho sự bế tắc của em,
"离开我谁还把你当小孩"
(líkāi wǒ shéi hái bǎ nǐ dāng xiǎohái)
Rời xa anh rồi còn ai xem em là đứa trẻ nữa.
"我猜你一定也会想念我"
(wǒ cāi nǐ yīdìng yě huì xiǎngniàn wǒ)
Anh đoán em nhất định cũng sẽ rất nhớ anh,
"也怕我失落在茫茫人海"
(yě pà wǒ shīluò zài mángmáng rén hǎi)
Cũng sợ anh lạc lõng giữa biển người rộng lớn,
"没关系只要你肯回头望"
(méiguānxì zhǐyào nǐ kěn huítóu wàng)
Không sao chỉ cần em quay đầu lại,
"会发现我一直都在"
(huì fāxiàn wǒ yīzhí dōu zài)
Sẽ phát hiện anh vẫn luôn ở đó!
"你给我 这一辈子都不想失联的爱"
(nǐ gěi wǒ zhè yībèizi dōu bùxiǎng shī lián de ài)
Em cho anh tình yêu cả đời anh cũng không muốn mất đi,
"你的每条讯息都是心跳节拍"
(nǐ de měi tiáo xùnxí dōu shì xīntiào jiépāi)
Mỗi tin nhắn của em đều theo nhịp đập con tim,
"每秒都想 拥你入怀"
(měi miǎo dōu xiǎng yōng nǐ rù huái)
Mỗi giây đều muốn ôm em vào lòng.
"全世界你最可爱"
(quán shìjiè nǐ zuì kě’ài)
Em đáng yêu nhất thế giới!
"你是我 这一辈子都不想失联的爱"
(nǐ shì wǒ zhè yībèizi dōu bùxiǎng shī lián de ài)
Em là tình yêu mà cả đời này anh cũng không muốn mất đi,
"就算你的呼吸远在千山之外"
(jiùsuàn nǐ de hūxī yuǎn zài qiān shān zhī wài)
Dù cho hơi thở em cách xa ngàn dặm,
"请你相信 我给的爱"
(qǐng nǐ xiāngxìn wǒ gěi de ài)
Xin em hãy tin rằng, tình yêu mà anh dành cho em.
_值得你爱"
(zhídé nǐ ài)
Xứng đáng để em yêu thương.
(nỉ \= anh/em. Wo \= tôi!!)
Thẩm Mộng Chi quên mình đang nghe lén, đứng dậy vỗ tay hoan hô, hai người kia nhìn cô đầy hoang mang.
Thẩm Mộng Chi cười tươi, bước xuống nói - Hay quá đi!! Bài gì vậy??
Nam sinh kia đóng lại nắp dương cầm, đứng dậy nói - Tình yêu vĩnh viễn không mất đi!! Là bài hát chuẩn bị cho hội thao sắp tới.
Thẩm Mộng Chi ồ lên, cười thật tươi nói - Vậy tiện đây em có thể mượn hoa hiếm phật được không??
Nam sinh gật đầu một cái, nhường chỗ cho Thẩm Mộng Chi bước vào.
Nữ sinh kia có vẻ hơi bất mãn định nói gì đó, nam sinh ở bên dùng ánh mắt cảnh cáo không được nói gì, tức giận dậm chân tại chỗ rồi ra ngoài mà không thèm ngoảnh mặt lại.
Nữ sinh này đâu biết, mình đã bỏ lỡ một ca khúc hay sau đó chứ?
Nam sinh nhìn Thẩm Mộng Chi từ từ bước tới gần đàn dương cầm, vuốt ve nó như lâu rồi không chạm vào.
Thẩm Mộng Chi vui vẻ, ngồi xuống mở nắp lên, vuốt nhẹ các phím đàn để cảm nhận âm tiết của nó rồi mở mắt cười thật tươi.
Những ngón tay thon dài đặt trên phím đàn, từng phím từng phím dần dần liên kết với nhau tạo thành một bản nhạc hay, nam sinh nghe những âm thanh đó chợt có chút giật mình xen lẫn chút mơ hồ.
Thẩm Mộng Chi vừa nhìn vừa cảm nhận nó, rồi vui vẻ cất tiếng nói - Em rất thích bài này, mỗi lần buồn chán, nó khiến tâm trạng của em trở nên ổn định hơn trước rất nhiều.
"Almost paradise"
Gần giống như thiên đường
"아침보다 더 눈부신 날 향한 너의 사랑이"
Tình yêu của em dành cho tôi rực rỡ hơn cả ban mai
"온 세상 다 가진 듯 해 In my life"
Tôi cảm thấy như có tất cả thế giới, trong cuộc sống của tôi
"내 지친 삶에 꿈처럼 다가와 준 니 모습을"
Trong cuộc sống mệt mỏi của tôi, em đến như một giấc mơ
"언제까지나 사랑할 수 있다면"
Nếu tôi có thể yêu em mãi mãi
"너의 손을 잡고서 세상을 향해 힘껏 소리쳐"
Tôi sẽ nắm tay em và hét lên với cả thế giới
"하늘을 걸어 약속해 영원히 오직 너만을 사랑해"
Tôi thề có bầu trời, tôi sẽ mãi mãi yêu riêng mình em
"밤하늘 별빛같은 우리 둘만의 아름다운 꿈 Paradise"
Giấc mơ tuyệt đẹp của đôi ta như ánh sao giữa trời đêm, thiên đường
"너와 함께 한다면 어디든 갈 수 있어 To the my paradise"
Nếu đi cùng em tôi có thể đi đến bất cứ đâu, hướng đến thiên đường của tôi
"너를 잃었던 시간과 그 아픔 모두 다 잊어봐"
Khoảng thời gian đã mất em, nỗi đau đó, hãy quên hết đi
"이제부터 시작이야 너와 함께"
Từ giờ mới là khởi đầu, cùng với em
"떠나보는거야 달려가는 거야 Loving you forever"
Hãy đi nào, chạy nào. Yêu thương em mãi mãi
"Almost paradise"
Gần như là thiên đường
"태양보다 더 따스한 날 보는 너의 눈빛은"
Ánh mắt em nhìn anh ấm áp hơn mặt trời
"온 세상 다 가진듯 해 In my life"
Tôi cảm thấy như có tất cả thế giới, trong cuộc sống của tôi
"내 지친 삶에 빛처럼 다가와준 니 사랑을"
Trong cuộc sống mệt mỏi của tôi, em đến như một giấc mơ.
"언제까지나 간직할 수 있다면"
Nếu tôi có thể yêu em mãi mãi
"You are all of my love, you are all of my life"
Em là tất cả tình yêu của tôi, em là tất cả cuộc sống của tôi
"내 모든 걸 걸어서 나는 너를 사랑해"
Tôi yêu em bằng tất cả mọi thứ của tôi
"저 푸른 바다 같은 우리둘 만의 아름다운 곳 Paradise"
Nơi đẹp đẽ của riêng chúng ta giống biển xanh kia
"너와 함께 한다면 어디든 갈 수 있어 To the my paradise"
Nếu đi cùng em tôi có thể đi đến bất cứ đâu, hướng đến thiên đường của tôi
"천사같은 네 미소가 가득한 우리 낙원에"
Nụ cười giống thiên thần của em ngập tràn thiên đường của chúng ta
"너만을 위한 꽃들로 영원히 채워 둘꺼야"
Tôi sẽ lấp đầy nó bằng những bông hoa dành riêng cho em
Thẩm Mộng Chi bất ngờ, dừng lại hỏi - Anh cũng biết bài này sao? Biết cả tiếng hàn luôn, giỏi quá ta?
Nam sinh kia bật cười trước sự ngây thơ của cô, che miệng cười thầm rồi nói - Paradise của T Max.
Thẩm Mộng Chi gật đầu, đứng dậy đến trước mặt nam sinh giơ tay chào hỏi - Xin chào, em là Thẩm Mộng Chi - Du học sinh Trung Quốc, hiện tại đang học ở lớp đặc biệt. Rất vui được gặp anh!!
Nam sinh kia cũng bắt tay nói - Chúng ta là đồng hương đó. Anh xin tự giới thiệu, anh là Mạc Chi Dương, học sinh khóa 12, lớp 12a1. Rất vui được làm quen với em.
Thẩm Mộng Chi có hơi hoang mang hỏi lại - Anh không có một chút nào giống người Trung Quốc cả, không lẽ....??
Mạc Chi Dương gật đầu nói - Uhm, anh là con lai!! Ba là người Pháp, mẹ là người Trung, anh còn có đứa em gái học cùng lớp với em đó. Tên thật của anh là Nicolas Richard.
Thẩm Mộng Chi tò mò hỏi - Ai vậy ah??
Mạc Chi Dương đáp - Richard Katherine!!
Thẩm Mộng Chi lẩm bẩm cái tên kia, cứ có cảm giác là lạ làm sao ấy, nói - Lớp em đâu có ai tên đó đâu? Mạc Chi Dương, có phải anh nhầm lẫn gì không??
Mạc Chi Dương lắc đầu đáp - Không hề!! Sáng nay, anh mới tìm đồng phục cho nó mà, trên áo còn gắn cái huy hiệu giống như ngực trái em vậy?
Thẩm Mộng Chi nhìn huy hiệu trên áo mình, thắc mắc - Huy hiệu này chỉ có học sinh lớp đặc biệt mới có, nhưng lớp mình có ai tên vậy đâu??
Cô đang mải suy nghĩ, Mạc Chi Dương nhìn đồng hồ đeo trên tay nhíu mày hỏi - Thẩm Mộng Chi, học muội này.... có phải quên gì không??
Thẩm Mộng Chi ngơ ngác không hiểu gì, Mạc Chi Dương giơ đồng hồ đeo trên tay ra trước mặt cô, cô mới hốt hoảng la lên - Chết rồi!! Muộn học rồi!!
Lớp học đặc biệt có giờ giấc khác với các lớp khác, 8h sáng vào lớp, 10h tối về phòng. Đặc biệt đi ăn trưa còn được ăn sơn hào hải vị, ở vị trí rộng rãi thoáng mát nhất ở căn tin trường học, không cần phải chen lấn xếp hàng làm gì.
Học sinh trong lớp này gần như trở thành con cưng của cả trường, được học tại phòng lớn nhất, được giáo viên giỏi nhất dạy học, được sự dụng máy móc tốt nhất, được ở phòng riêng tại nhà trường.
Nói chung nhà trường ưu tiên những đãi ngộ tốt nhất, tiên tiến nhất, rất tiện nghi và thoải mái đối với học sinh lớp đặc biệt
Mạc Chi Dương bị tiếng hét chói tai kia vang cả phòng hội trường, bịt tai lại.
Thẩm Mộng Chi chạy ra ngoài, xong liền quay lại cúi đầu chào - Đàn anh khoá trên, thật xin lỗi!! Em phải về lớp đây, không làm phiền anh nữa. Bye bye!!
Rồi chạy biến mất, Mạc Chi Dương ở trong phòng nhìn theo bóng dáng hớt hải của cô, trên miệng bất giác giãn ra nói - Tiểu thư, cô quả thật vẫn chẳng thay đổi một chút nào!! Vẫn hoạt bát, năng động, đáng yêu như ngày nào!!
...****************...
Thẩm Mộng Chi vừa trở về lớp, lén lút nhìn qua phía cửa sau thấy mọi người tập trung học, trong lớp lại không có giáo viên trông coi thì thở phào nhẹ nhõm một cái, rồi từ từ rón rén bước vào.
Vừa mới ngồi vào chỗ mình, một bàn tay đập mạnh lên vai cô làm Thẩm Mộng Chi giật mình hét toáng lên - Ahh~~!!!
Dianna khúc khích cười vang cả lớp, ngồi đối diện bên cạnh cô nói - Làm gì mà giật mình dữ vậy??
- Bà... bà!! - Thẩm Mộng Chi vuốt ngực, bình tĩnh lại mới nói tiếp - Bà còn dám hỏi, làm tui hết hồn ah??
Dianna ngừng cười hỏi - Nói xem, hôm nay xảy ra chuyện gì mà đi muộn vậy? May cho bà là Uông lão sư hôm nay có việc không tới dạy được, lớp vào tiết tự học!!
Thẩm Mộng Chi vui vẻ kể hết, Dianna xoa cằm hỏi - Bồ nói đàn anh khoá trên - Nicolas Richard đang ở hội trường ......tập dượt cho hội thao sắp tới!
Thẩm Mộng Chi gật đầu nói - Tôi chưa từng thấy ai vừa đàn tốt lại hát hay như anh ấy?
Dianna cốc đầu cô một cái nói - Bồ mới tới đây học chưa được bao lâu, chắc không biết. Nam Vương Nicolas Richard là một người lạnh lùng ít nói, thậm chí là có chút lãnh đạm.
Anh ấy không những đàn giỏi hát hay, mà còn học lực đứng đầu toàn trường không ai bì kịp, là nam vương mà tất cả học sinh trong trường noi theo.
Không chỉ biết đàn Dương cầm, Kèn , hợp tấu cũng rất giỏi. Nghe nói cô em của Nam Vương cũng học trong lớp mình đó!!
Thẩm Mộng Chi gật gù, tán thành nói - Anh ấy cũng nói như vậy? Vậy rốt cuộc là ai? Trong lớp chúng ta, ngoài tui với bà ra chỉ còn Elly và một cô nhóc lớp 9 kia thôi!!
Dianna chợt nhớ ra gì đó nói - Bà quên mất còn một nữ sinh kia sao?? Cái người ăn mặc không khác gì côn đồ đó, cũng rất có khả năng?
Thẩm Mộng Chi suy nghĩ rồi nói - Cũng có khả năng đó, có khi lại là thật ý chứ?
Dianna cúi đầu gần vào cô thì thầm gì đó, Thẩm Mộng Chi liên tục đổi sắc mặt từ lo lắng, hoang mang, hoảng hốt, sợ hãi, giật mình rồi cười vui vẻ gật đầu đồng ý.
Cả hai cứ như vậy trong đầu đã nảy ra ý tưởng xấu xa gì đó, mà không ai biết cũng chẳng ai hay.
Thẩm Mộng Chi quay trở lại, mở sách ra học bài như chưa từng xảy ra chuyện gì, yên tĩnh ngồi đó làm đề cương ôn tập mà giáo viên giao cho.