Hồ Thùy Uyên đúng là bị Lưu Gia Thư độc miệng làm cho tức chết rồi, nên sau khi tắm xong thì không ngừng oán độc.
Khi vừa mở cửa ra lại thấy Lưu Gia Thư đang đứng ở cửa, càng giận sôi máu, hung hăng hỏi:
🌸Nhìn cái gì mà nhìn?
Tầm mắt đối phương cực kì thong thả lướt qua thân thể cô, tạm dừng một chút, rồi mới nói:
🌸Cho cô.
🌸Gì thế?
Một cái bình phun sương nhỏ đang nằm trong tay Lưu Gia Thư. Alpha căn bản không cần thuốc cản tin tức tố, thuốc cản tin tức tố trên thị trường thường thiết kế chỉ để cho Omega dùng, Lưu Gia Thư vừa đưa thứ này ra, chị ta có ý gì thì lại không nói, Hồ Thùy Uyên nháy mắt liền xù lông:
🌸Chị có ý gì hả?
Lưu Gia Thư nhíu mày, có chút không vui, âm thanh cũng mang theo cảm giác đè nén lại:
🌸Che được bao nhiêu thì che, cô không biết mùi của cô nhiều bao nhiêu sao?
Hồ Thùy Uyên càng xác định Lưu Gia Thư là tới để khiêu khích cô, cô mang theo vòng tay cách ly còn chưa nói, hơn nữa cùng là Alpha, mùi hương nhiều thì sao? Cô cũng không phải là Omega, không lẽ lại động dục sao?
🌸Bà rất tốt, chị muốn che thì tự mình chị che đi.
Hồ Thùy Uyên trực tiếp chen đi ra ngoài.
Hôm nay Lưu Gia Thư mặc một cái áo thun ngắn tay màu tím, trong nháy mắt khi cánh tay Hồ Thùy Uyên cọ qua, một xúc cảm ẩm ướt ôn nhuận truyền đến, giống như bị tơ lụa mềm mại đụng qua.
Tầm mắt Lưu Gia Thư dừng phía sau cổ Hồ Thùy Uyên, ánh mắt có chút tối xuống.
Chị lừa Quyền Tiến Ngọc, lúc này chị không chỉ ngửi được mùi tin tức tố, mà còn lần đầu tiên được tiếp thu sự hấp dẫn trong mùi hương.
Chị vậy mà lại nhầm một Alpha thành Omega? Còn xúc động đến mức muốn đánh dấu đối phương? Bất kể là theo mặt nào thì vẫn hoang đường đến buồn cười.
Mới chỉ là lực hấp dẫn mà thôi, Lưu Gia Thư nhắm mắt lại, sự nhẫn nại trong lòng lại dao động.
Vào ban đêm Lưu Gia Thư không còn nói gì nữa, Hồ Thùy Uyên rốt cuộc cũng mở mày mở mặt một lúc, ngay cả tâm tình cũng tốt hơn vài phần, một giấc ngủ liền tới khi mặt trời lên.
Cô cho rằng ngày hôm qua Lưu Gia Thư đưa thuốc cản tin tức tố là để làm cô chán ghét, lại không ngờ buổi sáng hôm nay Trác Uyên Linh cũng động dục, tuy rất nhanh đã được tiêm thuốc ức chế, nhưng vẫn làm mọi người loạn hết cả lên.
Gần như là cùng một lúc, tổ chương trình phái tới một Beta để mượn thuốc ức chế, nói bên bọn họ có một Omega đang động dục, còn có hai Alpha khác cũng tiến vào kỳ nhạy cảm.
Trưa hôm đó, Hồ Thùy Uyên cảm thấy đầu mình có chút choáng, ăn cơm xong liền về phòng ngủ. Rõ ràng cô đã mở điều hòa, lại vẫn cảm thấy cả người mình nóng như cũ.
Cô thấy trên đầu giường mình có đặt một bình thuốc cản tin tức tố.
Hồ Thùy Uyên cắn răng phun cho mình một cái, rốt cuộc cũng thấy cái tình trạng này giảm bớt một chút. Nhưng trong thân thể vẫn rục rịch như cũ, hơi không chú ý một chút là lý trí của cô mất ngay.
Tiếng hít thở dồn dập cứ quanh quẩn trong phòng, thêm vào đó một cỗ ái muội.
Đây là ngày cuối cùng mà bọn họ ở đảo Cẩn Sảng, mấy người còn lại đều tới vườn trái cây để hái quả việt quốc, toàn bộ biệt thự nhỏ đều im ắng, chỉ còn lại một mình Hồ Thùy Uyên.
Cách đó không xa trên quốc lộ ven biển, một chiếc xe ô tô nhỏ đang chậm rãi chạy tới.
Tập đoàn Bân Ngôn cũng có làm việc trên đảo Cẩn Sảng, hôm nay Lưu Gia Thư đi gặp đối tượng hợp tác, người còn đang ở quốc lộ ven biển, liền nhận ra rung động trong không khí, dù đã được thuốc cản trở tin tức tố áp xuống, nhưng vẫn dụ hoặc, câu nhân như cũ.
Chị theo mùi hương đi lên lầu, phát hiện nơi mùi hương đang phát ra ở trong phòng mình.
Sau ba giây dừng lại, Lưu Gia Thư vươn tay mở cửa phòng ra.
Hồ Thùy Uyên ở trên giường co người lại, áo thun màu đen bị nhếch lên trên, lộ ra nửa cái eo duyên dáng, vừa trắng nõn vừa câu nhân. Trên khuôn mặt trắng nõn bị ửng hồng, giống như quả dâu đã chín trog sân, chỉ cần nhẹ nhàng chạm vào một cái là sẽ có nước chảy ra.
Yết hầu Lưu Gia Thư nhẹ nhàng lăn một chút.
Tuy đã phun thuốc cản tin tức tố, nhưng trạng thái của Hồ Thùy Uyên vẫn có chút không thích hợp, liền thanh âm đều trở nên nhão dính dính:
🌸Chị đã về rồi?
Tầm mắt của Lưu Gia Thư dừng trên khóe mắt bị ửng hồng của thiếu nữ, nhìn không rõ biểu tình trong bóng tối:
🌸Cô thực sự là Alpha sao?
Hồ Thùy Uyên há miệng thở dốc, vốn dĩ cô rất muốn phản bác đó? Nhưng mà cái tình trạng hiện tại của cô, cũng không thể xác định được rốt cuộc có phải hay là không.
Cô bắt lấy tay Lưu Gia Thư, khẩn cầu:
🌸Chị, chị trước tiên đừng nói cho bọn họ.
Vừa dứt lời, Hồ Thùy Uyên liền run một chút. Trong thân thể lại có một cái khát vọng khó có thể nói, nhưng bởi vì Lưu Gia Thư tiến tới gần nên bình tĩnh trở lại, giống như bị nước biển ôn nhu cọ rửa toàn thân, cảm giác nóng trong lòng nháy mắt đã bị ép xuống.
Cô nắm chặt tay Lưu Gia Thư, chỉ hy vọng khoảng khắc này có thể kéo dài một chút, lại dài thêm một chút.
Ngón tay thiếu nữ vừa thon dài vừa cân xứng, nhiệt độ của bàn tay lại nóng đến kinh người, âm thanh của Lưu Gia Thư không khỏi thấp xuống vài phần:
🌸Chắc cô cũng biết cái này giấu cũng không được.
🌸Tôi cũng không muốn giấu.
Hồ Thùy Uyên ngẩng đầu nhìn chị, trên mặt nhiễm một tầng ửng đỏ, ánh mắt kiên quyết:
🌸Sau khi kết thúc buổi quay ngày hôm nay, sau khi trở về tôi sẽ đi gặp bác sĩ.
Lưu Gia Thư xoay người rời đi, âm thanh rất nhạt:
🌸Tôi biết rồi.
Hồ Thùy Uyên giấu mình trong ổ chăn, thân thể cuộn tròn lên một chút.
Cái bệnh trạng này quá giống với cô ở đời trước, Nhưng tại sao cơ chứ? Rõ ràng không phải là người kia, nhưng tại sao lại biến thành như vậy?
Chỉ một lát sau, cửa phòng lại mở ra lần nữa, Hồ Thùy Uyên cảnh giác ngẩng đầu lên, nhìn thấy người mở là Lưu Gia Thư thì mới nhẹ nhàng thở ra.
Người phụ nữ đặt một ly nước trên đầu giường cô, nói:
🌸Tôi ở dưới lầu, có việc gì thì có thể kêu tôi.
Hồ Thùy Uyên:
🌸Cảm ơn.
Lưu Gia Thư không mặn không nhạt ừ một tiếng.
🌸Cái đó......
Trước lúc Quý Thẩm Tiêu rời đi, cô đột nhiên nói một câu:
🌸Tôi có thể hỏi chị một câu được không?
Lưu Gia Thư:
🌸Cái gì?
🌸Nếu, tôi nói là nếu...... Nếu tin tức tố của tôi đặc biệt rất thơm, chị không từ chối được thì làm sao bây giờ?
Tiếng nói của Hồ Thùy Uyên vừa ngưng thì cô liền hối hận, bởi vì cô phát hiện Lưu Gia Thư đang dùng một ánh mắt như nhìn người bị thần kinh nhìn cô, khinh thường cô có bệnh phải đi bệnh viện.
Nhưng hỏi cũng đã hỏi, cô cũng chỉ có thể căng da đầu nhỏi
🌸Chị sẽ không muốn đánh dấu tôi chứ?
Tầm mắt Lưu Gia Thư dừng trên người cô, một lúc sau, mới lộ ra một nụ cười trào phúng:
🌸Là cô bị điên hay là tôi bị điên?
Không hổ là công chính cấm dục, thời điểm như thế này cũng không ảnh hưởng gì đến chị.
Hồ Thùy Uyên dựng cái ngón tay cái:
🌸Vậy là tốt, tôi đây liền yên tâm rồi.
Lưu Gia Thư thu hồi tầm mắt, không biết là nói cho ai nghe:
🌸Tôi chưa bao giờ tin tưởng tới việc có tin tức tố hấp dẫn tôi, nếu như tôi đã đánh dấu ai, thì tôi nhất định cũng phải yêu người ấy.
Lời này khiến Hồ Thùy Uyên phải lau mắt lại nhìn, cô không nghĩ tới một người lớn lên như hoa hoa công tử giống như Lưu Gia Thư, trong xương cốt lại ngây thơ như vậy, thậm chí còn có chủ nghĩa lý tưởng.
Chỉ một lát sau, mấy người hái quả việt quốc cũng đã lục đục đã trở lại, một ngày Hồ Thùy Uyên không làm việc, nên chủ động làm bữa cơm cuối cùng. Buổi tối mọi người ngồi trong phòng khách coi một bộ phim đã xưa, vì lần cuối này là để chấm một dấu chấm kết thúc tốt đẹp.
Sau nửa đêm, Hồ Thùy Uyên lại bắt đầu mơ, ướt nóng, kíƈɦ ŧɦíƈɦ, dinh dính, đen tối không rõ. Chờ khi cô tỉnh dậy thì đã phát hiện thân thể mình ướt đẫm, giống như mới đi từ trong nước lên.
Ban đêm yên tĩnh, tiếng sóng biển cùng tiếng côn trùng kêu vang hòa vào nhau, từng tiếng như thúc giục người ta đi vào giấc ngủ. Cửa sổ không biết đã mở ra từ khi nào, ánh trăng nhàn chiếu xuống đất, phác họa ra thân hình cao lớn của người phụ nữ.
Lưu Gia Thư đang đứng trên đầu giường nhìn xuống cậu, ánh mắt tàn nhẫn kinh người, ẩn chứa đầy tìиɦ ɖu͙ƈ.
Trái tim Hồ Thùy Uyên hồi hộp một chút, một ý niệm hoảng sợ tập kích trong đầu cô, sợ hãi giống như một con rắn, đang bò dọc theo chân lên trên người cô.
🌸Chị, chị đang làm gì?
Cô mở miệng, âm thanh run rẩy.
Những lời này giống như một cái chốt mở, Lưu Gia Thư tiến về phía trước một bước, cúi xuống gần với cô hơn.
Trên người của người phụ nữ tản ra hơi thở của Alpha, mạnh đến mức làm cô gần như muốn thở gấp.
Hồ Thùy Uyên lập tức luống cuống:
🌸Lưu Gia Thư, chị không nên làm vậy nha! Chị nói sẽ không bị tôi hấp dẫn......!"
"Xịt xịt ——"
Nhưng vào lúc này, trong tay Lưu Gia Thư đột nhiên xuất hiện một chai thuốc cản tin tức tố, hung hăng phun lên người cô từ đầu đến chân.
Mùi bưởi xông vào khoang mũi, làm Hồ Thùy Uyên hắt xì một cái lớn.
🌸Xin lỗi.
Tuy Lưu Gia Thư ngoài miệng rất áy náy, nhưng động tác lại mạnh hơn rất nhiều so với người thường.
Phun thuốc cản tin tức tố xong, chị lại như đang ảo thuật biến ra một ống thuốc ức chế, không chút do dự chích vào tay mình. Cơn đau rất nhỏ truyền đến, chất lỏng lạnh lẽo hòa vào máu, trong nháy mắt liền giảm bớt cái nóng trong người của Hồ Thùy Uyên.
Hồ Thùy Uyên bị hành động này trực tiếp làm cho ngốc, khó tin ngẩng đầu:
🌸Chị đang làm gì?
🌸Có khả năng cô đang tiến vào kỳ động dục.
Lưu Gia Thư mặt vô biểu tình rút kim tiêm ra, đứng dậy gọi điện thoại.
🌸Đúng vậy, chuẩn bị bây giờ, càng nhanh càng tốt, tôi lập tức tới.
Cho tới bây giờ, rốt cuộc Hồ Thùy Uyên cũng biết chuyện gì đang xảy ra, ngay lập tức đỏ mặt nháo lên. Cô...... Cô còn tưởng Lưu Gia Thư đang muốn cái kia cô......
🌸Sắp xếp đồ đạc một chút, tôi đưa cô về Gia Thị.
Âm thanh Lưu Gia Thư từ trên đỉnh đầu truyền tới.
Hồ Thùy Uyên ngẩn ra một chút:
🌸Sao phải gấp như vậy?
Người phụ nữ hỏi ngược lại:
🌸Cô không vội?
Hồ Thùy Uyên trầm mặc một lát, rất nhanh đã quyết định xong. Phân hóa sau khi qua vị thành niên không phải vấn đề, quan trọng là chất dẫn dụ của tin tức tố.
Bởi vì chỉ đi nửa tháng, nên lần này bọn họ đem theo rất ít đồ. Lưu Gia Thư không nói cho người khác, trực tiếp mở gara ra lấy xe.
Sau khi Mã Hồng Chi nghe được động tĩnh, mặc quần áo rời giường để ra nhìn:
🌸Buổi tối rồi mà cô lại muốn đi đâu vậy?
Lưu Gia Thư gật đầu với bà:
🌸Tôi có việc gấp, đi trước.
Mã Hồng Chi nói đi thong thả, lại không nghĩ tới ghế phụ cũng có người ngồi, ngoài ý muốn nói:
🌸Hồ Thùy Uyên cũng đi luôn sao?
Hồ Thùy Uyên gật đầu:
🌸Ừm, tôi cũng có chút việc.
Mã Hồng Chi phất tay:
🌸Buổi tối lái xe phải chú ý an toàn đó.
Lưu Gia Thư sớm đã ước chừng ngày mai sẽ quay trở về, máy bay tư nhân đã đợi sẵn ở sân bay đảo Cẩn Sảng, sau khi nhận được cuộc gọi của chị, rất nhanh đã chuẩn bị xong, trong hai giờ ngắn ngủi, Hồ Thùy Uyên đã về tới chung cư của mình ở Gia Thị.
Rạng sáng 3 giờ, Lưu Gia Thư hạ cửa sổ xe xuống nói với Hồ Thùy Uyên:
🌸10 giờ ngày mai tôi tới đón cô.
Khi nói lời này, nửa khuôn mặt của Lưu Gia Thư bị giấu trong bóng tối, nhìn qua thì khá là thâm trầm, nhưng đôi mắt chị lại rất sáng, đủ để hấp dẫn bất cứ ánh mắt của người nào.
Hồ Thùy Uyên không hiểu lắm:
🌸Tại sao chị lại giúp tôi?
Lưu Gia Thư:
🌸Không phải tôi đang giúp cô, mà là tôi đang giúp chính mình.
Giúp chính mình?
Tuy có chút không rõ, nhưng mà đúng là đối phương đang giúp cô. Hồ Thùy Uyên khom người 90 độ, rất thật lòng nói cảm ơn.
Tâm tình của Lưu Gia Thư hình như khá tốt, trong thanh âm còn mang theo ý cười, nói:
🌸Đã biết, trên đường nhớ chú ý an toàn.