Edit: Vịt.
Beta: Khía.
__________
Ngày Tạ Nhan rời khỏi Phùng gia, hoàng hôn xinh đẹp vô cùng, có lẽ do trời muốn mưa, mây trắng tầng tầng lớp lớp đùn đẩy chụm lại một chỗ, ánh lên sắc hồng nhạt trôi trên bầu trời, có điểm giống như màu sắc của cánh hoa anh đào rơi xuống mặt nước.
Một mình cậu đi xe buýt trở về. Người giúp việc trong Phùng gia vốn không để ý tới Tạ Nhan lắm, huống chi bây giờ cậu bị trả về viện mồ côi. Không ai để ý đến Tạ Nhan, cậu cũng không cần bất kỳ kẻ nào để ý tới, kiễng chân nhìn đường đi xe buýt một lúc, xong thì lên xe quá giang về.
Viện mồ côi nằm ở một nơi hẻo lánh, cách Phùng gia rất xa, giữa đường còn phải đổi thêm một chuyến, sau khi xuống xe lại phải đi bộ một đoạn đường rất dài, tạt qua rất nhiều hẻm nhỏ, có đôi lúc gặp phải vài tên côn đồ chơi bời lêu lổng đang hút thuốc bên cạnh thùng rác, huýt sáo với người đi đường lui tới, đa số người địa phương đều tận lực tránh đi trên đường nhỏ này, nhưng khi quay về, Tạ Nhan nhất định phải đi qua con đường ấy.
Cậu cũng không sợ.
Nhưng ngày hôm nay rất kỳ lạ, đầu hẻm không có một bóng người.
Tạ Nhan không nghĩ tới vì sao lại như vậy, cậu đeo balo nhỏ trên lưng, không nhanh không chậm đi trên con đường nhỏ, mãi đến lúc đi qua một đầu hẻm rất hẹp, không cẩn thận đạp lên một bãi chất lỏng ướt nhẹp.
Là máu.
Cậu nhóc quay đầu nhìn, thấy trong hẻm có một người.
Người nọ đang ngồi dưới đất, vóc dáng rất cao lớn, một chân đang hơi co lại, gục trán lên đầu gối, tóc rất ngắn, chỉ để lại một tầng tóc đen ngắn củn. Y mặc một chiếc áo ba lỗ màu đen, lộ ra cánh tay rắn chắc, Tạ Nhan không thấy được máu chảy ra từ nơi nào.
Ánh sáng mờ nhạt chiếu đến cách chỗ người nọ ngồi vài phân, đúng lúc không chiếu đến chỗ y.
Trước giờ Tạ Nhan không hay lo chuyện bao đồng, tiếp tục đi về phía trước ba bước, lại dừng chân, "Này" một tiếng.
Người nọ không trả lời.
Tạ Nhan xoay người đi về. Cậu không dư thừa lòng tốt, chẳng qua không muốn sau này mỗi lần đi qua hẻm này đều nghĩ đến từng có một người chết ở đây.
Cậu tránh vũng máu kia, nhấc chân bước tới qua chân người kia, đi tới sườn trong hẻm nhỏ, mượn tí ánh sáng nhìn thật lâu, mới phát hiện ra bên cánh tay trái của người nọ có một vết thương rất dài, da thịt bên ngoài đã tróc ra, máu ở miệng vết thương khô lại, nhưng chỗ bị thương sâu nhất vẫn không ngừng chảy máu.
Tạ Nhan tính gọi cho bệnh viện tới cấp cứu, lại cảm thấy hiện giờ người này không trả nổi tiền chữa bệnh.
Như vậy cũng rất phiền phức.
Tạ Nhan suy nghĩ một lúc, quyết định đi tới tiệm thuốc gần đây, mua ít thuốc cầm máu và băng gạc, nếu người kia không thể cầm máu, cậu sẽ gọi điện thoại báo cảnh sát, ngồi tù dù sao cũng tốt hơn với ném mạng sống đi.
Tiệm thuốc kia không hổ là mở ở nơi này, vừa nghe thấy yêu cầu của Tạ Nhan, cũng biết là bị thương do đánh lộn có sử dụng vũ khí, đề cử một thuốc phòng sẵn để cầm máu vừa tốt vừa rẻ, song mấy thứ này cũng tốn mất hơn nửa số tiền để dành của Tạ Nhan.
Đôi lúc viện mồ côi sẽ nhận được ít việc thủ công nhỏ, cũng chia cho bọn nhỏ làm, cứ có việc là Tạ Nhan nhận, nhưng thật ra tiền để dành được đối với những đứa trẻ trong viện thì đã không ít.
Lớn lên trong môi trường này dường như không đáng nhắc tới, nhưng là tất cả của Tạ Nhan.
Sau khi mang theo thuốc bột và băng gạc ra ngoài, Tạ Nhan tạt qua một cửa hàng bán lẻ, trên khay hàng có bày vài lon nước có ga ướp lạnh.
Có lẽ do trời sắp mưa, tiết trời vô cùng oi bức và ngột ngạt.
Tạ Nhan đưa ba đồng lên trên quầy tính tiền, cầm đi hai lon nước ướp lạnh.
Cậu quay về con hẻm nhỏ kia, người nọ vẫn chưa tỉnh lại.
Tạ Nhan để nước ở một bên, cầm lọ nước khử trùng lên trên tay, mắt quan sát cánh tay người kia, ước lượng cần dùng, đổ nước khử trùng lên trên đầu vai. Từ nhỏ cậu đánh nhau nhiều lần, luôn có lúc bị thương đổ máu, nhân viên công tác ở viện mồ côi cũng xử lý cho cậu như vậy, Tạ Nhan mới mười tuổi, chẳng qua chỉ làm dựa theo phương thức mình nhớ thôi.
Người kia vẫn không nhúc nhích, dường như không cảm giác được chút gì.
Bên ngoài đã xẩm tối, trên không trung không thấy mặt trời, chỉ còn dư lại vài tia sáng ảm đạm, chút mây hồng nhạt mờ ảo. Vết thương lại nằm sâu bên trong, Tạ Nhan không nhìn rõ, đưa tay khẽ đẩy cánh tay y ra, nhưng khi vừa mới sờ lên trên da người nọ, cổ họng đã bị bóp nghẹt.
Tạ Nhan không thở nổi, bị ép phải ngước đầu lên, thấy rõ mặt đối phương, nhận ra rằng người trước mắt này không còn sức để đánh trả.
Trong nháy mắt, cậu thực sự cảm thấy rằng mình sẽ bị bóp chết.
Song người nọ dường như thấy rõ ràng người trước mắt là ai, nhẹ buông tay, thoáng nở nụ cười: "Ngại quá, hóa ra là một cậu nhóc tốt bụng."
Tướng mạo người kia không hề hiền lành, rất hung ác, trên thái dương có sẹo, ngay cả khi cười cũng không hiện lên tí ôn hòa nào.
Tạ Nhan lần nữa hít thở được, theo bản năng ho khan vài tiếng, ngay cả thời điểm này cũng kiểm soát được âm lượng của mình, cũng không biểu hiện thất thố.
Cậu cứ như vậy ngưng mắt nhìn người nọ một lúc lâu, rõ ràng ý thức được người trước mắt này nguy hiểm, hoàn toàn khác biệt so với côn đồ bình thường, nhưng dường như không sợ hãi nhiều. Tạ Nhan không nói một câu, chỉ đưa thuốc bột cầm máu trên tay tới, đá túi nilon đựng băng vải ở bên cạnh, xong nhấc chân bước qua đùi người kia, định bụng rời đi.
Trước khi đi, cậu nhóc tiện tay cầm theo một lon nước ngọt, mở nắp lon ra ngửa đầu uống một ngụm.
Tạ Nhan không đi được, bị người kia kéo cổ tay lại, cậu quay đầu, lộ ra non nửa khuôn mặt, làn da trắng như tuyết, tóc trên thái dương lộn xộn rũ xuống khuôn mặt, bộ dáng rất đẹp, thế nhưng chân mày lại nhíu chặt.
Người nọ cũng ngẩn người, y liếc mắt nhìn một lon nước ngọt ở phía xa, cười nói: "Cảm ơn thuốc bột với băng gạc của nhóc, còn có nước ngọt nữa, nhưng tay anh không mở nắp được, giúp anh một tí được không?"
Tạ Nhan nghĩ, sao mình phải giúp anh ta? Một nhân vật nguy hiểm như vậy.
Nhưng cậu vẫn dừng bước, khom lưng mở nắp lon, "Phụp" một tiếng, đưa lon nước ngọt ướp lạnh tới trước mặt người kia.
Người nọ dùng tay phải nhận lấy, tỏ ý nói Tạ Nhan cũng cầm lấy lon nước của cậu lên, tiếp đó cụng một cái, một hơi uống cạn.
Tạ Nhan cũng uống cạn sạch.
Một lon nước ngọt ướp lạnh kia là một tệ năm, giá rẻ, mùi vị cũng tiền nào của nấy, giống như đường hóa học pha trong nước đá, uống rất sung sướng, nhưng dư vị còn đọng lại ở đầu lưỡi lại đắng chát.
Giống như giờ này khắc này.
Tạ Nhan quyết định làm việc thì phải làm đến nơi đến chốn. Cậu bỏ lon nước xuống, cầm thuốc bột cầm máu lên, nhẹ nhàng rắc lên trên vết thương người kia, lại từ từ quấn băng gạc.
Có lúc, Tạ Nhan sẽ vô ý thức liếc về phía mặt người kia, nhưng y lại không hề lộ ra tí thống khổ nào, giống như rất bình thường vậy.
Có lẽ y thường hay bị thương, Tạ Nhan không giải thích được suy nghĩ.
Sau khi quấn xong băng gạc, Tạ Nhan không biết buộc, vẫn do người nọ tự cắn lấy dải băng, tự mình buộc lại.
Tạ Nhan lại đeo balo nhỏ lên, lần này thực sự định bụng rời đi. Cậu không hỏi tên người kia, người nọ cũng không hỏi cậu, tuân theo ước định im thin thít.
Người nọ bỗng nhiên nói: "Nhóc vẫn còn nhỏ, sau này gặp phải chuyện như vậy đừng xen vào."
Tạ Nhan nghĩ, mình không phải tên nhóc, nhưng vẫn không phản bác lại, gật đầu. Hôm nay cậu rất kỳ quái, làm những chuyện trước đây không bao giờ làm, vì một người không quen biết tốn hơn nửa số tiền tích góp.
Có lẽ do trời quá nóng, từ Phùng gia trở về quá mệt mỏi, có lẽ do người trước mắt này làm kích thích đến tim pq cậu.
Song không kể là do nguyên nhân nào, tất cả đều chấm dứt tại đây.
Tạ Nhan vẫn chưa đi ra khỏi đường được hai bước, đã nghe thấy tiếng bước chân ồn ào ở phía sau, trong hỗn loạn, cậu nghe thấy có người đang hô lên: "Nó chắc chắn đang ở đây! Tìm!"
Cậu quay đầu lại, thấy người nọ đang đứng dậy, dễ dàng lôi cậu lên trên lưng y, tiếp đó nhanh chóng đi ra phía ngoài.
Tạ Nhan cũng không kịp phản kháng, cậu biết rõ người này đang trốn đám người đang ở sau kia, cũng không nói, không hề phát ra bất cứ tiếng động nào, ghé sát trên bả vai đối phương.
Phản ứng người kia rất nhanh, nhưng đám người phía sau dù sao cũng người đông thế mạnh, nhanh chóng phát hiện vết máu, lần theo vết tích đuổi tới. May mắn cách đây có một khu chợ, một chiếc xe buýt mini màu trắng đang dừng trước mặt bọn họ. Người nọ mở cửa xe, đưa Tạ Nhan vào trước rồi mới chui vào, đóng cửa xe lại, hô lên với người phía trước: "Đi, ra khỏi thành phố."
Xe buýt mini lớn như vậy, bên trong lại có bảy tám người đàn ông, thật sự không có chỗ trống, một tên nhóc không lớn lắm như Tạ Nhan, bị buộc phải ngồi trên đùi người nọ.
Người bên cạnh nói: "May mắn có Phó ca cầm chân chúng nó, bọn em mới tìm được xe để về!"
Một người khác lại mắng: "Hờ, thằng cháu trai này, thiếu nợ thì trả tiền, chuyện thiên kinh nghĩa địa, nó thì hay rồi, trả nợ xong thấy anh rể về, lại còn muốn tìm chúng ta đòi trả lại tiền, nào có chuyện tốt như vậy?"
"Quách ca cũng... không nói rõ, không nói với chúng ta hậu thuẫn của khách thuê lần này..."
Tạ Nhan nghe thấy thanh âm người kia, y vừa mới chảy nhiều máu như vậy, chạy một đường dài như vậy, lại không tỏ ra yếu ớt chút nào: "Chuyện của ông chủ đừng nói nhiều, về rồi hẵng nói."
Xung quanh yên ắng trong chốc lát, lại có người nói: "Dù sao thì tiền cũng tới tay, phân chia đủ cho chúng ta sống tốt một thời gian."
Những lời này dường như khiến cho những người kia thích thú, bọn họ đều sôi nổi bàn về công dụng của tiền bạc. Trong xe đầy mùi mồ hôi và thuốc lá, còn có mùi máu tanh thoang thoảng, nhưng Tạ Nhan lại không thấy bất cứ người nào hỏi thăm đến tình huống vết thương của người nọ.
Khi xe chạy ra khỏi thành phố này, trời quả nhiên đổ mưa, là một trận mưa xối xả, giọt mưa lớn như hạt đậu đập thùng thùng vào buồng xe, tạo nên tiếng vang rất lớn, nhưng người trong xe hầu như đều ngủ thiếp đi.
Ngoại trừ tài xế, Tạ Nhan và người kia.
Người nọ châm một điếu thuốc, cười với Tạ Nhan: "Ngại quá, tình huống vừa rồi quá khẩn cấp, nếu không mang nhóc đi, ngộ nhỡ bọn họ tra đến trên người nhóc, có thể sẽ gặp chuyện không may."
Tạ Nhan gật đầu, đứng lên khỏi thân thể người kia, hơi khom người đứng trong xe.
Đầu thuốc lá có tí ánh lửa, lúc sáng lúc tắt trong bóng tối buồng xe.
Người nọ tiếp tục hỏi: "Chờ khi nào về, anh sẽ gọi điện thoại cho người nhà nhóc, để bọn họ tới đón nhóc về, như vậy được không?"
Tạ Nhan lắc đầu.
Y hỏi: "Sao vậy?"
Tạ Nhan hé miệng, cậu không biết nên nói như thế nào, cuối cùng vẫn nói thật: "Em không có người thân, vốn hôm nay bị thôi nhận nuôi, phải về viện mồ côi."
Người nọ ngẩn ra, sau khi suy nghĩ một lát mới dập tắt tàn thuốc: "Vậy cũng được. Bây giờ tạm thời anh không thể về đó nữa, trước tới nhà anh ở một thời gian ngắn, chuyện khác sau này hãy nói, được không?"
Thật ra Tạ Nhan không có sự lựa chọn nào khác, chung quy bây giờ không thể xuống xe trở về.
Cậu chỉ có thể gật đầu.
Người kia nói: "Anh là Phó Thanh, cậu nhóc, em tên là gì?"
Phó Thanh rũ mắt, nhìn Tạ Nhan, giơ tay lên lau đi một vết máu đỏ sậm không cẩn thận dính lên trên mặt cậu.
Y chưa từng thấy cậu nhóc nào xinh đẹp như vậy, xinh đẹp đến mức cho dù ở trong bóng tối cũng tỏa sáng.
Tạ Nhan cau mày, dường như rất không vừa lòng với cái tay Phó Thanh duỗi tới, có lẽ do không thể chấp nhận sự gần gũi của một người xa lạ, song cậu vẫn nhẹ giọng nói: "Em là Tạ Nhan."
Hoá ra tên là Tạ Nhan.
Phó Thanh cảm thấy cậu hơi giống một con mèo nhỏ, rất đáng yêu, rất đẹp, nanh vuốt tuy sắc bén, nhưng lại không dễ dàng vươn ra.
Nên dỗ dành mèo nhỏ.
Phó Thanh chưa từng dỗ mèo con bao giờ, y lấy một chiếc kẹo hơi chảy trong túi quần ra, đưa tới trước mặt Tạ Nhan: "Đã uống nước ngọt của em rồi, em có muốn ăn kẹo không?"
Đó là một viên kẹo dừa.